Tinh Hậu cố sức cắn cắn môi, hơi thở của nàng trở nên gấp gáp.
“Ta cần suy nghĩ một chút!”
Tinh Hậu thấp giọng nói.
Ta cúi người, hôn lên trán nàng một cái:
“Ta chờ nàng...”
Ta sải bước đi ra cửa phòng, mặt trời đỏ rực mới lên từ phương đông, ánh nắng vàng óng chiếu khắp vương phủ, ta nhìn về mặt trời nở một nụ cười.
Tiêu Tín và Đường Muội đều chặt nhíu chặt mày, Tiêu Tín nói:
“Tần thái hậu vẫn không chịu bỏ ý niệm liên minh?”
Ta gật đầu:
“Tinh Hậu mặc dù biết Hạng Bác Đào lòng lang dạ thú, thế nhưng tình hình trong nước đã ép nàng không còn lựa chọn nào khác. Mặc dù ta đã phân tích cho nàng biết lợi hại, thế nhưng không cách nào xác định được nàng có bỏ qua ý muốn liên minh với Đại Hán hay không.”
Đường Muội thở dài nói:
“Trong bốn nước, mấu chốt nhất là Tần quốc và Tề quốc, nếu như Tần quốc và Đại hán kết minh, xem ra chúng ta phải thất vọng mà về rồi.”
Ta lắc đầu nói:
“Trước khi đợi nàng có quyết định, cuối cùng, ta phải tranh thủ thời gian làm những chuyện khác.”
Hai người không hiểu nhìn về phía ta.
Tiêu Tín nói:
“Điện hạ muốn liên thủ với Tề quốc?”
Đường Muội nói:
“Phụ tử Tiết An Triều và công tử thù sâu như biển, sao có thể hợp tác với người được chứ?”
Ta cười nhạt nói:
“Ai muốn hợp tác với họ? Tề quốc và Hán quốc nếu như vì bảo đồ mà kết minh, ta cũng muốn vẽ thêm chuyện cho họ.”
Tiêu Tín nói
“Điện hạ muốn đối phó phụ tử Tiết An Triều?”
Ta gật đầu nói:
“Kinh Phong Đồng sở dĩ đáp ứng liên minh với Đại hán, vấn đề mấu chốt là ở bảo đồ, nếu như ta có được bảo đồ, Kinh Phong Đồng tất sẽ suy nghĩ lại chuyện liên minh với Đại Hán.”
Tiêu Tín nói:
“Xem ra điện hạ nhất định, phải có được tấm bảo đồ này.”
Ta mỉm cười nói:
“Có được bảo tàng Mâu thị sẽ có được tài phú thiên hạ, ta sao có thể bỏ qua chuyện này được chứ?”
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng thông báo:
“Bình vương điện hạ, Đoạn quốc sư đến đây cầu kiến.”
Trong ta vui vẻ, cuống quýt đi ra ngoài cửa nghênh đón.
Hoàn Tiểu Trác một thân bạch y đứng ở trong nắng sớm, càng tô điểm thêm cho phong tư trác tuyệt của mình, càng làm động lòng người.
Ta mỉm cười nói:
“Không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp lại Đoạn quốc sư rồi!”
Ta dẫn Hoàn Tiểu Trác tới lương đình trong Hoa viên, nàng đặt một cái túi nhỏ lên bàn, nói:
“Bên trong đó là bản vẽ Thiết Kỳ lâu.”
Ta vui mừng nói:
“Đoạn quốc sư làm việc hiệu suất quả nhiên rất cao.”
Hoàn Tiểu Trác lạnh nhạt nói:
“Bản thân ta có đặc quyền ra vào Tàng Kinh lâu, việc này chẳng có gì khó.”
Trong lòng ta ngẩn ra, lẽ nào U U đã biết trước chuyện của Hoàn Tiểu Trác, nên mới tìm ta hỗ trợ? Chuyện này bề ngoài không có gì kỳ quặc, nhưng bên trong lại có sự bất thường.
Hoàn Tiểu Trác nói:
“Ta đã thay ngươi điều tra, mấy ngày gằn đây Thiết Kỳ lâu đã tăng cường cảnh giới. Lý Mộ Vũ đã mời mấy cao thủ canh giữ, xem ra khả năng tảng bảo đồ ở trong đó là rất lớn.”
Ta gật đầu nói:
“Cô mẫu ta thế nào rồi?”
Hoàn Tiểu Trác thấp giọng nói:
“Hán Thành Đế đêm qua đã đáp ứng dùng tàng bảo đồ đổi lấy tính mệnh tam hoàng tử, đêm nay hắn sẽ bảo Lý Mộ Vũ mang theo tàng bảo đồ, đến trường đình ngoài cửa Tây để đổi.”
Ta lạnh nhạt nói:
“Hắn thật sự cam tâm tình nguyện giao tàng bảo đồ ra hay sao?”
Hoàn Tiểu Trác lắc đầu nói:
“Ta cho là hắn sẽ không, chuyện này chỉ là kế quyền nghi, có lẽ hắn muốn dụ kẻ chủ mưu ra cũng không biết chừng.”
Ta gật đầu, nhẹ giọng than thở:
“Ngày mai là ngày đại thọ của hắn, cho dù kết quả thế nào, ngày kia ta cũng phải về nước.”
Hoàn Tiểu Trác nhẹ giọng nói:
“Năm nước liên minh xem ra đã trở thành kết cục đã định, Bình vương lưu lại thêm một ngày có gì khác nhau.”
Trong lời nói của nàng bao hàm, ý bảo ta mau chóng rời khỏi đây.
Ta mỉm cười nói:
“Chưa tới thời khắc cuối cùng, ta tuyệt đối không từ bỏ hi vọng. Hươu chết về tay ai vẫn còn chưa biết.”
Ta bỗng nhiên nghĩ đến cừu hận của Hoàn Tiểu Trác và Tinh Hậu, thấp giọng hỏi:
“Nếu như Đại Tần và Đại Khang kết minh, quốc sư định làm gì?”
Hoàn Tiêu Trác lạnh lùng nói:
“Đó là chuyện của riêng ta, không quan hệ tới Bình vương!”
Nàng xoay người phất tay áo rời đi, ta nhận ra sát khí trong đôi mắt lạnh lùng của nàng, trong lòng ta run lên.
Ta bỗng nhiên có dự cảm, Hoàn Tiểu Trác chắc chắn sẽ không để cho Tinh Hậu dễ dàng rời đi, có lẽ nàng sẽ không tiếc bất cứ giá nào lấy đi tính mạng của Tinh Hậu.
Ta không khỏi cảm thấy sợ hãi, cho dù Hoàn Tiểu Trác giết Tinh Hậu, hay Tinh Hậu giết nàng, đều không phải là điều ta muốn thấy, ta sẽ tận lực ngăn cản chuyện này phát sinh.
...
Tinh Không các hiện giờ chỉ là một phế tích, tiểu lâu hoàn toàn sụp xuống, sau trận lửa điên cuồng, chẳng còn thấy một ngọn cỏ xanh nào.
Khinh Nhan một bộ trường bào màu xanh, đứng trên bãi đất khô cằn, trong mắt nàng chẳng có sự ưu thương nào.
Ta mim cười đi tới phía sau nàng, nói:
“Trên sông Xuân Thủy không tìm được cô nương, ta đành phải tới đây.”
Khinh Nhan quyến rũ liếc mắt nhìn ta nói:
“Ta còn tưởng rằng công tử đã sớm quên ta rồi!”
Ta cười ha ha nói:
“Dận Không cho dù nằm mơ cũng nghĩ tới hình bóng động lòng người của Khinh Nhan cô nương, sợ rằng kiếp này không cách nào quên được.”
Khinh Nhan nói:
“Hạng Bác Đào đã đáp ứng giao tàng bảo đồ.”
Ta gật đầu nói:
“Ta cũng đến vì việc này, Khinh Nhan cô nương tin được mấy phần?”
Khinh Nhan khinh thường nói:
“Cái bẫy vụng về như vậy cũng muốn gạt người ư? Nếu như thật sự là có chuyện gì, người không ở trong tay chúng ta, lấy cái gì mà đổi đây?”
Ta thấp giọng nói:
“U U có thể đến hay không?”
Khinh Nhan lắc đầu nói:
“Đêm đó cướp Hạng Đạt Sinh quyết không là U U!”
“Cái gì?”
Ta không khỏi ngẩn ra.