Tiêu Tín thấp giọng nói:
“Tinh Hậu thích ăn nhất là bánh bao Lai Phúc, mới tới Hán đô đã bảo Hứa công công tới đây mua, thuộc hạ đã hỏi tiểu nhị hôm qua hắn đặt mua bánh bao, sáng sớm nay sẽ tới lấy.”
Ta gật đầu tán thành, thầm nghĩ trong lòng:
“Hắn thực sự không phụ sự hi vọng của ta.”
Khi sắc trời vẫn chưa sáng rõ, nhưng bánh bao Lai Phúc đã ra lò, nóng hổi.
Báo bao Lai Phúc không chỉ nổi danh ở Hán đô, mà cũng là món ăn số một ở Đại Hán. Bánh bao ở đây “da mỏng, trắng nõn, nhân thơm” đặc biệt là nóng hổi hơn bất cứ loại bánh nào khác.
Người ăn bánh bao ở Hán đô đã có ngạn ngữ: “Nhẹ nhàng nói, chậm rãi dời, trước tiên mở cửa sổ, sau đó ăn bánh bao” , đây chính là câu nói sinh động nhất mô tả hành động khi ăn bánh bao.
Khi thân ảnh của Hứa công công xuất hiện nơi góc đường, ta đã có ý nghĩ, tình duyên của ta với Tinh Hậu đúng là tình nghiệt. Trong lòng Hứa công công nhất định cũng biết rõ, nếu như hắn không nói ra chuyện này, chứng tỏ hắn rất trung tâm với nàng.
Ta vỗ vỗ vai Tiêu Tín nói:
“Đi thôi!”
Ta và Đường Muội đi tới bên cạnh xe ngựa của Hứa công công, Đường Muội thừa dịp phu xe không chú ý, một quyền chặt vào gáy hắn xa phu không kêu được tiếng nào, ngã lăn ra đất.
Ta và Đường Muội kéo phu xe tới một con hẻm, bây giờ sắc trời còn sớm, xung quanh có rất ít người qua lại, nên không ai thấy được hành động của chúng ta.
Ta nhanh chóng lột y phục của phu xe, mặc vào người mình, Đường Muội thì nhanh chóng chui vào trong xe.
Tiêu Tín đi tới chỗ bánh bao Lai Phúc, Hứa công cong mới mua xong, đang chậm rãi đi về chỗ xe ngựa của mình.
Khi đi ngang qua chỗ Tiêu Tín, Tiêu Tín cố ý đụng vào người hắn, bánh bao trong tay Hứa công công rơi luôn trên đất, Tiêu Tín liên thanh nói xin lỗi:
“Lão gia tử, xin lỗi, ta không nhìn thấy người”
Hứa công công cả giận nói:
“Người trẻ tuổi, ngay cả bước đi đứng cũng không vững, có thể làm đại sự gì!”
Tiêu Tín thè lưỡi, cuống quýt chạy sang một bên.
Hứa công công nhu bị đụng ngực nơi đau, nhin Dánh bao rơi trên mặt đất, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, hắn đành phải quay lại mua thêm một lần nữa, ta vừa vặn tranh thủ thời gian đó thay đổi y phục.
Ta kéo mũ, che khuất mặt của mình, trông hơi giống một tên đạo tặc, nhưng mà cũng có thể lừa Hứa công công một thời gian.
Qua một lúc nữa, Hứa công công mới về tới xe ngựa, đang định lên xe thì Tiêu Tín từ phía sau lại chạy tới:
“Lão gia tử, người chờ một chút!”
Hứa công công quay đầu lại, đã thấy trong tay Tiêu Tín cầm theo một ổ bánh bao, cười nói:
“Vừa rồi không cẩn thận làm rơi bánh bao của lão gia tử, ta xin đền cho người.”
Hứa công công gật đầu cười, mỉm cười nói:
“Ta đã mua rồi, hảo ý của ngươi ta tâm lĩnh, còn bánh bao thì ngươi cứ giữ lại mà ăn.”
“Ta đỡ lão gia tử lên xe!”
Tiêu Tín giành trước đỡ cánh tay Hứa công công, hắn cố gắng phân tán sự chú ý của Hứa công công, tránh cho lão khám phá ra chân tướng của ta.
Hứa công công hớn hở lên xe ngựa, lớn tiếng nói:
“A Tam mau trở về, thái hậu có lẽ đang nóng ruột.”
Ta hướng Tiêu Tín lặng lẽ dựng lên ngón cái, dùng roi ngựa đưa Hứa công công về dịch quán.
Dịch quán của Tinh Hậu cách Hán cung rất gần, hóa ra dịch quán này chính là Ngô Vương phủ, là phủ đệ mà trước khi Hạng Bác Đào thừa kế ngôi vị hoàng đế đã ở đây, Hạng Bác Đào dùng nó làm nơi ở cho muội tử của mình, đủ thấy sự coi trọng với nàng.
Ta đã nghiên cứu trước địa hình ở đây, xe ngựa thường đi qua cửa ngách ở phía sau của vương phủ, nơi đó có tám gã thị vệ đứng gác.
Ta đánh xe tới tàu ngựa, khi dừng xe, Hứa công công run rẩy từ trên xe bước xuống, nhịn không được mắng:
“Nô tài chết tiệt, không biết đỡ ta xuống.”
Ta cúi đầu, dắt xe ngựa vào trong tàu ngựa.
Hứa công công có lẽ là sợ Tinh Hậu trách làm lỡ bữa sáng, cho nên không nói gì nữa, xoay người đi về phía cổng phía trước. Nhìn theo bóng lưng của hắn cho tới khi biến mất, ta mới nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Đường Muội từ trên xe xuất hiện.
Khi giúp ta khiêng xe ngựa vào trong, Đường Muội thấp giọng nói:
“Chẳng nhẽ công tử cứ như vậy xông vào?”
Ta thấp giọng nói:
“Ngươi ở nơi này chờ ta, bây giờ sắc trời còn sớm, có rất nhiều người vẫn chưa dậy, ta sẽ không bị phát hiện.”
Đường Muội có chút ít lo lắng nói:
“Vạn nhất bị người phát hiện thì chẳng phải phiền phức hay sao?”
Ta cười nói:
“Đã đến nơi này, chúng ta còn có lựa chọn khác ư? Ngươi yên tâm, ta tự có phương pháp ứng đối.”
Ta yên lặng bước qua cổng, phía trước là một cái hoa viên. Trong hoa viên không có ai, ta nhìn thấy thân ảnh của Hứa công công ở một tiểu lầu phía trước, đoán là Tinh Hậu ở trong đó.
Phòng nhỏ bên trái đột nhiên có tiếng động, ta cuống quýt trốn ở trong bụi hoa, thấy một tiểu thái giám đang ngáp, mang theo một ấm trà đến tiểu lâu, ta lặp tức hiểu, hóa ra hắn là thái giám mang trà cho Tinh Hậu.
Ta im lặng đi theo, một chưởng vỗ vào sau gáy, đánh hắn ngất đi.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Đường Muội lo lắng ta ứng phó không được, nên mới đi theo.
Ta nháy mắt cho hắn ý bảo kéo tiểu thái giám giấu trong bụi hoa, thấp giọng nói:
“Ngươi trốn ở chỗ này chờ ta, ta không gọi ngươi, ngươi ngàn vạn lần không nên vào trong.”
Ta lên tầng hai của tiểu lâu, ta nghe được thanh âm của Hứa công công:
“Tiểu An Tử thật là càng ngày càng lười, chỉ pha một ấm nước mà cũng lâu như vậy, nếu sớm biết thế này ta sẽ không mang hắn theo!”
Tinh Hậu nhẹ giọng nói:
“Hứa công công, gần đây ngươi hay bực tức hơn rất nhiều!”
Hứa công công cung kính nói:
“Lão nô biết sai rồi, sau này nhất định chú ý nhiều hơn.”
Tinh Hậu cười khẽ một tiếng, tiếng cười này giống như ngọn gió xuân thổi vào trong lòng ta, nhớ tới nhu tình của nàng trước đây, thì giờ nó như thủy triều dũng mãnh tràn vào trong đầu ta.
Nàng nhẹ giọng nói:
“Hứa công công, ta không trách ngươi, chẳng qua là cảm thấy tính tình của ngươi có chút thay đổi.”
Hứa công công buồn bã than thở:
“Lão nô thấy thái hậu càng ngày càng gầy, trong lòng đương nhiên là phiền muộn.”
Tinh Hậu u oán thở dài một hơi nói:
“Thế cục Tần quốc như vậy hiểm ác đáng sợ, ta sao có thề vui vẻ được.”
Hứa công công nói:
“Có phải Thái hậu đang lo lắng chuyện trong nước?”
Tinh Hậu nói:
“Từ khi rời khỏi Đại Tần tinh thần ta vẫn không yên, hài tử Nguyên Tông này không thể nào khiến ta an lòng được.”
Hứa công công nói:
“Túc vương cùng Trầm Trì chắc chắn trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có động tĩnh gì, lần này chỉ cần chúng ta liên minh thành công với Đại Hán thì cục diện trong nước sẽ nhất định có lợi cho chúng ta.”
Tinh Hậu thở dài một hơi nói:
“Lúc trước giết chết Bạch Quỹ thực sự là một sai lầm, ta ngàn vạn lằn không ngờ Trầm Trì lại lòng lang dạ thú cùng Yến Hưng Khải liên thủ hãm ta vào trong khốn cảnh.”