Cô mẫu Trường Thi khóc rất thê thảm, nhưng không khiến cho ta đồng tình chút nào cả, đã dấn thân vào trong dòng suối tranh đấu chính trị, thì cảm tình dần trở nên mất hết.
Lục Châu thấy Như Nhân, Như Diệp khóc bi thiết như vậy, không đành lòng, chủ động muốn ở trong cung chiếu cố mọi người. Ta vui vẻ đáp ứng, không phải ta muốn Lục Châu giúp ta bồi tội, mà mục đích chủ yếu là muốn thông qua Lục Châu giám thị hoàng cung.
Đi ra cửa cung, trong lòng nghĩ tới chuyện của Hoàn Tiểu Trác không khỏi có chút xuất thần. Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi qua bên người ta, chẳng hiểu sao trong lòng ta lại giật mình, khi quay đầu nhìn lại, thì thấy chiếc xe kia đã dừng ngoài cửa cung, có hai cung nữ mở cửa xe, đón một mỹ nữ từ trên xe đi xuống.
Khi ta nhìn thấy bóng lưng của nàng, thì thân hình như bị sét đánh ngơ ngác đứng tại chỗ.
Nữ nhân kia dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, chậm rãi xoay người lại, trong đôi mắt đẹp của nàng ánh lên sự lãnh khốc, hóa ra chính là người khắc sâu trong tâm khảm của ta Tân thái hậu Hạng Tinh.
Ta tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý gặp lại Hạng Tinh, nhưng mà lúc chân chính gặp nhau này, ta vẫn quên mất những gì mình chuẩn bị.
Đã lâu không gặp, dung nhan của Hạng Tinh chẳng bị thời gian làm thay đổi chút nào, phong vận mê người kia chỉ tăng chứ không có giảm. Chỉ có một sự thay đổi duy nhất đó chính là ánh mắt của nàng càng lúc càng trở nên âm lãnh, ngày càng lý tính.
Cho dù ta thử thế nào đi chăng nữa, cũng không nhận ra bất cứ một chút nhu tình nào, có lẽ nàng đã quên ta từ lâu rồi.
Ta chậm rãi đi tới trước mặt nàng, ta mượn quãng đường này, điều chỉnh trái tim và trạng thái trong lòng trở nên bình tĩnh hơn, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, khom mình hành lễ nói:
“Hài nhi Dận Không tham kiến mẫu hậu!”
Lúc rời khỏi Đại Tần ta đã vô tình làm tổn thương nàng quá nặng. Khi qua biên giới, tâm tình ta đã có nhiều tha đổi, bây giờ lại xưng hô mẫu hậu làm cho sự áy náy trong lòng ta lại dâng lên.
Ánh mắt Tinh Hậu vẫn lạnh lùng như trước, ta có cảm giác khoảng cách của ta và nàng trở nên xa hơn. Nàng bình tĩnh nói:
“Bình vương điện hạ không cần hành đại lễ như vậy, ai gia sợ rằng không có phúc tiếp nhận nó.”
Ta thấp giọng nói:
“Ân đức của mẫu hậu, Dận Không vĩnh viễn không dám quên...”
Tinh Hậu lạnh lùng cắt ngang lời ta, nói:
“Ta cũng sẽ không quên!”
Rôi nàng chẳng thèm nhìn ta, xoay người đi vào trong cung.
Ta yên lặng nhìn theo bóng lưng Tinh Hậu, cho tới khi nàng biến mất ở cửa cung, ta mới thở dài.
Ta có thể chắc chắn Hán Thành đế tuyệt đối sẽ không vì tính mạng của nhi tử mình mà giao tàng bảo đồ ra. Nếu như mất đi tàng bảo đồ này, thì số tài phú trong tay hắn sẽ bị chuyển sang cho người khác. Thân là vua của một nước, bên nặng bên nhẹ, hắn hiểu rất rõ ràng.
Bởi vì sự kiện này mà Đại Hán trở nên náo loạn, liên tục có những đội binh lính khôi giáp sáng loáng xông vào từng nhà kiểm tra. Việc này ít nhiều cũng ảnh hường tới không khí trước ngày đại thọ, thuyền hoa trên sông Xuân Thủy ít đi rất nhiều, Tịch Mịch phảng có vẻ càng thêm tịch mịch.
Ta đột nhiên tới chơi làm cho Khinh Nhan cảm thấy có chút kinh ngạc, dường như nàng đã nhận ra điều gì đó, nhẹ giọng nói:
“Ngươi hình như có tâm sự?”
Ta gật đầu, ngồi xuống đối diện với Khinh Nhan:
“Ta hiện giờ đang nhớ tới một cần và cần để tâm sự những chuyện trong lòng, nghĩ tới nghĩ lui, trong cả Hán đô này chỉ có mỗi Khinh Nhan cô nương mà thôi.”
Ta giơ con vịt quay trong tay, nói:
“Trên đường đi ta vừa vặn gặp một người bán vịt quay, cho nên mua về, làm lễ vật tặng cho Khinh Nhan cô nương vậy.”
Khinh Nhan mỉm cười nói:
“Sao không tìm tới quốc sư tiên tử kia để luận bàn?”
Ta cười nói:
“Quốc sư vô cùng lãnh đạm, trong khi đó Khinh Nhan cô nương lại bình dị gần gũi.”
Đôi mắt đẹp của Khinh Nhan nhấp nhá y nói:
“Hôm nay Lý Mộ Vũ tới đây.”
Ta nhíu mày:
“Hắn tới làm cái gì?”
Khinh Nhan nói:
“Việc tam hoàng tử mất tích đâu phải chuyện đùa, chỗ nào khả nghi, hắn cũng phải lục soát một lần.”
Ta mỉm cười nói:
“Sợ rằng hai ngày tới Lý Mộ Vũ cũng sẽ không được nghỉ ngơi.”
Khinh Nhan thở dài nói:
“Xem ra Hán Thành Đế chắc chắn sẽ không mang tàng bảo đồ ra đổi nhi tử.”
Ta cười nói:
“Mục đích lần này chỉ là nhiễu loạn sự quan tâm, dời sự chú ý của họ, chứ bức tàng bảo đồ kia có quan trọng gì.”
Khinh Nhan trợn mắt nhìn ta một cái nói:
“Câu này rõ ràng là ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo, chẳng nhẽ ngươi không động tâm với bảo tàng Mâu thị?”
Ta cười nói:
“Nếu như nói ta không động tâm, thì đương nhiên là nói dối, nhưng chuyện khiến ta động tâm trên đời này còn nhiều lắm, nếu như so sánh mà nói thì cái bảo tàng này cũng không quan trọng.”
Khinh Nhan nói:
“Nói nghe một chút.”
Ta mỉm cười nói:
“Tỷ như... Khinh Nhan cô nương...”
Khinh Nhan phi nói:
“Bình vương điện hạ đừng có đùa Khinh Nhan nữa, không đùa thì trong lòng không thoải mái hay sao?”
Ta thở dài nói:
“Vì sao lúc ta nghiêm túc, Khinh Nhan cô nương lại cho rằng ta đang đùa?”
Khinh Nhan cố ý làm bộ mặt nghiêm túc nói:
“Đừng vội chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, ngươi lúc nãy nói có tâm sự, giờ nói nghe một chút đi.”
Ta cười nói:
“Nói chuyện với cô nương một hồi, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, ta từ lâu đã quên mất những chuyện không vui đó rồi.”
Khinh Nhan nói:
“Bình vương rốt cuộc vẫn là Bình vương, chuyện trong lòng luôn muốn không cho người khác biết, Khinh Nhan thực bội phục vô cùng.”
Ta cười nói:
“Đừng tưởng ta không biết cô nương đang cố gắng dụ dỗ ta!”
Khinh Nhan cắn môi nói:
“Có một số chuyện giấu trong lòng đôi khi cũng không tốt.”
“Về điểm này, Khinh Nhan cô nương và ta rất giống nhau.”
Ta và Khinh Nhan sóng vai ngồi ở mũi thuyền, uống Nữ Nhi Hồng, thường thức vịt quay, trăng sáng muôn nơi, gió mát phe phẩy, thực sự là rất thú vị.
Ta cười nói:
“Không nghĩ tới Khinh Nhan cô nương không chỉ cầm nghệ tốt, mà cầm chân vịt cũng rất giỏi.”
Khinh Nhan uống một hớp rượu, mỉm cười nói:
“Từ nhận ra hai chữ” nịnh hót “này đã lâu rồi, Bình vương điện hạ không nên dùng thủ đoạn trong hoàng cung áp lên người của ta.”
Ta nuốt một ngụm lớn Nữ Nhi Hồng, lau miệng nói:
“Khinh Nhan cô nương có thể nói cho ta nghe một số chuyện của cô nương không?”
Khinh Nhan nói:
“Hình như hôm nay ngươi tới đây tâm sư, sao lai chuyển thành ta rồi?”
Ta cười nói:
“Khinh Nhan cô nương có nghĩ, ta có hảo cảm đặc biệt với cô nương không?”
Khinh Nhan lạnh nhạt nói:
“Chỉ tiếc ta đối với Bình vương điện hạ lại chẳng có gì khác so với những nam nhân bình thường.”
Ta cười ha ha nói:
“Trong thiên hạ người có thể cùng Khinh Nhan cô nương thưởng thức thịt quay, ngồi đầu thuyền uống nữ nhi hồng thực sự không nhiều lắm.”
Khinh Nhan khuôn mặt ửng hồng nói:
“Da mặt dày như Bình vương điện hạ, trong thiên ha đúng là không có người thứ hai.”