Khuôn mặt U U đỏ ửng, nàng nhìn A Đông và Xa Hạo đang cảnh giác đứng ở cách chúng ta không xa, nhẹ giọng nói:
“Ta muốn nói chuyện một mình với ngươi.”
Ta gật đầu nói:
“Vậy ta bảo bọn họ rời đi là được.”
U U nói:
“Thôi, cho họ theo cũng được, phía trước có Hương Tuyết Lư, ta có chút đói bụng, ta mời ngươi đi ăn cơm.”
Ta cười nói:
“Ở ấn tượng của ta, nàng hình như chưa từng mời ta lần nào.”
U U thản nhiên cười nói:
“Ta mời khách, ngươi trả tiền.”
Một chiếc nồi đất được bắc lên, mùi thơm của con gà tản mát ra xung quanh, bên cạnh nó còn có hai vò rượu, một đĩa đậu phộng, hơn nữa lại có mỹ nhân làm bạn, tâm tình ta thoải mái tới cực điểm.
U U vươn bàn tay mềm mại, rót cho ta một chén rượu.
Ta mỉm cười nói:
“Thế nào? Lần này có phải ở lại với ta hay không?”
U U nhẹ giọng phì nói:
“Long Dận Không a Long Dận Không, chẳng biết khi nào ngươi mới bỏ được cái tính háo sắc đây?”
Ta cười nói:
“Chẳng phải nàng thích ta ở điểm này ư?”
U U cầm chén rượu đưa cho ta, nhẹ giọng nói:
“Con gái của ngươi mất tích lâu như vậy, lẽ nào ngươi không lo lắng chút nào ư?”
Nhắc tới Mính Nhi, trái tim ta nguội đi phân nửa, thở dài nói:
“Ta đã làm hết các biện pháp, nhưng không thể tìm được nó...”
Ta nhìn U U nói:
“Lúc trước, người lừa dối ta có phải là Thải Tuyết không?”
U U không trả lời vấn đề của ta, ôn nhu hỏi:
“Có phải ngươi nghe được tin tức gì không?”
Ta trả lời một cách thành thực:
“Ta gặp một người tên là Viên Thiên Trì, hắn tiết lộ tin tức của Mính Nhi bảo ta cứ việc yên tâm, Mính Nhi sẽ không có chuyện gì nguy hiểm, còn nói là không bao lâu nữa gia đình chúng ta sẽ đoàn tụ.”
U U gặt đầu nói:
“Lần này ta tới là vì chuyện của con gái ngươi.”
Ta để chén rượu xuống nói:
“Nàng có tin tức của Mính Nhi?”
U U nói:
“Ta mặc dù không gặp con gái ngươi, thế nhưng ta tin tưởng, nó đang ở trong tay của sư phụ ta.”
Ta đã từng hoài nghi người cướp Mính Nhi là Lãnh Cô Huyên, hiện giờ U U nói như vậy, đã chứng minh hoài nghi này là thực, nhưng Thải Tuyết có quan hệ gì với Lãnh Cô Huyên? Thải Tuyết vì sao lại bắt cả Khúc Nặc mang theo?
U U nói:
“Sư phụ bảo ta báo cho ngươi biết một việc, nếu như ngươi muốn con gái mình trở về, thì mau chóng chiếm lấy Ngọc Môn quan, Sùng Phủ, Thiết Xích, ba tòa thành trì của Yên quốc!”
Ta ngơ ngác, lập tức hiểu ý đồ chân chính của Lãnh Cô Huyên, thấp giọng nói:
“Có phải là bảo tàng Mâu thị ở trong đó không?”
U U cũng không giấu diếm, gật đầu nói:
“Dựa theo hai tờ tàng bảo đồ, thêm với chuyện không có gì ngoài ý muốn, thì bảo tàng Mâu thị ở đó.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Tờ tàng bảo đồ ta giao cho Lãnh Cô Huyên có nhiều chỗ sai, chưa chắc nàng ta có thể tìm được bảo tàng, nhưng mà lúc này ta đang chuẩn bị dụng binh với Yên quốc, có đáp ứng Lãnh Cô Huyên cũng không sao.”
U U nói:
“Sư phụ bảo ngươi nửa năm phải chiếm được ba tòa thành trì này, nếu không cứ đợi nhặt xác con gái ngươi đi.”
Ta cười lạnh nói:
“Nàng ta tuy rằng võ công cao cường, thế nhưng ở phương diện chính trị lại không bằng cả một đứa trẻ con, chiếm ba tòa thành có phải đánh bại ba người đâu, nói thì dễ, nhưng bảo nàng ta tới mà làm xem!”
U U nói:
“Tính khí của sư phụ ta ngươi cũng biết, trước giờ sư phụ nói được làm được, nếu như ngươi không làm theo lời của người, chắc chắn con gái ngươi sẽ bị giết.”
Trong lòng ta phẫn nộ, vỗ mạnh xuống bàn một cái, rượu bắn tung tóe.
Xa Hạo và A Đông đứng bên ngoài nghe thấy động tĩnh muốn xông vào, nhưng lại bị ta ngăn lại, ta cố gắng bình tĩnh, hướng U U nói:
“Ta không nói nàng, Lãnh Cô Huyên thực sự là khinh người quá đáng.”
U U nhẹ giọng nói:
“Chuyện này ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, đừng chọc giận sư phụ ta, sư phụ ta tuy rằng không đối phó được với ngươi, nhưng mà ngươi không có khả năng bảo đảm an toàn cho cả những người thân bên cạnh...”
Ta yên lặng gật đầu, trong lòng ta thầm tính, nếu như có cơ hội, ta tuyệt đối không bỏ qua cho tính mạng của Lãnh Cô Huyên.
Ta và U U chạm chén uống cạn, thấp giọng nói:
“Thải Tuyết có phải là người trong Ma môn không, Viên Thiên Trì có quan hệ như thế nào với nàng ta?”
U U do dự một chút, nhưng cũng nói:
“Tên Thải Tuyết mà ngươi nói ta chưa từng nghe thấy, nhưng mà không có sự trợ giúp của nàng ta, sư phụ ta cũng không cách nào vô thanh vô tức bắt con gái của ngươi.”
Trong lòng ta rất đau đớn, U U nói những câu này đã cho ta biết, Thải Tuyết quả nhiên phản bội ta, là nàng trợ giúp Lãnh Cô Huyên bắt con gái của ta.
U U có chút đồng tình nhìn ta, nhẹ giọng nói;
“Viên Thiên Trì và Thải Tuyết quan hệ không bình thường, nhưng mà hắn không phải là người trong Ma môn, hắn đã tới gặp sư phụ ta vài lần, người này võ công tương đối cao siêu, sư phụ ta đối với hắn cũng có ba phần tôn trọng.”
Trong lòng ta có một ý nghĩ, không biết trên người của Thải Tuyết có bí mật gì, vì sao nàng giấu ta tới bây giờ.
Thế nhưng ta nghĩ lại những tháng ngày đồng cam cộng khổ, ta không thể tin được, thiếu nữ thiện lương không tiếc tính mạng bảo hộ ta lại là người phản bội ta.
Từ biểu hiện của Viên Thiên Trì cho thấy, hắn cũng không muốn làm hại ta, hắn với Thải Tuyết có quan hệ như thế nào cơ chứ?
Ta lập lại một lần nữa:
“Lúc trước nàng nói với ta, người ta tín nhiệm nhất là người phản bội ta, có phải người đó là Thải Tuyết hay không?”
U U đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu mới nói:
“Ta không muốn lừa dối ngươi, khi ta nói câu nói kia, ta còn chưa biết Thải Tuyết và Ma môn có quan hệ.”
Trong lòng ta chấn động, người mà U U nói là ai, ta đã biết, nếu như người lúc trước lừa dối ta không phải là Thải Tuyết, vậy chỉ còn lại có Khinh Nhan. Thiếu nữ xinh đẹp hợp thể song tu với tạ lại là người lừa dối ta, nàng lừa ta có mục đích gì?
Chẳng lẽ nàng muốn lừa dối ta lấy vô Gian Huyền Công ư? Ta đưa mắt nhìn U U, ta cũng không biết U U có lừa dối ta hay không, ta có thể tin tưởng lời nàng nói được mấy phần?
U U nói:
“Ta biết ngươi sẽ không tin tưởng lời ta nói, chuyện gì đã xảy ra, ta không muốn nói nữa, sẽ có một ngày ngươi sẽ hiểu rõ, ai lừa gạt ngươi, ai thật tâm với ngươi.”
Ta đưa tay ra, cầm bàn tay của nàng, nàng chỉ giãy tượng trưng một chút, sau đó để mặc ta cầm, ta thâm tình nói:
“Lãnh Cô Huyên không đáng cho nàng trả công nhiều như vậy, rời khỏi nàng ta có được không?”
Ánh mắt U U dần chuyển sang lạnh lùng, nàng rút tay ra, nhẹ giọng nói:
“Là sư phụ nuôi ta lớn, ta tuyệt đối sẽ không phản bội sư môn.”