Ta cười lạnh nói:
“Địa vị trong quân của Nhạc phụ, có thể dễ dàng tước đoạt được như vậy hay sao?”
Trần Tử Tô nói:
“Khi công tử ở đây ra sức vì nước, Tả Trục Lưu lại đang cố gắng gia tăng thế lực của mình, hắn cho nhi tử của mình gia nhập quản đội, đã cho thấy rõ ý đồ của hắn.”
Ta hít thật sâu một hơi khí lạnh, thấp giọng nói:
“Tả Trục Lưu giống như Yến Hưng Khải của Tần quốc, ta dám khẳng định mục đích cuối cùng của hắn là soán quyền.”
Trần Tử Tô đồng ý nói:
“Hắn sở dĩ nỗ lực như vậy, khẳng định là để làm nền tảng cho việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sau này, hắn vẫn biểu hiện ra là đang ủng hộ Cần vương, chẳng qua là muốn dựa vào con rối Cần vương để phát triển thế lực của mình thôi.”
Ta khinh thường nói:
“Cần vương chẳng qua chỉ là một A Đấu bất tài hèn nhát mà thôi, Tả Trục Lưu coi như là chọn đúng người.”
(A Đấu: Con trai của Lưu Bị và Tôn Thượng Hương - Tam Quốc Diễn Nghĩa)
Trần Tử Tô nói:
“Công tử định khi nào trở về Khang Đô?”
Ta lạnh, nhạt nói:
“Chuyện này để sau hãy nói, Tả Trục Lưu trước sau gì ta cũng quay về đối phó hắn nhưng ở đây ôn dịch vừa mới qua, đang cần thời gian để hồi phục. Việc quan trọng hàng đầu bây giờ là khôi phục lại kinh tế và dân sinh của mấy châu quận này.”
Trần Tử Tô nói:
“Nghe nói Hiển vương Long Dặn Tổ đã chết?”
Ta gật đầu:
“Hắn vẫn không tránh thoát lần ôn dịch này.”
Trần Tử Tô nói:
“Đất phong Hành Châu, Vi Châu của hắn, công tử định xữ lý như thế nào?”
“Ta đã dâng tấu chương lên: Cho Phụ Hoàng, yêu cầu được quản lý hai nơi này, hắn sẽ không cự tuyệt yêu cầu của ta đâu.”
Trần Tử Tô nở nụ cười, hắn thấp giọng nói:
“Hâm Đức hoàng đế cho dù muốn cự tuyệt e rằng cũng không thể thực hiện được, Hành châu và Vi Châu trên thực tế đã rơi vào tay công tử, hắn cũng không còn cách nào khác cả.”
Ta cảm thán nói:
“Kỳ thực không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn bất hòa với hắn.”
Trần Tử Tô nói:
“Hiện giờ Đại Khang đang cực kỳ suy yếu, sợ rằng không chịu nổi bất cứ phong ba nào nữa.”
Một trận gió lạnh thổi qua, ta cảm thấy hơi lạnh, ta ôm thật chặc chiếc áo lông chồn, nhìn Trần Tử Tô nói:
“Mấy hôm nay ta đã đọc qua một lượt di tác của Trầm Trì để lại, ta bỗng sinh ra một ý nghĩ, ta muốn căn cứ vào Luật Dân Luận, lấy luật pháp Đại Khang làm nền tảng áp dụng thử ở một số quận huyện trong những châu mà ta quản lý.”
Trần Tử Tô hai mắt sáng ngời:
“Công tử muốn ban hành pháp luật mới?”
Ta gật đầu nói:
“Đây chỉ là một ý nghĩ, có thể thực hiện hay không, còn phải thỉnh giáo Trần tiên sinh.”
Trần Tử Tô nói:
“Chuyện này giao cho ta làm, trong vòng một tháng ta sẽ đưa ra phương án sơ bộ để công tử xem qua.”
Ta cười nói:
“Không cần sốt ruột, việc này ngươi cứ chậm rãi làm. Mấy ngày tới ta sẽ đi Lục Hải Nguyên, thuận tiện giải sầu luôn.”
Ta đi Lục Hải Nguyên còn có một nguyên nhân trọng yếu nữa, từ sau khi ta từ Tần quốc trở về, ta vẫn chưa đến thăm Lệ Cơ. Không biết trong nội tâm của nàng có hay không sinh ra suy nghĩ khác.
Về sự tình giữa Lệ Cơ và Khúc Nặc, ta vẫn chưa nói cho Sở Nhi và các nàng biết. Lần này ta mượn danh nghía giải sầu, mang theo Sở Nhi và mẹ con Tư Hầu đi Lục Hải Nguyên, hy vọng có thể thuận lợi đem sự tình của Lệ Cơ.
Toàn bộ Lục Hải Nguyên mấy hôm nay do tuyết rơi nên biến thành một cánh đồng trắng mênh mông, ta và Sở Nhi cưỡi ngựa đi ở đầu đội ngũ, phía sau là xe của Tư Hầu. Con gái Yêu Nguyệt của ta vén màn xe ra, khuôn mặt nhỏ nhắn do bị lạnh mà đỏ bừng, dùng giọng trẻ con ngây thơ nói với ta:
“Phụ thân... Phụ thân...”
Ta ha hả cười nói:
“Con gái ngoan của ta cũng biết gọi cha rồi!”
Tư Hầu nói:
“Nguyệt Nhi, mau vào trong, bên ngoài rất lạnh.”
Yêu Nguyệt nhẹ giọng nói:
“Ngựa... Ngựa...”
Ta cười nói:
“Con gái của ta muốn cưỡi ngựa sao?”
Ta bế Yêu Nguyệt từ trên xe xuống, ôm vào trong lòng, nhìn Sở Nhi cười nói:
“Sở Nhi, chúng ta thi xem ai tới Sư Tử khâu ở Luc Hải Nguyên trước!”
Vừa nói xong, ta liền phóng ngựa chạy về phía trước, Sở Nhi cười duyên một tiếng, sau đó đuổi theo ta. Ngựa của chúng ta chạy băng băng trên cánh đồng tuyết, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng ngựa hí rất to...
Ta và Sở Nhi đồng thời chạy tới Sư Tử khâu, nhìn về phương xa, thấy hơn ba mươi kỵ sĩ đang đi về phía này.
Ta lấy kính viễn vọng rạ nhìn thấy người dẫn đầu đội ngũ là Dực Hổ, phía sau hắn là ba mươi Hắc Giáp kỵ binh nhanh nhẹn dũng mãnh đang phi ngựa trên tuyết, họ giống như ba mươi mũi tên màu đen được bắn ra từ một hải dương màu trắng, tuyết trắng cuồn cuộn bốc lên ở phía sau ngựa của họ.
Tình cảnh này, làm cho tâm phiền muộn của ta trong nhiều ngày nay giảm bớt không ít, ta ngửa đầu huýt sáo thật dài, Yêu Nguyệt ngồi trong long ta cười khanh khách.
Sở Nhi cười nói:
“Muội đã lâu không thấy huynh cao hứng như vậy.”
Ta mỉm cười nói:
“Mấy ngày nay bận quá nhiều việc, ta nào có tâm tình mà cười.”
Sở Nhi nói:
“Nếu đã nói là tới Lục Hải Nguyên giải sầu, thì trong khoảng thời gian này muội không muốn huynh suy nghĩ đến những việc phiền lòng nữa, hãy thả lỏng một chút đi.”
Dực Hổ và ba mươi Hắc Giáp kỵ sĩ trong nháy mắt đã đến trước mặt ta, bọn họ xuống ngựa, quỳ xuống trước mặt ta nói:
“Thuộc hạ tham kiến Bình vương thiên tuế, nương nương thiên tuế!”
Ta cười ha hả, lúc này hộ vệ Đột Tạ và Lang Thứ đi theo bảo hộ xe ngựa của Tư Hầu vừa tới Sư Tử khâu, ta đem con gái trả lại cho Tư Hầu.
Dực Hổ lớn tiếng nói:
“Tỷ phu! Tổng quản Sát Cáp Thai đã vì huynh chuẩn bị thịnh yến, hoan nghênh các người đến đây!”
Ta nhìn Dực Hổ và võ sĩ sau lưng hắn, trong ánh mắt hiện lên sự tán thưởng, lớn tiếng nói:
“Tốt! Các ngươi đi trước dẫn đường, chúng ta ở phía sau thường thức cảnh tuyết trắng ở Lục Hải Nguyên!”
Nửa canh giờ sau chúng ta đã tới mục trường, Sát Cáp Thai đã đợi ở nơi này từ lâu, trong mục trường, trù sư đang vội vàng giết trâu, mổ dê, chuẩn bị cho thịnh yến buổi tối.
Sát Cáp Thai cười nói:
“Chủ nhân, từ ngày hôm qua chúng ta đã bắt đầu chờ các người đến, đêm nay nhất định phải cho chủ nhân không say không ngừng.”
Tại một vị trí tương đối cao trên mục trường, họ đã dựng cho chúng ta hai cái lều lớn, ta bảo Sở Nhi và Tư Hầu đi vào trong trướng bồng nghỉngơi trước.
Sát Cáp Thai cùng ta đi tuần tra xung quanh mục trường.
Ta muốn biết tình hình của Lệ Cơ gần đây, mới vừa đi đến chỗ không người liền mở miệng nói:
“Lệ Cơ đang ở nơi nào?”
Sát Cáp Thai nói:
“Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ đã an bài cho nàng cư trú ở bên cạnh Hồ Tử Vân, từ đây đi bộ đến đó chỉ tốn nửa canh giờ.”
Sát Cáp Thai nói:
“Chuyện phát sinh ôn dịch vài ngày trước đó nàng đã biết, nàng hiểu chỗ khó xử của chủ nhân. Nàng đối với chúng thuộc hạ rất hòa nhã, thường ngày còn giúp đỡ chúng ta một số công việc trong mục trường nữa.”
Ta gật đầu, khóe môi mỉm cười, xem ra Lệ Cơ đã quên đi cuộc sống an nhàn sung sướng ngày xưa, nàng đang dần dần thay đổi.
Sát Cáp Thai cẩn thận từng li từng tí nói:
“Nhưng mà... Vị Khúc cô nương cùng đi thì không được tốt cho lắm...”
Ta ngơ ngác, thốt lên:
“Nàng làm sao vậy?”
Sát Cáp Thai nói:
“Nàng đang mang thai, hơn nữa trong khoảng thời gian này lại nôn mửa rất nhiều. Thuộc hạ đã sắp xếp một bà vú chỉ chuyên chăm sóc cho nàng, nhưng vị Khúc cô nương kia lại không muốn cho ai giúp đỡ, suốt ngày ngoại trừ khóc nỉ non thì rất ít nói chuyện với người khác...”
Sát Cáp Thai ngừng lại một chút rồi nói:
“Nàng mặc dù đối với Lệ Cơ cũng ôn hoà, nhưng lúc nào cũng tỏ thái độ cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.”
(Cự tuyệt người ngoài ngàn dặm: Xa lánh người khách không cho ai tiếp cận mình)
Ta nhíu chặt lông mày, chuyện này không nằm trong dự liệu của ta, không nghĩ tới một đêm nghiệt duyên ở Tần cung, lại làm cho Khúc Nặc mang cốt nhục của ta. Chuyện này đối với ta mà nói có chút khó giải quyết, trong lòng nàng cho rằng đứa con trong bụng là con của Yến Nguyên Tông, nếu ta mà nói ra sự thật, chẳng phải là chủ động thừa nhận là mình lúc đầu giả mạo Yến Nguyên Tông cùng nàng động phòng sao? Nếu thế thì hình tượng mà ta cực khổ gây dựng sẽ sụp đổ trong chốc lát. Trên lý thuyết có lẽ Lệ cơ đã đoán được cốt nhục trong bụng Khúc Nặc là con của ta, từ đó cho thấy nàng cũng không vạch trần sự thật này.
Ta thấp giọng nói:
“Ngươi trước tiên mang ta đi gặp các nàng.”