Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 267: song tu (6)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khinh Nhan nói:

“Hoa Trục Nguyệt là nghĩa tử của sư tổ muội, tu luyện võ công của Phiêu Miễu Các. Sau này hắn lại gặp được kỳ ngộ, trở thành cao thủ đệ nhất của Ma môn. Hắn ruồng bỏ Thu sư thúc, cuối cùng cũng bị người khác vứt bỏ, với tính cách cao ngạo của hắn làm sao có thể chấp nhận sự vũ nhục lớn như vậy. Sau đó không bao lâu thì mất tích, hai mươi năm qua chưa từng nghe bất cứ tin tức gì về hắn.”

Ta thở dài một hơi nói:

“Nữ nhân câu dẫn hắn thực là ghê tởm, nếu không hại Hoa Trục Nguyệt thì sao Thu tiền bối phải cô đơn cả đời.”

Khinh Nhan nói:

“Thu sư thúc vẫn là người trọng tình trọng nghĩa, Hoa Trục Nguyệt tuy rằng ruồng bỏ người, thế nhưng người vẫn toàn lực trợ giúp cho Phiêu Miễu Các. Khi đó, Phiêu Miễu Các bọn muội đang rối loạn nếu như không có người trợ giúp, thì tuyệt đối không có cục diện như ngày hôm nay.”

Khinh Nhan nghĩ đến ân tình của Thu Nguyệt Hàn, nhịn không được rơi lệ.

Ta ôm người ngọc, lại khuyên giải an ủi một phen, từ trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân vội vã. Ta và Khinh Nhan dừng nói chuyện, bước chân kia đi tới thẳng cửa phòng, sau đó lại truyền tới tiếng cạy cửa.

Trong lòng ta vui vẻ, A Đông tới rất đúng hẹn. Nhưng mà đột nhiên trên đầu lại truyền tới tiếng bước chân, lần này là bốn người tới, chẳng lẽ là Cáp Di muốn kiểm tra hàng hóa?

Ta và Khinh Nhan cuống quít chui vào trong rương gỗ, không bao lảu sau, cửa khoang bị người cạy mở, ta nhìn qua lỗ thủng của thùng gỗ, bốn tên võ sĩ đi theo cầu thang của cửa khoang đi xuống, một người trong đó cầm đuốc, ta cảm thấy kinh ngạc vì Cáp Di không có ở bên trong.

Tên võ sĩ dẫn đầu nói:

“Từ rương số mười bảy và ba mươi ba đều là đồ cổ và ngân khí, rương số hai mươi sáu là rương quý nhất, đừng có lấy nhầm.”

Giờ ta mới hiểu, hóa ra đám võ sĩ này định ăn cắp hàng hóa.

Khinh Nhan ở bên tai ta bên cạnh nhỏ giọng nói:

“Làm sao bây giờ?”

Ta khoát tay áo, có một gã võ sĩ đi tới rương của chúng ta, tìm cách mở khóa.

Trong lòng ta thầm mắng, tên võ sĩ này thật là ngu không ai bằng, rõ ràng người kia đã nói là từ mừoi bảy tới ba mươi ba, hắn tới rương của chúng ta làm gì?

Tên võ sĩ thấp giọng nói:

“Đằng Đa Nhĩ an đáp, rương số hai mươi sáu do ta mở.”

Ta và Khinh Nhan liếc mắt nhìn nhau, trên mặt nở nụ cười khổ, xem ra hiện giờ chúng ta không cách nào ẩn thân được nữa rồi.

Lại có một gã võ sĩ bắt đầu đi tới, muốn cạy rương của chúng ta.

Ta chớp đúng thời cơ, cùng Khinh Nhan đẩy nắp rương ra, đập vào ngực tên võ sĩ kia một chưởng.

Một chưởng này ta dùng toàn lực, tên võ sĩ không biết trong rương có người, tâm lý sợ hãi nên tránh không kịp, bị ta đánh bay ra ngoài, bay ngược hơn mười trượng mới nặng nề đập vào góc khoang thuyền.

Chỉ nghe tiếng gỗ vỡ tung tóe, thanh âm răng rắc vang lên, thân hình tên võ sĩ kia mềm nhũn nằm trên đất, không ngờ một chưởng này của ta đã cướp đi tính mạng của hắn.

Võ công của Khinh Nhan cao hơn ta rất nhiều, xuất thủ tự có chừng mực, chỉ điểm trúng huyệt câm của võ sĩ kia, thân hình mềm mại của nàng bay vút lên, điểm trúng luôn hai võ sĩ còn lại.

Ta vẫn chìm đắm trong uy lực của một chưởng kia, nhiều lần nhìn lại bàn tay mình, thực sự là khó có thể tin một chưởng uy lực này lại do ta phát ra.

Cửa khoang có một cái bóng đen bỗng nhiên vọt vào, huy kiếm hướng Khinh Nhan đâm tới, thân thể mềm mại của Khinh Nhan xoay tròn, dùng mũi chân đá vào kiếm của người này.

Ta nhận ra người tới là A Đông, nên quát lớn:

“Dừng tay!”

Khinh Nhan mũi chân điểm một cái, thân hình mềm mại nhảy tới cạnh ta.

A Đông thu hồi trường kiếm, trở tay đút vào vỏ kiếm.

Khinh Nhan mỉm cười nói:

“Kiếm pháp rất tốt!”

A Đông cúi đầu xuống nói:

“Chủ nhân!”

Ta nhìn ba tên vệ sĩ còn lại, thấy chúng đều sợ hãi tới cực điểm.

Ta bảo Khinh Nhan giải huyệt cho tên võ sĩ lên là Đằng Đa Nhĩ, A Đông rút ra chùy thủ để ở cổ của hắn, hắn run giọng nói:

“Đừng mà... Ta... Chúng ta chỉ muốn trộm tài vật...”

Ta cười nhạt nói:

“Ai nói ta muốn giết ngươi? Nhưng mà nếu như Cáp Di biết chuyện của các ngươi, hậu quả như thế nào chắc chắn các ngươi có thể tưởng tượng được.”

Đằng Đa Nhĩ sợ hãi, thân thể run rẩy không ngừng, ta lấy cái châm cài tóc của Khinh Nhan, điểm vào người hắn một cái, Đằng Đa Nhĩ đau đến mức kêu thảm một tiếng.

Ta cười lạnh nói:

“Ngươi đã trúng Đoạn Mệnh Thất Tuyệt Châm, nếu như trong vòng bảy ngày không có giải dược, khi đó cho dù là thần tiên cũng không cứu được tính mạng của ngươi, trong thiện hạ hiện giờ chỉ có ta mới phương biện pháp trị liệu.”

Đằng Đa Nhĩ dập đầu như đảo tỏi nói:

“Công tử tha mạng, công tử tha mạng...”

Ta mỉm cười nói:

“Chỉ cần ngươi làm theo sự phân phó của ta, đương nhiên là ta sẽ ban giải dược.”

Đằng Đa Nhĩ lập tức nói:

“Tiểu nhân nguyện vì công tử xông pha khói lửa, chết không chối từ.”

Ta lại đâm cho hai võ sĩ còn lại mỗi người một cái, mặt hai người này sợ hãi tái đi.

Ta âm thầm buồn cười, chỉ một cái kế nhỏ, mà cũng có được sự giúp đỡ của ba tên võ sĩ.

Trong đôi mắt của Khinh Nhan hiện lên sự thưởng thức, có đôi khi giả dối cũng chính là sự thăng hoa của trí tuệ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio