Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 402: dục hỏa (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Lấy tính cách của hắn cũng không phải là không có khả năng.”

“Cho nên ta mới mời Lãnh Cô Huyên giúp ta, chỉ cần Cao Quang Viễn dám có dị động vì ta sẽ để Lãnh Cô Huyên giết chết hắn.”

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Ả yêu phụ Lãnh Cô Huyên này cũng không phải dễ khống chế như vậy đâu, công tử nhất định phải cẩn thận.”

Chuyện ta đến Yên đô có rất ít người biết được, mặc dù là A Y Cổ Lệ ta cũng không có tiết lộ chuyện này cho nàng biết.

Ba ngày sau, ta đích thân tiễn A Y Cổ Lệ ra ngoài thành. Lúc chia tay A Y Cổ Lệ lòng đau như cắt, nước mắt ràn rụa, ta có thể cảm nhận được nỗi đau buồn trong lòng nàng lúc này, thế nhưng tất cả lại không thể nói rõ. Nhìn người ấy thương tâm như vậy trong nội tâm ta cũng hết sức thương tiếc.

Đợi đến lúc đội ngũ rước dâu đi rồi ta mới đội lên mặt nạ da người đã được chuẩn bị cho ta trước đó, lặng yên ra ngoài cửa tây. Phụ trách hộ tống A Y Cổ Lệ là Xa Hạo tận lực giảm lại tốc độ hành trình, ta thì chạy đến đình nghỉ chân trước để hội hợp cùng Lãnh Cô Huyên.

Lãnh Cô Huyên một thân y phục màu xanh lục đang lẳng lặng đứng trước đình, thấy ta nàng mỉm cười nói:

“Ngươi quả nhiên giữ hẹn!”

Ta thản nhiên cười nói:

“Muốn cùng Lãnh giáo chủ hợp tác, không đưa ra một chút thành ý thỉ làm sao mà thành công?”

Lãnh Cô Huyên nói:

“Nha đầu kia đâu?”

Ta xoay người lại nhìn phương hướng Sở Châu:

“Cô ấy đã ở trong đội ngũ đưa dâu, lập tức giáo chủ sẽ được gặp cô ấy.”

Lãnh Cô Huyên thở dài nói:

“Ta nghĩ nó sẽ không muốn nhìn thấy ta đâu, nó bị rơi vào tình cảnh này đều là ta đã hại nó.”

Trong lòng ta thầm nghĩ:

“Những lời này của Lãnh Cô Huyên rốt cuộc có thể tin được bao nhiêu? Nhìn ánh mắt của nàng căn bản không có một tia ba động nào, nếu không phải nàng từng cùng Khinh Nhan liên thủ gạt ta, dù cho Khinh Nhan không phải là con gái của nàng. Thừa dịp cơ hội này ta nhất định phải tìm mọi cách làm cho rõ ràng mọi chuyện.”

Đang nói chuyện, đội ngũ đưa đưa dâu đã đi tới chỗ đình nghỉ chân, ta cùng Lãnh Cô Huyên gia nhập vào trong đội ngũ.

Lãnh Cô Huyên lên chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị cho nàng trước đó, ta dục ngựa đi tới bên cạnh Xa Hạo. Xa Hạo hiểu ý cười, thấp giọng nói:

“Thuận lợi không?”

Ta gật đầu, sau đó cùng Xa Hạo đi tới phía trước đội ngũ. Xa Hạo khẽ nói:

“Có hai trăm võ sĩ mang theo Mặc thị liên nỗ thủ ở xung quanh xe ngựa của Lãnh Cô Huyên, chỉ cần bà ta dám có hành động khác thường nào sẽ bắn cho bà ta thành một con nhím.”

Ta cười nói:

“Bà ấy không phải là kẻ ngu, trên đường đi chắc sẽ không đối với ta bất lợi đâu.”

Chính ngọ thập phân (h) chúng ta đến biên cảnh Yên Khang. Cao Quang Viễn quả nhiên giữ hẹn, sai người dẫn chúng ta cùng đứa con trai Cao Chí Thu đưa vào Khang cảnh.

Ta suất lĩnh năm nghìn binh sĩ cung kính đón chào, chúng ta sau khi dừng lại nghỉ tại biên cảnh một lát liền tức khắc tiến nhập Yên cảnh.

Tuy nói đã vào đầu mùa xuân nhưng khí trời của Yên Bắc vẫn còn hơi lạnh, từ khi ta bị Khinh Nhan hút đi công lực, năng lực chịu lạnh đã kém đi rất nhiều, trên người mặc rất dầy, thế nhưng vẫn cảm thấy lạnh, Xa Hạo bảo ta lên một chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị trước đó.

Ta bò lên xe ngựa, sau đó mơ mơ màng màng ngủ mất, thân thể không những không ấm hơn mà càng lúc càng trở nên lạnh hơn, khi sờ thử thái dương của mình thì nóng hầm hầm, không ngờ ta lại phát bệnh ngay vào lúc này.

Lúc buổi chiều cắm trại Xa Hạo mới qua đây thăm ta, lúc này bệnh của ta đã rất trầm trọng, tứ chi bủn rủn vô lực, ngay cả sức lực bước đi cũng không có.

Xa Hạo quá sợ hãi nói:

“Sao công tử đột nhiên phát bệnh đến thế này?”

Ta yếu ớt nói:

“Có lẽ là bị phong hàn, nghỉ ngơi một đêm sẽ không có việc gì...”

Xa Hạo nói:

“Giờ ta đi mời đại phu.”

Hắn sai người đi gọi đại phu đi theo đội tới, sau khi giúp ta bắt mạch, đại phu nói:

“Vị tướng quân này bị phong hàn, ta sẽ kê cho ngài hai phương thuốc, chốc nữa phải uống ngay, chắc rất nhanh có thể bình phục thôi.”

Xa Hạo tin chắc ta không có trở ngại thì mới yên lòng.

Khinh Nhan nghe được tin tức vội đi tới trước xe của ta, nàng nói với Xa Hạo:

“Giao hắn cho ta tới chăm sóc, ngươi đi đi!”

Xa Hạo hơi do dự nhìn về phía ta.

Ta gật đầu nói:

“Ngươi đi lo việc khác đi, Khinh Nhan cô nương hẳn là sẽ không hại ta.”

Khinh Nhan kéo cửa xe đi lên, nàng sờ sờ trán lại dò xét mạch đập của ta, không khói hoa dung thất sắc, thấp giọng nói:

“Buổi sáng hôm nay vẫn còn tốt lắm mà, sao lại đột nhiên phát bệnh nghiêm trọng thế này?”

Ta cười nói:

“Có lẽ là do lần trước giao hoan với nàng quá mức xuất thần nên thân thể suy yếu...”

Khinh Nhan đỏ mặt, nhẹ giọng trách móc:

“Chàng... Bệnh đến tình trạng này rồi mà miệng vẫn còn nói bậy.”

Rồi nàng nhẹ nhàng ôm lấy người ta, nói:

“Là ta hại chàng, trong lòng chàng có hận ta hay không?”

Ta thấp giọng nói:

“Trong lòng ta rất thích nữa là khác, nếu không tin hiện tại nàng có thể hại ta thêm một lần...”

Vừa nói ta đã luồn bàn tay phải vào trong váy Khinh Nhan.

Khinh Nhan đỏ mặt đẩy tay ta ra:

“Ta đi giúp chàng sắc thuốc, nếu còn dám nói bậy ta sẽ không quan tâm chàng nữa.”

Ta ngoài miệng mặc dù nói lời khiêu khích nàng, thế nhưng trên người rã rời đến không có một chút sức lực nào, sau khi uống xong thuốc của Khinh Nhan sắc, không bao lâu thì ta chìm vào giấc ngủ say.

Bệnh tình lần này của ta cũng không có rất nhanh sẽ có chuyển biến tốt đẹp theo như lời của đại phu, trái lại càng trở nên nghiêm trọng hơn, liên tục sốt cao ba ngày không hạ nhiệt, cả người cũng gầy đi một vòng, môi khô đến nứt ra, hai mắt vô thần, nếu như không phải là mang mặt nạ da người có lẽ sắc mặt của ta cũng sẽ càng kinh khủng hơn.

Ba ngày này Khinh Nhan vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc ta, bệnh tình của ta tác động đến phương tâm của nàng, chúng ta giống như đã trở về những ngày ở chung trong khoang thuyền khi chạy thoát ra từ đại Hán, cái loại cảm giác ấm áp cùng thâm tình khiến cho ta cả đời cũng khó quên.

Khinh Nhan rưng rưng nói:

“Thân thể chàng từ trước đến nay đều rất cường tráng, vì sao lại bệnh đến tình trạng này rồi? Không được, ta phải đi tìm Lãnh Cô Huyên đến xem giúp chàng thế nào?”

Ta lắc đầu, khàn giọng nói:

“Tìm cái lão yêu bà đó làm gì... Bà... Bà ấy chỉ biết nhân cơ hội hại ta thôi...”

Khinh Nhan gấp đến độ khóc thành tiếng:

“Nhưng... Chàng mãi chưa hạ sốt, ta... Ta không biết nên làm cái gì bây giờ...”

Ta an ủi nàng:

“Chỉ cần thêm một ngày là chúng ta có thể tới Yên đô rồi, đến đó thì có thể tìm được danh y chẩn bệnh cho ta.”

Buổi tối lúc cắm trại, Xa Hạo qua đây thăm ta, hắn thấp giọng nói:

“Hôm nay Lãnh Cô Huyên hỏi qua tình huống của công tử thế nào, ta cũng không có nói ra bệnh tình của công tử cho bà ta biết.”

Ta gật đầu nói:

“Bà ta có cử động dị thường gì không?”

Xa Hạo nói:

“Biểu hiện ra thì bà ấy vẫn luôn ở trong xe, thế nhưng mỗi đêm đều lặng lẽ chuồn ra ngoài.”

Xa Hạo có chút mù mờ nói:

“Hơn nữa hình như bà ta cố ý để cho chúng ta nhìn ra hành tung của bà ta, không biết có phải còn có những người khác đi cùng bà ta qua đây không?”

Ta ho khan một tiếng nói:

“Khỏi cần quản bà ta nữa, chúng ta chỉ cần bảo đảm an toàn cho A Y Cổ Lệ là được.”

Xa Hạo nói:

“Bệnh tình của công tử thế nào rồi?”

Ta yếu ớt nói:

“Ngày hôm nay tay chân hình như đã khôi phục được một ít sức lực, tuy nhiên vẫn chưa hạ sốt được chút nào.”

Xa Hạo nói:

“Cũng may chỉ cần đêm mai là chúng ta có thể đến được Yên đô rồi, tới nơi sẽ tìm một vị danh y để xem bệnh cho công tử.”

Sau khi Xa Hạo đi khỏi đây, Khinh Nhan lại bưng tới một chén thuốc, ta lắc đầu nói:

“Ta không muốn uống, thuốc này đối với bệnh tình của ta không có tác dụng gì.”

Khinh Nhan ôn nhu nói:

“Chàng cứ nên uống đi, thuốc này chỉ có công hiệu thanh nhiệt giải độc, đối với thân thể của chàng không có hại gì.”

Ta thấy Khinh Nhan bởi vì nghỉ ngơi không đủ mà dung nhan tiều tụy đi rất nhiều, trong lòng không khỏi thấy yêu thương, liền bảo Khinh Nhan buông chén thuốc xuống rồi ôm lấy thân thể của nàng vào trong lòng, nói:

“Muốn tháo chuông thì phải cần người buộc chuông, bệnh này của ta có lẽ phải cần nàng tới trị liệu mới khỏi được.”

Không biết vì sao, trong lòng ta đột nhiên dấy lên một cỗ dục hỏa cường liệt, thân thể nhanh chóng sản sinh ra biến hóa.

Khinh Nhan nhạy cảm thấy được biến hóa của ta, đỏ mặt cười nói:

“Chàng cùng bị bệnh đến tình trạng này, thế mà còn muốn làm chuyện kia nữa sao.”

Ta cầm lấy bàn tay của nàng đặt ở dưới thân ta, rồi hôn lên lỗ tay của nàng, khẽ nói:

“Ta cũng không rõ vì sao, lúc nào cũng không khống chế được dục hỏa của bản thân mình.”

Khinh Nhan nhẹ giọng nói:

“Chàng bị ta làm hại thế còn chưa đủ sao?”

Ta thấp giọng nói:

“Chúng ta chỉ cần không dùng nội công, hẳn là sẽ không làm hại tới đối phương.”

Khinh Nhan do dự nói:

“Nhưng mà bốn phía đều có người, nếu lỡ để cho bọn họ nghe được thì xấu hổ đến chết mất.”

Vừa nghe nàng nhắc nhở ta không khỏi thấy mất mát, thế nhưng dục hỏa trong lòng càng lúc càng thêm cường liệt, ta duỗi bàn tay vào trong áo Khinh Nhan không ngừng xoa nắn. Khinh Nhan dưới vuốt ve của ta cũng đã thở hổn hển, hiển nhiên dục vọng đã bị ta khơi mào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio