Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 228: trở thành sự thật (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sơn trang nằm ở ngoại ô của Hán đô, ba mặt có núi bao quanh, có suối chảy róc rách.

Nước suối trong suốt thấy đáy, có thể đếm được từng con cá. Dọc theo con đường đá trắng trước cửa là có thể tới được đại môn của sơn trang.

Trên tấm biển có viết hai chữ “Minh khê” , có thể nhận ra, chủ nhân trước đây của sơn trang này lấy tên con suối đặt cho tên sơn trang của mình.

Ta và Đường Muội giao ngựa cho hạ nhân, người hầu dẫn chúng ta vào nhà.

Hoàn Tiểu Trác mặc áo trắng, đang ngồi trong thủy tạ của hồ sen chờ chúng ta.

Ta nháy mắt với Đường Muội, bảo hắn ở ngoài chờ. Một mình ta đi vào trong thủy tạ.

Hoàn Tiểu Trác dường như vẫn không biết ta đến, ánh mắt của nàng nhìn thẳng về phía chân trời, giống như phù vân mờ mịt.

Ta mỉm cười nói:

“Xin chào Hoàn cô nương!”

Ánh mắt của Hoàn Tiểu Trác lúc này mới nhìn vào ta, nàng lạnh nhạt nói:

“Ta vẫn muốn ngươi gọi ta là Đoạn Tinh.”

Ta gật đầu, ngồi đối diện với nàng, mỉm cười nói:

“Đoạn cô nương hôm nay tìm ta tới đây, đến tột cùng là có chuyện gì?”

Hoàn Tiểu Trác vươn bàn tay nhỏ nhắn, cầm ấm trà lục sắc, rót cho ta một chén trà.

Ta thưởng thức một hớp, có một mùi thơm từ trong phế phủ bay lên, đây đúng là trà Long Tĩnh chính tông, người pha trà cũng rất biết cách, ta không khỏi thốt lên:

“Trà ngon!”

Hoàn Tiểu Trác mỉm cười nói:

“Bình vương có biết trà này ngon ở chỗ nào không?”

Ta hít thật sâu một hơi, lại thưởng thức một ngụm, nhắm hai mắt, lắc đầu nói:

“Lá trà chắc chắn là trà Long Tĩnh được hái vào ngày xuân, nước pha trà cũng dùng nước trong suốt.”

Hoàn Tiểu Trác hứng thú nhìn về phía ta.

Ta nhìn nước trà, nói:

“Trong suốt hồn nhiên như rừng, không chứa bất luận tạp chất gì, nước này để pha trà rất tốt, nhưng mà...”

Hoàn Tiểu Trác mỉm cười, ta đã nhận ra ảo diệu trong đó.

Ta lại nói:

“Khi uống vào trong miệng, cảm thấy mát lạnh, nếu như ta đoán không sai, đây chính là tuyết mùa đông đun thành nước, sau đó cất đi, mới tạo nên hương vị thế này.”

Hoàn Tiểu Trác lộ vẻ tán thưởng, nàng khẽ gật đầu nói:

“Bình vương điện hạ quả nhiên học thức uyên bác, ngươi đoán không sai!”

Kỳ thực chuyện này làm gì có quan hệ với học thức, dùng tuyết làm nước pha trà, trong hoàng cung Đại Khang ta đã gặp nhiều lần, nhưng mà trình tự pha trà của Hoàn Tiểu Trác thì lần đầu tiên ta qặp.

Hoàn Tiểu Trác mở hộp gỗ trên bàn, đưa lá trà bên trong cho ta, nàng mỉm cười nói:

“Ta vẫn chưa chuẩn bị tiệc rượu chiêu đãi, điện hạ không trách chứ?”

Ta ha ha cười nói:

“Nước trà mặc dù nhạt, nhưng lại có thể thanh tâm, mùi vị của nó kéo dài, có thể cùng một nữ nhân như quốc sư ngồi đối diện, đúng là phúc của Dận Không.”

Ta lặng lẽ quan sát biến hóa của Hoàn Tiểu Trác, nhưng vẫn thấy nàng bình tĩnh như thường, đây đúng là một sự khiêu khích đối với ta.

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Minh thần Hạng Tinh sắp đến Hán đô.”

Trong mắt nàng tỏa ra sát khí âm lãnh, nàng nói câu này cũng chính là thừa nhận thân phận của nàng.

Ta nhẹ giọng nói:

“Mấy năm nay, cô nương đã phải chịu không ít khổ sở.”

Hoàn Tiểu Trác dùng đôi mắt đẹp nhìn về phía ta, nàng lạnh lùng nói:

“” Những chuyện ta trải qua, nhất định sẽ bồi hoàn gấp bội lại cho Hạng Tinh!"

Chẳng hiểu tại sao, trong lòng ta lại hiện lên sự lo lắng, Hoàn thị nhất tộc rơi vào kết quả như thế này, đâu chỉ là do một mình Tinh Hậu gây nên, mà còn do Bạch Quỹ đã chết trận sa trường. Nhưng mà chuyện này ta không muốn nói rõ với Hoàn Tiểu Trác, chỉ có lợi dụng cừu hận của nàng với Hạng Tinh, mới có thể đặt chúng ta ở chung lập trường.

Ta cố ý nói:

"Sự tình đã qua nhiều năm như vậy, Hoàn cô nương cần gì phải nhớ mãi không quên..."

Hoàn Tiểu Trác nhìn thẳng ta nói:

"Ta đối phó Hạng Tinh không phải là sự mong muốn trong lòng của ngươi hay sao? Ngươi cần gì phải làm bộ làm tịch?"

Ta bùi ngùi thở dài một hơi nói:

"Mấy ngày nay ta đã nhiều lần nghĩ tới, phá hỏng liên minh đúng là chuyện ta muốn, nhưng ta cũng không muốn lợi dụng Hoàn cô nương để đạt được mục đích của mình. "

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Hoàn Tiểu Trác nói:

"Sống trong cừu hận là chuyện cực kỳ thống khổ, ta không muốn cô nương tiếp tục như vậy..."

Trong đôi mắt đẹp của Hoàn Tiểu Trác hiện lên hai giọt lệ trong suốt, nàng bỗng nhiên quay người, rất sợ ta thấy được sự mềm yếu của nàng.

Ta tuy rằng muốn nàng trợ giúp cho ta, thế nhưng ta không muốn nàng nghĩ ta là người lợi dụng nàng, lạt mềm buộc chặt, để nàng cam tâm tình nguyện cho ta sử dụng, đó mới là lợi ích của ta.

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Ta vĩnh viễn không thể nào quên ánh mắt của đệ đệ và muội muội trước khi chết... Nó đã hại cha ta..., vì sao còn không buông tha cho chúng ta?”

Nữ nhân thường không hiểu sự tàn khốc của chính trị, tuy rằng ta không biết ai hạ thủ, nhưng giết bọn họ cũng là một việc làm chu đáo, vừa có thể làm kinh sợ quần thần trong triều, cũng có thể giúp Tinh Hậu chấp chưởng đại quyền, máu của Hoàn thị có tác dụng rất lớn.

Ta bỗng nhiên liên tưởng đến mình, tương lai nếu ta tranh đoạt hoàng quyền, ta sẽ đối đãi với địch thủ, với những người phản đối ta như thế nào?

Muốn trừ tận gốc, thì phương pháp tốt nhất vẫn là giết không tha. Từ xưa đến này vì hoàng quyền mà đế vương có thể tịch thu gia sản, giết kẻ phạm tội, xét đến cùng, tất cả chỉ là vì miễn trừ hậu hoạn cho mai sau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio