Khinh Nhan nói:
“Hai tỳ nữ trên Tịch Mịch phảng của ta mặc dù võ công kém U U, thế nhưng không kém tới mức không hề kháng cự được, người này chắc chắn võ công còn cao hơn U U nhiều.”
Ta thắp giọng nói:
“Căn cứ theo lời nói của cô nương, thì người phóng hỏa ở Tinh Không các cũng chính là người này?”
Khinh Nhan gật đầu nói:
“Nếu như ta không đoán sai, người cướp Hạng Đạt Sinh vô cùng có khả năng là Huyền Minh giáo chủ Lãnh Cô Huyên!”
Ta hít một hơi lạnh, nếu như Lãnh Cô Huyên xuất hiện ở Hán đô, thì sợ rằng việc đoạt bảo tàng trở nên khó khăn rồi.
Khinh Nhan nói:
“Ngươi tới tìm ta không phải chỉ đế nói chuyện này chứ?”
Ta cười nói:
“Khinh Nhan cô nương quả nhiên là hồng nhan tri kỷ của ta, tâm tư của Dận Không như thế nào cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của cô nương.”
Khinh Nhan gắt giọng:
“Đừng có đứng đây quanh co, nói mau!”
Lúc này ta mới đem chuyện U U đêm đó nói lại cho nàng, Khinh Nhan hơi có vẻ trách cứ:
“Sao chuyện này ngươi không nói sớm cho ta biết?”
“Ta vốn lo lắng U U lập một cái bẫy, cho nên mới vào cung kiểm chứng, sau khi lấy được bản vẽ của Thiết Kỳ lâu là tới gặp Khinh Nhan cô nương ngay, chẳng nhẽ thành ý như vậy, cô nương không thấy rõ hay sao?”
Khinh Nhan trợn mắt nhìn ta:
“Tin ngươi mới là lạ!”
Ta cố ý nói:
“Cô nương đã không tin, vậy thì ta đem bản đồ này cho U U vậy.”
Khinh Nhan vươn hai tay mềm mại ra nói:
“Đưa đây!”
Ta cười đem cơ quan đồ của Thiết Kỳ lâu đặt vào trong tay nàng, Khinh Nhan nhẹ giọng nói:
“Vậy thì khi trở lại ngươi gặp nàng ta, ngươi lấy cái gì mà giao.”
Ta gật đầu nói:
“Cái bản đồ này ta đã chế một bản, trở về sẽ giao cho U U. Nhưng mà ta vẫn cảm thấy trong chuyện này không đơn giản như vậy, sao U U lại biết chỗ tàng bảo đồ? Chẳng nhẽ nàng ấy muốn dùng Thiết Kỳ lâu hấp dẫn sự chú ý của chúng ta?”
Khinh Nhan nói:
“Không loại trừ khả năng này, nhưng cho dù thế nào ta cũng phải xét tới cùng, quyết không thể để cho tàng bảo đồ rơi vào trong tay Huyền Minh giáo.”
Ta thấp giọng nói:
“Dựa theo ta suy đoán, U U sẽ chọn lúc Hán Thành đế đại thọ để lẻn vào hoàng cung. Bởi vì lúc đó sự chú ý của mọi người đều tập trung lên thọ lễ.”
Khinh Nhan nói:
“Bây giờ ta lo lắng nhất chính là Lãnh Cô Huyên, nếu như nàng ta tới Hán đô, thì không ai có khả năng đối phó nàng ấy cả.”
Ta có thể kết luận, Khinh Nhan chính là truyền nhân Phiêu Miễu Các, nàng và U U tranh đoạt bảo đồ thực chất là tranh đấu giữa Huyền Minh giáo và Phiêu Miễu Các.
Nếu như tấm bảo đồ này có thể hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hai người lên Thiết Kỳ lâu, thì đối với ta cũng là một chuyện tốt.
Phải biết rằng tấm bảo đồ trong tay Tề vương Kinh Phong Đồng chỉ là đồ dởm, cho dù lấy được bản đồ của Điền thị, họ cũng không thể tìm được vị trí cụ thể của bảo tàng Mâu thị.
Ta ân cần nói:
“Khinh Nhan cô nương phải cẩn thận một chút, Huyền Minh Giáo không dễ đối phó như vậy đâu.”
Khinh Nhan gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Ngươi cũng phải cẩn thận một chút, Hán Thành đế không biết là sẽ sử dụng độc thủ nào đối phó với ngươi.”
Ta cười nói:
“Cuối cùng cô nương cũng bắt đầu quan tâm ta.”
Khinh Nhan dịu dàng cười nhưng không lên tiếng.
Nửa đêm, U U lặng yên tiến vào trong phòng, thấy ta y phục chỉnh tề ngồi dưới đèn, nàng nhịn không được khanh khách nở nụ cười:
“Ngươi đang chờ ta? Long Dận Không a Long Dận Không, làm sao ngươi biết đêm nay ta sẽ tới?”
Ta mỉm cười nói:
“Ngày mai là ngày đại thọ của Hán Thành đế, U U cô nương sẽ không bỏ qua một cơ hội như vậy.”
U U ngồi đối diện với ta, hai tay chống má, chu cái môi anh đào nói:
“Chuyện ta giao cho ngươi, ngươi có hoàn thành không?”
Ta lấy bản đồ đặt trước mặt, U U muốn nhận lấy, nhưng ta lại rụt tay về.
U U cười nói:
“Ngươi đổi ý rồi ư?”
Ta mỉm cười nói:
“Dận Không đâu có đổi ý, nhưng mà ta cảm thấy cứ như vậy giao bản đồ cho U U cô nương, thì chẳng phải là ta không thu hoạch được gì sao.”
U U thiên kiều bá mị nhìn ta nói:
“Dận Không, có điều kiện gì ngươi cứ việc nói thẳng, chỉ cần là ta có thể làm được, ta nhất định sẽ đáp ứng ngươi.”
Bộ ngực sữa của nàng ưỡn lên cao, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của ta, ta biết nàng am hiểu mị thuật, lập tức thu liễm tâm thần. Ánh mắt nhìn về phía ánh nến nói:
“Ta muốn cô nương giết một người!”
U U ngơ ngác, lập tức ha hả cười nói:
“Dận Không, ngươi dụng tâm quả nhiên rất độc ác, Hạng Đạt Sinh, dù sao cũng là biểu huynh của ngươi, vậy mà ngươi cũng có sát niệm được sao.”
Ta lắc đầu nói:
“U U cô nương hình như hiểu lầm ý của ta, người ta muốn giết không phải Hạng Đạt Sinh.”
U U nói:
“Nói nghe một chút.”
Ta thắp giọng nói:
“Phụ tử Tiết An Triều có thâm cừu với ta, Tiết Vô Kỵ đã bắn tiếng không muốn ta sống trở về Đại Khang, chẳng nhẽ ta ngồi yên chờ chết hay sao?”
U U gật đầu nói:
“Lý do thì chính đáng thật, nhưng mà Tiết Vô Kỵ võ công cao cường, giết hắn chỉ sợ không phải là chuyện dễ.”
Ta mim cười đem bản đồ đặt ở nàng trước mặt:
“U U cô nương nếu như giúp ta chuyện này, thì ta sẽ tặng một lễ vật.”
“Xuân Cung Đồ!”
U U ngơ ngác, nàng lập tức cười nói:
“Ta nhớ ngươi đã đem Xuân Cung đồ bán cho Tề quốc thương nhân Quản Thư Hoành, hiện tại bây giờ nó đang ở trong tay Kinh Phong Đồng rồi.”
Ta hỏi ngược lại:
“U U cô nương cho rằng Dận Không có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy không?”
U U dùng đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào ta, chuyện ta nói nàng đã tin tới bảy, tám phần.
Ta tung cái mồi này cũng là bất đắc dĩ, nếu như không mượn lực lượng của Huyền Minh giáo, thì sợ rằng rất khó phá hỏng liên minh năm nước. Ta bình tĩnh nói:
“Lúc trước ta bán bản đồ cho Quản Thư Hành, nhưng đó là giả, bản đồ thật nằm ở trong đầu của ta.”
U U hung hăng dí một ngón tay vào trán của ta, nói:
“Cái tên không có lương tâm này, ngươi lại lừa ta lâu như vậy.”
Ta mỉm cười nói:
“U U cô nương hình như cũng đâu nói sự thật với ta.”
U U nói:
“Nếu như ta giúp ngươi giết chết Tiết Vô Kỵ, ngươi thực sự giao tàng bảo đồ ra hay sao?”
Ta gật đầu nói:
“Chỉ cần nhận được tin tức Tiết Vô Kỵ chết, thì chắc chắn ta sẽ hai tay dâng lên.”
U U thở dài một hơi nói:
“Ta có chút phân vân, không biết ngươi có lập bẫy đưa ta vào tròng hay không nữa?”
Thân hình mềm mại của nàng dựa vào vai ta, ta ngửi thấy mùi hương từ trên cơ thể của nàng, trong lòng không khỏi rung động. Cánh tay của ta vòng qua cái eo nhỏ nhắn của nàng, không ngờ nàng lại không cự tuyệt, thuận thế dựa sát vào ta.
Ta nhẹ giọng nói:
“Ta sao có thể làm thế được...”
Bên hông ta đột nhiên tê rần, U U nhân lúc ta ý loạn tình mê, điểm trúng huyệt đạo.