Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 268: ngược gió.. ( (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

A Đông nói:

“Chủ nhân, một canh giờ nữa sẽ đến hải vực Thiên Đường đảo!”

Ta gật đầu nói:

“Bây giờ là mấy?”

Đằng Đa Nhĩ nói:

“Mới qua canh ba!”

Tính mạng của hắn đã nằm trong tay của ta, đương nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội lấy lòng nào cả.

Ta hướng A Đông nói:

“Lập tức chuẩn bị, khi thương thuyền tiến nhập hải vực Thiên Đường đảo thì bắt đầu hành động, cần phải ép thủy thủ chạy tới Thiên Đường đảo.”

Đằng Đa Nhĩ sợ hãi nói:

“Chủ nhản... Thiên Đường đảo... Chính là chỗ hải tặc tụ tập, vì sao chúng ta phải dấn thân vào hiểm cảnh?”

Khinh Nhan cười nói:

“Hiện giờ ngươi còn không rõ thân phận của chúng ta hay sao?”

Đằng Đa Nhĩ hít một hơi lạnh, hắn cho rằng chúng ta là hải tặc.

Trong lòng ta cười thầm, hôm nay chỉ đơn giản như vậy đã bắt được thương thuyền của Cáp Di, làm cho Gia Luật Xích Mi tổn thất một số lượng tiền bạc lớn, đồng thời còn mang tới cho Thiên Đường đảo một lễ vật trọng hậu.

A Đông và Đằng Đa Nhĩ đối với bố trí của con thuyền này tương đối quen thuộc, vị trí mấu chốt không phải là Cáp Di, mà là thuyền trưởng.

Chúng ta quyết định, Khinh Nhan sẽ dẫn A Đông và Đằng Đa Nhĩ đi đối phó võ sĩ trên thuyên, ta và hai gã võ sĩ khác đi tới khoang thuyền trưởng.

Chỗ ở của thuyền trưởng cách chúng ta không quá xa.

Đi lên boong tàu, gió lạnh trong lành thổi tới làm cho tinh thần của ta như muốn rung lên, vầng trăng sáng đang treo cao trên bầu trời, ta vẫn còn chưa bao giờ nhìn thấy trăng sáng rõ như thế này, nên phải nhíu mắt lại, cảnh tượng này đối lập với khoang thuyền đầy bóng tối.

Hai gã võ sĩ đi trước ta mở đường.

Đi tới khoang thuyền, ta đập cửa, một võ sĩ nói:

“Bác Liên Lô thuyền trưởng!”

Qua một lúc lâu, bên trong mới truyền đến tiếng bước chân lẹp xẹp, một người Hồ vóc người cường tráng đi ra mở cửa, ta nhanh như tia chớp chỉ trường đao vào ngực của hắn.

Bác Liên Lô kinh tiếng nói:

“Ngươi... Là ai?”

Ta cười nhạt nói:

“Là bằng hữu hay địch nhân còn phải tùy thuộc vào sự lựa chọn của ngươi.”

Bác Liên Lô không phải người ngu, hắn đương nhiên biết mạng sống còn trọng yếu hơn bất cứ chuyện vì khác, những thủy thủ khác đều được Bác Liên Lô mang từ quê nhà đi, cho nên tuyệt đối vâng lời.

Thương thuyền khi đến thuỷ vực Thiên Đường đảo, thì chuyển hướng chạy thẳng về phía Thiên Đường đảo.

Phía chân trời đã ánh lên một màu chì, ánh bình minh sắp hiện lên, trong lòng ta sung sướng cố gắng hít thở không khí tự do.

Khinh Nhan cười đi tới bên người ta, xem ra chuyện bên kia của nàng cũng thuận lợi.

Bác Liên Lô run giọng nói:

“Tráng sĩ dự định đối đãi với chúng ta ra sao?”

Ta mỉm cười nói:

“Lúc dỡ hàng hóa xuống xong, các ngươi có thể rời đi.”

Lúc này Cáp Di mới đi từ trong khoang ra, hắn còn chưa biết chuyện gì, khi nhìn thấy ta và Khinh Nhan, hắn không khỏi ngơ ngác, rồi nhận ra ta chính là Đấu sĩ Băng Báo nổi danh Đông Hồ, sợ hãi nói:

“Ngươi... Ngươi sao lại ở đây?”

A Đông ở phía sau hắn lạnh lùng nói:

“Đương nhiên là chủ nhân ta có sự sắp xếp.”

Cáp Di mặt đột nhiên biến sắc nói:

“Các ngươi muốn đi đâu?”

Cáp Di run giọng nói:

“Ngươi... Ngươi...”

Hắn bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, hướng đám võ sĩ liều mạng kêu lên:

“Nếu như tới Thiên Đường đảo, chúng ta chắc chắn không thể sống sót, chúng ta... Cùng... Bọn họ liều mạng...”

Ta hướng A Đông nháy mắt, Cáp Di lời còn chưa nói hết, kiếm phong băng lãnh của A Đông đã xẹt qua yết hầu hắn, máu từ trên cổ hắn phun ra, dưới ánh nắng sớm, có vài phần thê lương.

Thân hình mập mạp của Cáp Di nặng nề đổ ập xuống dưới.

Đằng Đa Nhĩ và một võ sĩ nhấc thi thể của hắn lên, ném xuống biển, mọi người đều bị hành động của A Đông làm chấn động, không có bất kỳ ai dám động thủ chống lại.

Thủy thủ phụ trách cảnh giới bỗng nhiên kêu lên một tiếng, chúng ta xoay người nhìn lại, thấy ở hướng đông có hai chiếc thuyền lớn đang chạy tới chỗ chúng ta. Từ rất xa ta đã nhìn thấy trên cái cờ lớn có một chữ Long, hóa ra là chiến thuyền của Hải Long bang.

Ta hướng Bác Liên Lô nói:

“Kéo cờ trắng lên, đừng để bọn họ công kích chúng ta.”

Tính mạng của Bác Liên Lô đang nằm trong tay của ta, đương nhiên là không dám chống lại, cuống quít hạ lệnh cho thủy thủ kéo cờ.

Chỉ chớp mắt hai chiếc chiến thuyền đã một trái một phải áp sát chúng ta, hải tặc trên thuyền liên tục gào rú. Ta đi lên mũi thuyền, cất cao giọng nói:

“Làm phiền thông báo cho Kiều đảo chủ và Khâu huynh một tiếng, có cố hữu cầu kiến.”

Quần tặc khi nghe thấy ta nói ra tên của thủ lĩnh mình, thì lập tức im lặng, có người chạy đi thông báo cho đầu lĩnh.

Đám võ sĩ và thủy thủ trên thuyền sợ hãi, họ lo lắng cho số phận của mình.

Khinh Nhan lặng lẽ kéo ống tay áo của ta, nói:

“Có người đến!”

Ta cũng nhận ra sự biến hóa trên thuyền của đối phương, quần tặc chia làm hai hàng, có một thiếu nữ mặc võ sĩ phục màu đỏ chậm rãi đi lên mũi thuyền. Da nàng trắng như tuyết, dung mạo như tranh, chính là nữ nhi của đảo chủ Thiên Đường đảo Tử Ngưng.

Ta mỉm cườu nói:

“Tử Ngưng cô nương, chúng ta lại gặp mặt!”

Trung khí của ta lớn, âm thanh vang đi rất xa.

Tử Ngưng thản nhiên cười, bàn tay nhỏ nhắn vung lên, một mũi ám tiễn “vù” một tiếng bắn ra, chuẩn xác ghim vào trên cột buồm.

Thân hình mềm mại của nàng bay lên trời, mềm mại phiêu nhiên đi sang thuyền của chúng ta.

Ta nhìn kỹ lại, thấy trên ám tiễn có một sợi dây bạc rất nhỏ, nó dẻo dai vô cùng, có thể chịu được trọng lượng rất lớn.

Tử Ngưng phong tư trác tuyệt bay xuống ở trước mặt ta, cười duyên nói:

“Ta còn đang thắc mắc là ai muốn tìm phụ thân ta, hóa ra là ngươi...”

Ta chớp măt với nàng, ý bảo không nên tiết lộ thân phận của ta trước mặt mọi người.

Tử Ngưng lập tức hiểu ý, mỉm cười nói:

“Long công tử lần này đến đây có gì phân phó không?”

Ta cười nói:

“Thứ nhất là để thăm Kiều đảo chủ, thứ hai là cầu các người giúp ta một chút chuyện.”

Tử Ngưng nói:

“Hai ngày nay phụ thân ta cũng nhắc về công tử nhiều lần.”

Ta cười nói:

“Chờ khi đến Thiên Đường đảo ta nhất định phải cùng Kiều đảo chủ uống mấy chén.”

Đôi mắt đẹp của Tử Ngưng nhìn thẳng vào Khinh Nhan, không khỏi thở dài nói:

“Vị muội tử này thật xinh đẹp, là phu nhân của công tử ư?”

Khinh Nhan khuôn mặt ửng hồng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Trong lòng ta mừng rỡ, hướng Tử Ngưng nói:

“Trên thương thuyền này có không ít hàng hóa, tạm thời có thể coi như lễ vật ta tặng cho cô nương.”

Tử Ngưng vui vẻ nói:

“Đa tạ Long công tử.”

Nàng phất phất tay, hải tặc thủ hạ của nàng gào thét đi lên trên thuyền, chỉ trong chốc lát, những hàng hóa có giá trị trên thuyền đã không còn chút nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio