Sát Cáp Thai gật đầu, kêu thủ hạ mang tới hai con tuấn mã, sau đó cùng ta đi đến hồ Tử Vân.
Đi tới bờ hồ Tử Vân, từ xa ta thấy mặt hồ đã đóng băng, phía trên đầy tuyết ứ đọng, ngoại trừ một trũng thì nhìn xung quanh không có gì khác nhau.
Một nữ tử yếu đuối đang mặc trang phục của người Hồ, đứng trước chuồng dê cho dê ăn, một thân trang phục của người Hồ mặc dù phồng to nhưng không cách nào che đậy được dáng người xinh đẹp của nàng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của nàng đều thể hiện sự cao quý, bất phàm.
Sát Cáp Thai lặng lẽ nói:
“Chủ nhân tự mình đi thôi, thuộc hạ còn phải trở về nghênh đón Gia Cát tiên sinh và những người khác.”
Ta gật đầu, Sát Cáp Thai quay đầu ngựa chạy về phương Bắc.
Ta ngắm nhìn nữ từ đó thật lâu, tuấn mã đột nhiên hí dài một tiếng. Nữ tử kia xoay đầu lại, ta thấy thân thể mềm mại của nàng run lên, như sắp ngã xuống đất, nàng chính là người mà ta mỗi thời mỗi khắc đều nhớ tới - Lệ Cơ.
Lệ Cơ không để ý gì cả chạy về phía ta, tuyết đọng rất sâu, mỗi bước nàng chạy, tuyết đều ngập đến đầu gối của nàng, nàng đi chưa được hai bước, đã trượt chân ngã trên tuyết.
Ta xoay người từ trên lưng ngựa nhảy xuống, chạy về phía nàng.
Chúng ta rốt cuộc cũng nắm được tay nhau, những giọt nước mắt trong suốt từ trong con mắt xinh đẹp của Lệ Cơ chảy ra, ta ôm nàng vào lòng. Thân thể chúng ta quấn lấy nhau lăn lộn trên mặt tuyết, chúng ta dùng toàn bộ sức lực hôn thật sâu môi của đối phương, chỉ có dùng phương thức này mới có thể diễn tả sự nhớ nhung trong lòng ta.
Lê Cơ run giong nói:
“Huynh rốt cuộc đã tới...”
Ta thấp giọng nói:
“Ta đã hứa với nàng, thì ta nhất định sẽ tới!”
Lệ Cơ ôm chặt lấy ta:
“Ôm chặt lấy muội, hãy làm cho muội tin rằng đây là sự thật!”
Ta ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, cho đến khi Lệ Cơ không thở nổi nàng mới hạnh phúc nói:
“Trời cao không có gạt muội, huynh đã tới thật rồi!”
Ta và Lệ Cơ ôm nhau đi vào căn nhà gỗ. Nhà gỗ tuy rằng không lớn thế nhưng đồ đạc cũng xem như đầy đủ, bên trong có không ít thức ăn, ta có thể nhìn ra Sát Cáp Thai chiếu cố nàng rất chu đáo.
Bên trong lò lửa đang rực cháy, nhiệt độ rất cao, Lệ Cơ giúp ta cởi bỏ áo khoác lông chồn, rồi tự mình cởi bỏ áo khoác ra, một thân hồ phục vừa vặn càng thể hiện dáng người yểu diệu của nàng.
Ta kéo nàng vào trong lòng, lại hôn nàng một nụ hôn thật sâu.
Ta thâm tình nói:
“Ta lâu như vậy mới tới thăm nàng, nàng có trách ta hay không?”
Lệ Cơ ôn nhu lắc đầu, nàng nhẹ giọng nói:
“Từ lúc ngươi kéo muội từ ranh giới của cái chết về, muội đã tin tưởng kiếp này huynh không bao giờ gạt muội nữa.”
Ta ôm lấy thân thể của nàng về phía chiếc giường da báo, Lệ Cơ dường như ý thức được việc gì sắp phát sinh, thân thể mềm mại do kích động mà nhè nhẹ run lên, chúng ta gần như điên cuồng cởi bỏ quần áo, tình cảm nồng nàng triền miên, trong lúc này, bên trong căn nhà gỗ toàn xuân sắc, chúng ta hồn nhiên quên mất bên ngoài gió lạnh vẫn gào thét, tuyết trắng ngần.
Lệ Cơ nắm tay ta đi tới bên cạnh chuồng dê, biểu diễn cho ta xem kỹ thuật chăn nuôi sáu con dê con của nàng, ta nhịn không được nở nụ cười, ôm eo nhỏ của nàng nói:
“Không nghĩ tới nàng lại cam tâm bỏ qua thân phận hoàng hậu, tới nơi này chăn thả dê.”
Lệ Cơ tựa vào ngực ta, nhẹ giọng nói:
“Chỉ có trong khoảng thời gian này muội mới chân chính cảm thấy tâm mình bình thản, nhớ lại những chuyện đã qua, cái gì ân oán, cái gì cừu hận, muội hầu như đã buông bỏ tất cả...”
Nàng dừng lại một chút lại nói:
[ truyen cUa tui @@ Net ]
“Hiện giờ muội mới biết trong quá khứ mình đã làm biết bao nhiêu chuyện sai lầm... Thậm chí còn thiếu chút nữa đem Tư Hầu đẩy vào chỗ dầu sôi lửa bỏng...”
Khóe mắt của nàng bắt đầu ẩm ướt.
“Đây không phải là lỗi của nàng, tất cả đều là do ta mà ra.”
Ta trấn an nàng.
Ta lấy tay lau nước mắt trên mặt nàng, nhẹ giọng nói:
“Tư Hầu cũng tới rồi.”
Lệ Cơ ngẩn ngơ, một lát sau mới nói:
“Muội... Còn có mặt mũi nào nhìn nó?”
Ta mỉm cười nói:
“Lẽ nào nàng định cả đời này trong mục trường sao?”
Lệ Cơ cười nhạt nói:
“Đã trải qua nhiều sự tình như vậy, mọi thứ đều đã phai nhạt, chỉ cần trong lòng của huynh có muội, khi có thời gian thì đến thăm muội một chút, đối với muội thế là đủ rồi.”
Trong lòng ta không khỏi cảm động, ôm nàng vào trong lòng.
Lệ Cơ bỗng nhiên nói bên tai ta:
“Khúc Nặc!”
Ta ngơ ngác, xoay người nhìn lại, thấy xa xa bên hồ, Khúc Nặc đang múc nước từ trong lỗ thủng của lớp băng. Khúc Nặc đang cầm thùng gỗ, bỗng nhiên xoay người, chạy đến bên cạnh bờ hồ kịch liệt nôn mửa.
Thấy nàng cực khổ như vậy, trong lòng ta rất là đau xót.
Lệ Cơ nói:
“Không nghĩ tới tính cách của nàng lại quật cường như vậy, không muốn cho bất cứ người nào trợ giúp.”
Trong lòng ta yên lặng suy nghĩ, Khúc Nặc sở dĩ làm như vậy, chắc chắn là muốn tự đày đọa mình.
Lệ Cơ liếc nhìn ta, nói:
“Nếu như muội đoán không sai, cốt nhục của nàng là của huynh.”
Ta xấu hổ cười nói:
“Chuyện này là do ta không thể khống chế, lúc ta giả mạo Yến Nguyên Tông thành hôn, Tinh Hậu đã hạ Mê Hồn tán trong chén trà, ta cũng là người bị hại mà thôi.”
Mặt Lệ Cơ ửng hồng, nhẹ giọng nói:
“Việc đã đến nước này, huynh định đối với nàng như thế nào?”
Ta than thở:
“Trước kia ta cứu nàng ta từ trong Hoàng lăng ra, nguyên nhân là trong lòng ta cảm thấy áy náy, tới bây giờ ta không biết nên làm thế nào cho phải.”
Lệ Cơ nói:
“Trong thiên hạ còn có việc có thể làm khó Long Dận Không hay sao?”
Ta cười khổ nói:
“Trong lòng Khúc Nặc chỉ duy nhất có Trầm Trì, ta cũng chẳng có cách nào cả.”
Lệ Cơ nhẹ giọng nói:
“Thế nhưng cốt nhục trong bụng nàng là của huynh. Nếu có ngày mà nàng ta biết người hôm đó đặt đi tỉnh tiết của nàng là huynh, có lẽ nàng sẽ chấp nhận.”
Ta lắc đầu nói:
“Chỉ sợ sau khi nàng ta biết rồi lại càng hận ta thêm mà thôi.”
Lệ Cơ than thở:
“Đã như vậy, chúng ta chỉ có thể tạm thời giữ bí mật, có lẽ lúc nàng hạ sinh đứa bé, mọi việc sẽ dễ dàng giải quyết.”
Khúc Nặc cầm theo thùng gỗ khó khăn đi về phía xa, bỗng nhiên lảo đảo ngã sấp trên mặt đất.
Ta và Lệ Cơ cuống quít chạy vê phía nàng, ta nâng nàng từ trên mặt tuyết dậy:
“Khúc cô nương! Cô nương có sao không?”
Khúc Nặc ngẩng đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn ta, nàng cự tuyệt sự giúp đỡ của chúng ta, kiên trì tự mình đứng dậy.
Ta thở dài một hơi nói:
“Khúc cô nương, cô nương tội gì phải làm như thế? Những việc nặng nhọc hãy để a hoàn và hạ nhân làm là được rồi!”
Khúc Nặc lạnh nhạt lắc đầu:
“Cảm ơn, ngươi đã giúp ta rất nhiều, ta không muốn nhận bất cứ sự bố thí của ai nữa...”
Nói xong nàng liền xoay người đi về phương xa.
Ta nhìn bóng lưng nàng dần đi xa, trong lòng đau đớn một hồi.
Sát Cáp Thai tổ chức cho chúng ta một buổi tiệc nghênh đón long trọng. Gia Cát Tiểu Liên và Cự Linh đang ở phía đông bắc Lục Hải Nguyên bí mật huấn luyện Cơ Giáp quân cũng chay tới nơi này.
Tiệc tối được tiến hành trong bầu không khí vui vẻ, tâm tình mỗi người đều rất tốt. Ta tuy trò chuyện vui vẻ, thế nhưng trong nội tâm vẫn không vui, tiệc tối tiến hành được phân nửa ta liền lấy cớ thân thể không khỏe trở về trướng bồng nghỉ tạm.
Đốt nến lên, ta nằm trên chiếc giường da hổ, ta nhớ lại hình ảnh Khúc Nặc trên mặt băng múc nước. Ta thống khổ nhắm mắt lại, bình tâm xem xét ta đối với Khúc Nặc ta không hề có tình cảm giống như những nữ tử bên người ta, ta sở dĩ cứu nàng thoát khỏi đại Tần đa phần là do áy náy. Sau khi cứu nàng ra, nàng luôn lạnh lùng đối với ta, thậm chí làm cho ta có chút hối hận. Nhưng bây giờ hồi tưởng lại, ta và nàng có mối quan hệ không thể dứt bỏ, nếu như lúc trước ta không cứu nàng, thì nàng và cốt nhục của ta trong bụng đã tuẫn tang cùng với Yến Nguyên Tông.
Sở Nhi và Tư Hầu một trước một sau đi vào trong doanh trướng. Không ai hiểu chồng bằng vợ, các nàng từ biểu hiện đêm nay của ta nhìn ra có chút dị thường.
Ta giang hai tay ra, ôm hai nàng vào lòng, ôm vai nhị nữ, ngửa đầu tựa vào chăn đệm phía sau, thoải mái nhắm hai mắt lại.