Ngự Lâm quân phụ trách cảnh giới xung quanh lập tức lập trận đón địch, vì lý do an toàn, những khách quý như chúng ta đều được ngự tiền thị vệ bảo hộ, đi tới đài cao của Minh Đức điện.
Gió đêm bỗng nhiên lớn hơn rất nhiều, trong lô đỉnh ở trên đài, ngọn lửa bị gió thổi cháy vù vù, ánh lửa vẫn không cách nào tắt được, mấy trăm võ sĩ thủ hộ dưới đài.
Lúc này ở phương tây, có hai thân ảnh một đen một trắng bay tới.
Tuy rằng cách chỗ chúng ta còn rất xa, nhưng mọi người đã kinh hoảng la lên, người trong hoàng tộc độc ác, nhưng cũng không thiếu những người vô năng.
Hai đạo nhân ảnh một trước một sau hạ xuống mái hiên của Minh Đức điện, cung điện tượng trưng cho khí khái của Hán cung đã bị họ đạp ở dưới chân.
Thu Nguyệt Hàn một thân bạch y im lặng đứng trên mái hiên vàng, tay chắp sau người, khuôn mặt bình tĩnh như nước.
Hắc y nhân đối diện ta chưa từng gặp mặt, người này vóc dáng thon gầy, sắc mặt tái nhợt, tóc bạc bay lượn trong gió đêm, đôi môi mỏng như đao, mặc bộ đồ đen, trông như quỷ mỵ hiện thế, trong lúc nhất thời không nhận ra hắn là nam hay nữ.
Hắc y nhân quái dị cười một tiếng, trong tay đã hiện ra một cây trường tiên trong suốt, trường tiên lao vút tới chỗ của Thu Nguyệt Hàn.
Bàn tay nhỏ nhắn của Thu Nguyệt Hàn nhẹ nâng lên, cách không phát chưởng, trường tiên chưa chạm tới người nàng đã “chát” một tiếng thật lớn. Thân hình của Thu Nguyệt Hàn nhoáng lên, hắc y nhân bỗng nhiên lùi lại phía sau mấy bước, uốn mình như cánh cung, lao xuống chỗ Thu Nguyệt Hàn.
Hoàn Tiểu Trác nhẹ giọng nói:
“Hóa ra là hắn!”
Ta thấp giọng hỏi:
“Hắc y nhân kia đến tột cùng là ai?”
Hoàn Tiểu Trác nhỏ giọng nói:
“Hắn là cao thủ Mộ Dung Sơ Tình của Huyền Minh Giáo.”
Trong lòng ta ngẩn ra, hóa ra cao thủ mai phục tại Thiết Kỳ lâu lại chính là của hắn, thảo nào mà thầy trò U U và Lãnh cô Huyền bày kế muốn Thu Nguyệt Hàn tới Thiết Kỳ lâu, thảo nào mà Hạng Đạt Sinh lại được giấu ở trong cung không một ai phát giác, đúng là có nội ứng tác quái thật.
Ta không khỏi lo lắng cho tình cảnh của Khinh Nhan, chắc chắn là nàng dựa vào bản đồ để tiến vào Thiết Kỳ lâu, không biết là có thoát khốn được không?
Thu Nguyệt Hàn và Mộ Dung Sơ Tình vừa trao đổi một chiêu, thân hình lại phân ra, cách nhau tới mười trượng có dư.
“Bắn cung!”
Một thanh âm đột nhiên vang lên, Lý Mộ Vũ lúc này đang đứng trước điện chỉ huy binh sĩ bố trận.
Hơn trăm danh Ngự Lâm quân ở quảng trường xếp thành hàng dài, đồng thời phát động nỏ tiễn, mũi tên như mưa vọt tới hướng của Thu Nguyệt Hàn.
Ta thầm kêu không ổn, dù Thu Nguyệt Hàn võ công cao tới đâu, cũng khó mà tránh được loạn tiễn.
Thu Nguyệt Hàn song chưởng nhanh chóng vẽ thành một quỹ tích thật lớn trên không trung, số nỏ tiễn bắn tới bị một cỗ lực lượng lớn hấp dẫn xoay tròn.
Thu Nguyệt Hàn cổ tay biến động thật nhanh, song chưởng chợt triển khai, toàn bộ những mũi tên kia bay tới chỗ của Mộ Dung Sơ Tình.
Mộ Dung Sơ Tình trường tiên chém ra, nhập vào đám loạn tiễn giữa không trung, thân roi căng như dây đàn, buộc đám tên thành một bó, trường tiên huy động, lại lần thứ hai vọt tới chỗ của Thu Nguyệt Hàn.
Thu Nguyệt Hàn nhẹ nhàng lăng không bay lên không trung. Tiên ảnh của Mộ Dung Sơ Tình gào thét, bám theo như bóng với hình, hai người lại tiếp tục giao chiến trên đỉnh hoàng thành.
Hoàn Tiểu Trác thấp giọng nói:
“Thu Nguyệt Hàn hình như không ổn!”
Ta cũng nhận ra Thu Nguyệt Hàn đã dần lộ vẻ mệt mỏi dưới sự công kích như bão tố của Mộ Dung Sơ Tình, chắc là do nguyên nhân nàng cứu trị cho U U mà hao tổn chân nguyên quá độ, nghĩ tới hành vi đê tiện của U U, trong lòng ta oán hận nghiến chặt khớp răng.
Thu Nguyệt Hàn liên tục xuất ra ba chưởng đánh về phía Mộ Dung Sơ Tình, sau đó lùi lại mấy bước, thân hình đứng thẳng ở phía sau.
Mộ Dung Sơ Tình lại cười những tiếng quái dị, thân hình giống như con quay, hóa thành vô số thân ảnh bao vây Thu Nguyệt Hàn vào giữa.
Ta không khỏi âm thầm kinh hãi, đột nhiên có một tiếng nổ cực lớn, trên đại điện khói trắng lan tỏa.
Thu Nguyệt Hàn và Mộ Dung Sơ Tình đều biến mất, ta lặp tức hiểu, Thu Nguyệt Hàn không cách nào tiếp được chiêu toàn lực công kích của Mộ Dung Sơ Tình, nên mới chọn phương thức đánh thủng nóc Minh Đức Điện để thoát thân.
Chẳng bao lâu sau, có một thân ảnh lại hiện lên trong không trung, Thu Nguyệt Hàn bay ra ngoài trước, mũi chân nàng đạp trên mái hiên, hướng tới chỗ đám cung thủ vọt tới.
Thân hình nàng như giao long bay tới chỗ đám người.
Khi bay tới đỉnh đầu của chúng ta, mũi chân lần thứ hai điểm xuống, bay ra ngoài tường thành.
Lý Mộ Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, giương cung lắp tên, bắn theo ba tiễn.
Thu Nguyệt Hàn ống tay áo phắt về phía sau một cái, hai mũi tên bị nàng đánh rơi, nhưng một mũi tên lại xuyên thủng ống tay áo bắn trúng lưng của nàng.
Xem ra chân nguyên của nàng đã cạn, nếu không thì Lý Mộ Vũ sao có thể gây thương tích cho nàng, thế bay của Thu Nguyệt Hàn không dừng lại, trong nháy mắt đã biến mất ở bên ngoài tường thành hoàng cung.
Lý Mộ Vũ suất lĩnh Ngự Lâm quân dùng tốc độ cao nhất đuổi theo.
Ta và Hoàn Tiểu Trác nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên sự lo lắng.
Lúc này Mộ Dung Sơ Tình mới chậm rãi từ trong Minh Đức điện đi ra, mới ra tới cửa cung đã phun ra một ngụm máu tươi, có một binh sĩ tiến lên đỡ hắn.
Tinh Hậu u oán thở dài nói:
“Không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, chúng ta cũng đi thôi!”
Ta gật đầu.
Tinh Hậu nhìn xung quanh vẫn không thấy thân ảnh của Hứa công công, hai lông mày nhíu lại nói:
“Hứa công công đâu vậy, cả một buổi tối cũng không nhìn thấy bóng hắn.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“U U kia hành sự từ trước đến nay hỉ nộ vô thường, không phải là giết Hứa công công rồi đó chứ?”
Nhưng ngoài miệng ta lại nói:
“Mẫu hậu hay là cứ về dịch trạm trước, Hứa công công không tìm được người sẽ lập tức trở về.”
Tinh Hậu gật đầu, ta thấp giọng nói:
“Thần đưa mẫu hậu trở về!”
Trong ánh mắt của Hoàn Tiểu Trác có sát khí hiện lên, ta giả bộ không nhặn ra, cùng Tinh Hậu đi ra ngoài.
Chứng kiến trường tranh đấu kinh tâm động phách này, các vị khách quý đã mất hết khí thế, vội vã hướng Hán Thành Đế nói lời từ biệt sau đó rời khỏi hoàng cung.
Ta cùng Tinh Hậu ra khỏi nội cung, tập trung với đám võ sĩ, ta chưa trở về dịch quán của mình mà ngồi chung xe với Tinh Hậu đi về vương phủ.
Tinh Hậu mỉm cười nói:
“Dận Không, cuối cùng thì hôm nay ngươi cũng thỏa mãn được ý nguyện của mình.”
Ta cung kính nói:
“Đa tạ mẫu hậu thành toàn.”