Ta lớn tiếng nói:
“Nàng biết rõ nàng ta là một ma đầu không chuyện ác nào không làm, vì sao còn trợ trụ vi ngược?”
U U chậm rãi lắc đầu nói:
“Có rất nhiều chuyện không bao giờ giải thích rõ được, ta cũng biết rõ là mình không nên yêu một người, nhưng mà ta vẫn yêu thương hắn...”
Đôi mắt nàng đã có hai dòng lệ, có lẽ nàng đang rất mâu thuẫn và đau khổ...
Ta gắp một miếng thịt gà đặt vào trong bát của U U.
Đôi mắt của U U đỏ lên, nhẹ giọng nói:
“Ngươi vẫn đối với ta vẫn giống như lần đầu.”
Ta cầm chén rượu, nói:
“Nàng có phát hiện hay không, những lần nàng tới tìm ta, toàn bộ đều là vì mệnh lệnh của sư phụ.”
U U tươi cười, hai hàng lông mày của nàng rủ xuống, hai giọt nước mắt trong suốt theo khuôn mặt rơi xuống, lúc này ta không còn hoài nghi chút nào về sự chân thành của nàng với ta, có một số việc không cách nào che giấu được.
Một lần nữa, ta cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, thấp giọng nói:
“Đáp ứng ta một việc, quên sư phụ nàng đi, quên tất cả, đêm nay trong lòng chúng ta chỉ có sự tồn tại của nhau.”
Thân hình U U run lên, nàng lại rơi nước mắt nhìn ta, trong lòng ta U U không còn là một yêu nữ tính khí thất thường như trước nữa, mà là một người ta yêu, nàng biết thống khổ, chỉ là giấu kín hơn nhiều so với người khác mà thôi.
Cho tới giờ ta vẫn chưa trưởng thành, nhiều lúc ta hay xử sự theo cảm tính, thậm chí còn kích động, có thể đó chính là chỗ hấp dẫn của ta. Có một ngày nào đó, trong lòng ta không còn tình cảm, không còn kích động, vậy thì sinh mạng của ta cũng là lúc tận cùng.
Cho nên, ta bảo Xa Hạo và A Đông trở về, nắm tay U U đi vào trong rừng trúc bên cạnh Hương Tuyết Lư, gió đông mang theo hơi lạnh, nhưng chúng ta lại cảm thấy sự ấm áp, trong lòng chúng ta đang bị ngàn vạn sợ tơ tình quấn chặt.
Ánh trăng xuyên thấu qua lá trúc, chiếu lên trên người của chúng ta, tạo thành những vệt sáng loang lổ, lá trúc xào xạc, như một điệu nhạc tự nhiên mê người.
Hai con chim ở trong rừng trúc bị chúng ta làm giật mình, vỗ cánh bay đi.
U U si ngốc nhìn đôi chim này, hồi lâu mới nói:
“Có những lúc ta rất ao ước được như những con chim, chúng nó sống tự do tự tại hơn ta nhiều lắm.”
Ta mỉm cười nói:
“Lần đầu tiên ta gặp nàng, nàng cũng giống như một con chim, bay tới bay lui.”
U U thản nhiên cười nói:
“Vậy ta lại bay cho ngươi xem!”
Mũi chân nàng điểm nhẹ, thân hình lăng không bay lên, tay áo pháp phơ theo gió, giống như một Lăng Ba tiên tử đậu trên cành trúc. Gió đêm thoảng đưa, quần áo nàng tung bay, ôm chặt lấy thân hình mềm mại xinh đẹp kia.
Ta không biết khinh công, cho nên chỉ có cách đứng nhìn nàng mà thôi.
U U ném tới một dải lụa, ta buộc nó vào bên hông, nhẹ giọng nói:
“Ta sẽ mang theo ngươi bay!”
U U kéo một cái, thân hình của ta lập tức bay lên, biển trúc đã ở dưới chân của ta, ta thất thanh kêu to, với tốc độ bay thế này có khi đụng vào người nàng cũng nên, cánh tay ngọc của U U nhẹ nhàng vòng qua hông ta, giúp ta dừng lại.
Chúng ta cùng nhau ngồi trên một cây Lục Trúc, thân hình theo gió không ngừng đung đưa.
Ngồi ở nơi cao này mới biết trăng sáng tới cỡ nào, ta khoác vai U U, nàng tựa đầu vào vai ta, ánh trăng như bạc quấn lấy hai người.
“Nếu như có thể vĩnh viễn thế này thì tốt biết bao...”
U U nói mê man nói.
“Chỉ cần nàng muốn, chúng ta có thể tiếp tục như vậy...”
U U chậm rãi mở mắt, chẳng che giấu sự thâm tình của nàng đối với ta:
“Trên đời này không có chuyện gì vĩnh viễn, chỉ cần ngươi nhớ tới buổi tối nay, nhớ tới khoảng thời gian bên ta, như vậy là được rồi.”
Ta yên lặng gật đầu, mỗi người đều có một bí mật cho riêng mình, U U sẽ không bỏ được Lãnh Cô Huyên, nên ta cũng sẽ không gây áp lực cho nàng, ta tin tưởng một ngày nào đó nàng sẽ phá tan tất cả ràng buộc, chui vào vòng tay của ta...
Sáng sớm hôm sau ta tới hoàng cung từ biệt Hâm Đức hoàng đế, lúc này hắn đang ở Dưỡng Tâm điện luyện tập theo phương pháp vận khí mà Viên Thiên Trì truyền thụ cho.
Thấy ta đi vào, hắn tươi cười nói:
“Dận Không, ngươi tới thật đúng lúc, Viên tiên sinh có dạy cho ta một phương pháp luyện khí tu hành, ta luyện tập theo phương pháp này cảm thấy tinh thần, thể lực của mình đều mạnh hơn so với ngày xưa.”
Ta cười nói:
“Viên tiên sinh chính là kỳ nhân đương đại, phụ hoàng luyện tập theo phương pháp mà tiên sinh truyền thụ chắc chắn sẽ có lợi.”
Hâm Đức hoàng đế bảo ta ngồi xuống, lúc này mới nói:
“Mới sớm như vậy ngươi đã tới gặp ta, có chuyện gì vậy?”
Ta cung kính nói:
“Phụ hoàng, hài nhi rời khỏi Tuyên Thành đã một thời gian, hiện giờ cần phải trở về.”
Hâm Đức hoàng đế nhíu mày nói:
“Ta đã sớm biết ngươi sẽ rời đi.”
Hắn đứng dậy, nhìn ta ta nói:
“Dựa theo quy củ của Đại Khang, thái tử cần ở lại Khang đô phụ tá triều chính, hiện giờ ngươi không cần phải quản lý lãnh địa của mình nữa.”
Đại Khang đúng là có quy củ như vậy, ta cũng sớm biết, nhưng mà ta sẽ không ở lại Khang đô, ta mỉm cười nói:
“Trách nhiệm của hài nhi đúng là phải phụ tá triều chính, nhưng mà căn cứ theo tình hình trước mắt, hài nhi vẫn phải tới bắc cương, chỉ có quản lý vùng đất cằn cỗi này tốt, thì mới nhanh chóng khôi phục Đại Khang như ngày xưa.”
Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói:
“Nếu như ngươi đã không muốn ở lại, thì chắc chắn đã có lý do chu đáo.”
Ta cười nói:
“Thực ra bên người phụ hoàng không thiếu người tài phụ tá, Tả tướng quốc là cao thủ cả về nội lẫn ngoại, Dực Vương là một đại danh tướng dùng binh, hài nhi ở lại Khang đô chỉ là dư thừa, hơn nữa...”
Ta thâm ý nói:
“Trong lòng phụ hoàng chắc cũng không muốn con ở lại nơi này?”
Hâm Đức hoàng đế bỗng nhiên phá lên cười, hắn lắc đầu, nói:
“Ngươi nói không sai, ta đúng là không muốn giữ ngươi ở lại, ngươi có hoài bão và lý tưởng của mình, người làm phụ thân như ta sao có thể cản ngươi được?”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Trong lòng ngươi biết rõ ta rời khỏi Khang đô lần này chắc chắn sẽ định cư lâu dài, do không có biện pháp nên chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”
Ta cố ý nói:
“Phụ hoàng có cách nhìn như thế nào với Tả tướng quốc?”
Hâm Đức hoàng đế thờ ơ nói:
“Rất tốt, ngươi có ý kiến gì không?”
Ta lắc đầu nói:
“Hài nhi không có ý kiến gì với Tả tướng quốc, nhưng mà phụ hoàng cho hắn có quyền lực quá lớn ở Khang đô, đó cũng không phải là chuyện tốt gì.”
Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:
“Ta biết ngươi lo lắng, cho nên đã bãi miễn chức Thống lĩnh Ngự Lâm quân của Tà Đông Tường. Ta hiểu Tả tướng quốc hơn bất cứ ai, hắn theo ta nhiều năm, vẫn luôn trung thành và tận tâm với Đại Khang, không có lòng phản nghịch, ngươi quá lo lắng rồi.”
Nếu hắn đã tin tưởng Tả Trục Lưu như vậy, ta cũng không nói gì thêm.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Dận Không, chuyện tân cung, ngươi đừng có quên.”