Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 269: ngược gió (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đợi khi hàng hóa được bốc lên hết, ta xoay người nói với Bác Liên Lô:

“Ngươi mang theo thủ hạ có thể rời đi, bọn họ sẽ không làm khó ngươi.”

Bác Liên Lô thở dài một tiếng, thần tình buồn bã vô cùng, hắn bị mất hàng hóa, được nhiên là Gia Luật Xích Mi sẽ không nhẹ tay với hắn.

Tử Ngưng nói:

“Ngươi chớ khổ sở, chỉ cần ngươi nói với chủ nhân của mình là nhóm hàng hóa này bị Thiên Đường đảo cướp, thì hắn chỉ biết than mình xui xẻo mà thôi.”

Dưới sự hướng dẫn của Tử Ngưng, ta lên chiến thuyền của nàng, ngoại trừ A Đông, Đằng Đa Nhĩ cũng mang theo hơn hai mươi thủ hạ đi qua.

Ta cười nói:

“Ngươi theo ta làm cái gì?”

Đằng Đa Nhĩ nói:

“Nô tài quyết định đi theo chủ nhân, ngày sau chủ nhân đi đâu, thuộc hạ sẽ đi tới đó.”

Ta phất phất tay nói:

“Ta chỉ lừa gạt ngươi, căn bản không có Đoạn Mệnh Thất Tuyệt Châm, ngươi cũng không trúng độc, mau chóng trở về thương thuyền của mình đi.”

Không nghĩ tới Đằng Đa Nhĩ lại cùng với đám võ sĩ đồng loạt quy xuống, nức nở nói:

“Chủ nhân, nếu như không thu nhận đám thuộc hạ, đám thuộc hạ xin chết ở đây.”

Ta ngơ ngác, nhưng cũng hiểu là đám Đằng Đa Nhĩ làm mất hàng hóa, Cáp Di lại bị giết, khi trở về chúng sẽ không cách nào ăn nói được với Gia Luật Xích Mi. Chức trách của họ khác với đám thủy thủ, nếu như Gia Luật Xích Mi truy cứu chắc chắn họ sẽ chết.

A Đông thấp giọng nói:

“Chủ nhân, thân thủ của bọn họ cũng không tệ lắm.”

Hắn và Đằng Đa Nhĩ dù sao cũng ở chung một khoảng thời gian, có thể nói là có giao tình.

Ta gật đầu nói:

“Được rồi! Các ngươi có thể theo ta, nhưng mà nếu có lòng mưu nghịch, ta quyết không nhẹ tay với các ngươi đâu!”

Bây giờ là thời gian ta cần dùng người, càng có thêm nhiều người càng tốt.

Đằng Đa Nhĩ cuống quít cùng đám võ sĩ dập đầu với ta.

Sau nửa canh giờ, đã tiến vào Nguyệt Nha Loan, Đằng Đa Nhĩ và đám võ sĩ lần đầu tiên thấy quy mô của hải tặc như vậy, sợ hãi than không ngớt.

Trên cảng đã có một đám người, chắc là chờ chiến thuyền chiến thắng khải hoàn trở về.

Chiến thuyền vừa cập bến, mấy người đứng trên đã lao tới vận chuyển hàng hóa xuống.

Ta và Tử Ngưng sóng vai đi xuống chiến thuyền, đã thấy Kiều Sở Tam hạc phát đồng nhan cười tươi đi tới chỗ chúng ta, nói:

“Bình vương điện hạ, ta thật sự là nhớ người muốn chết!”

Kiều Sở Tam cười tủm tỉm nhìn về phía Tử Ngưng nói:

đăng nhập Uyencuatui.net/ để đọc truyện

“Con gái, phụ thân đúng là tâm phục khẩu phục với con.”

Ta mê hoặc nói:

“Kiều đảo chủ nói những lời này là có ý gì?”

Kiều Sở Tam ôm cánh tay của ta, đi vào trong đảo, cười to nói:

“Chúng ta đã nghe nói chuyện ở Đại Hán, nhiều ngày nay vẫn lo lắng cho an nguy của điện hạ. Tử Ngưng có dự cảm là điện hạ vô cùng có khả năng sẽ nhập Tần.”

Ta cười nói:

“Tử Ngưng cô nương có dự kiến tương lai như vậy, nếu như Gia Cát tiên sinh biết được chắc chắn sẽ hoảng sợ cho mà xem.”

Tử Ngưng thản nhiên cười nói:

“Chuyện này phân tích cũng không có mấy khó khăn, hiện nay Hán quốc đang tìm điện hạ khắp nơi. Nếu như điện hạ trở lại Đại Khang, sẽ có rất nhiều người không muốn cho điện hạ leo lên chức vị thái tử, gặp hiểm nguy chắc chắn là nhiều. Tần quốc đột nhiên hủy không kết minh, việc này đã chứng minh Bình vương điện hạ thuyết phục được Tần thái hậu, Tần quổc sẽ vô cùng có khả năng cùng Đại Khang hữu hảo, điện hạ nhập Tần là việc đương nhiên?”

Ta và Kiều Sở Tam đồng thời nở nụ cười.

Kiều Sở Tam nói:

“Phụ tử chúng ta trong lúc rảnh rỗi có phân tích một chút tình thế thiên hạ, Bình vương điện hạ ngàn vạn lần không nên tưởng thiệt.”

Ta cười nói:

“Kiều đảo chủ và Tử Ngưng cô nương phân tích đạo lý rõ ràng, lát nữa ta còn muốn tỉ mỉ nghe cao kiến của các vị.”

Kiều Sở Tam cười nói:

“Chỉ cần điện hạ không chê chúng ta kiến thức nông cạn, hai phụ tử chúng ta sẽ nói tường tận.”

Ta hỏi Khâu Dặt Trần tại sao lại không ở trên đảo:

“Khâu huynh đâu?”

Tử Ngưng nói:

“Điện hạ không biết huynh ấy tới Tuyên Thành giúp điện hạ huấn luyện thủy quân hay sao?”

Ta cảm thán nói:

“Lúc ta rời khỏi Tuyên Thành, Khâu huynh còn chưa tới, xem ra ta bỏ mất cơ hội hàn huyên rồi.”

Tử Ngưng nói:

“Huynh ấy mới sai người đưa thư về, nói tất cả moi chuyện đều hết sức thuận lợi.”

Kiều Sở Tam an bài chúng ta ở trong Mộc Lâu trại, từ khi ta trở về Đại Tần lần trước, hắn đã xây dựng riêng chỗ ở cho ta.

Bọn họ vốn tưởng rằng ta và Khinh Nhan là vợ chồng, nên an bài chúng ta ở cùng một gian phòng. Nhưng Khinh Nhan lại đột nhiên ở một phòng khác, ta bỗng nhiên cảm giác được, Khinh Nhan đã bắt đầu duy trì khoảng cách với ta.

Đêm đó Kiều Sở Tam thiết tiệc tẩy trần cho ta ở Thính Triều Lâu, ta mời Khinh Nhan cùng đi, nhưng nàng lấy lý do là thân thể không khỏe không muốn đồng hành, ta đành phải một mình đi dự tiệc.

A Đông, Đằng Đa Nhĩ và đám võ sĩ ở tầng dưới cùng nhau uống rượu.

Ta và phụ tử Kiều Sở Tam ở lầu hai trò chuyện.

Rượu quá tam tuần, Kiều Sở Tam nói:

“Điện hạ có thể bình yên chạy trốn khỏi Hán quốc, thật sự là phúc của Đại Khang.”

Ta cười nói:

“Hán Thành Đế một lòng muốn giữ ta ở lại Hán đô, lần này nếu như không có Tinh Hậu trợ giúp, chỉ sợ ta thực sự bị giam lỏng rồi.”

Kiều Sở Tam cả giận nói:

“Cái tên tiểu nhân Hạng Bác Đào này, nếu như muốn đánh thì đường đường chính chính đánh với Đại Khang một trận, cần gì phải bày ra âm mưu quỷ kế như vậy?”

Tử Ngưng nói:

“Phụ thân từng nói Hán quốc không có thực lực nuốt được Đại Khang, Hạng Bác Đào không phải người ngu, hắn đương nhiên ý thức được điểm này, liên minh với bốn quốc gia khác đúng là một biện pháp tốt nhất.”

Ta gặt đẩu nói:

“Hạng Bác Đào thủ đoạn đúng là cao minh.”

Kiều Sở Tam nói:

“Cao minh thì thế nào, cũng vẫn bị điện hạ phá hỏng âm mưu, chỉ cần Tần quốc không gia nhập liên minh, hắn có thể làm nên sóng gió gì?”

Ta thở dài nói:

“Cho dù Tần quốc không gia nhập liên minh, thì lực lượng của Hán Thành Đế cũng không thể coi thường, nếu như Hán Thành đế vẫn có thể phát động chiến tranh với Đại Khang.”

Kiều Sở Tam nói:

“Cũng may là phụ hoàng điện hạ có quyết định anh minh, lần này điện hạ phá hỏng âm mưu với năm nước, chuyện phục hưng Đại Khang đúng là có hi vọng rồi.”

Ta lặng lẽ không nói, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Tử Ngưng dường như hiểu nỗi khổ trong lòng ta, thấp giọng nói:

“Điện hạ có phải là lo lắng Hâm Đức hoàng để lật lọng hay không?”

Kiều Sở Tam vỗ bàn một cái thật mạnh, cả giận nói:

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, huống chi miệng của hắn nói ra toàn lời vàng ngọc, muốn đổi ý là đổi ý hay sao?”

Ta cười nói:

“Kiều đảo chủ cần gì phải kích động, nếu như ta lên làm thái tử, chắc chắn sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, sợ rằng cảnh ngộ càng khó khăn hơn.”

Kiều Sở Tam nói:

“Điên ha định làm gì?”

Ta nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói:

“Ta bây giờ lo lắng không phải là Đại Khang mà lại là Đại Tần, không biết bệnh tình của Yến Nguyên Tông như thế nào rôi?”

Kiều Sở Tam nói:

“Ta không rõ lắm về tình hình của Tần quốc, tin tức về Yến Nguyên Tông bị phong tỏa nghiêm ngặt, toàn bộ Đại Tần ai cũng biết Yến Nguyên Tông bệnh nặng, thế nhưng bệnh tình thực sự của hắn như thế nào không một ai biết cả.”

Ta gật đầu, Tinh Hậu phong tỏa tin tức của Yến Nguyên Tông là một nước cờ phải đi, đồng thời chứng minh chuyện Yến Nguyên Tông còn sống trên đời này, việc này làm ta an tâm hơn rất nhiều.

Tử Ngưng nói:

“Điện hạ có dự định trở về Đại Khang không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio