Khi ta đang muốn tiến thêm một bước để hành động thì Khinh Nhan nắm chặt lấy cánh tay của ta, cầu xin:
“Oan gia, cho dù chàng muốn thì cũng không thể ở đây chứ.”
Lúc này ta đã tinh trùng thượng não, bên dưới đã điều khiển bên trên, ta bất chấp xé rách quần áo của Khinh Nhan, mặc kệ là chuyện gì cũng bị ta ném phía sau đầu.
Khinh Nhan nói:
“Chàng hãy dừng tay nghe ta nói.”
Ta liều mạng hôn xuống cổ nàng.
Khinh Nhan nói:
“Ta vừa rồi đi lấy nước đến đây phát hiện ở sườn phía tây doanh trại có một gian nhà tranh bỏ trống, nếu như chàng thực sự muốn... Chúng ta đến nơi đó đi...”
Sau đó Khinh Nhan hầu hạ ta mặc vào quần áo rồi đi ra thùng xe, lúc này đêm đã rất khuya, ngoại trừ binh sĩ phụ trách gác đêm còn những người khác phần lớn đã đi nghỉ ngơi.
Xa Hạo thấy chúng ta đi ra thì vội vàng lên nghênh đón:
“Hai người định đi đâu?”
Ta cười nói:
“Ta cảm thấy trong lòng phiền muộn nên muốn ra ngoài đi dạo.”
Xa Hạo căn dặn:
“Quanh đây đều là sơn lâm, có không ít dã thú thường lui tới, hai người nên cẩn thận.”
Khinh Nhan nói:
“Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc thái tử.”
Xa Hạo gật đầu rồi ý ra hiệu cho hộ vệ để chúng ta đi.
Ta cùng Khinh Nhan đi dọc theo dòng suối nhỏ tới một khu rừng ở phía trước, con đường này mặc dù không xa nhưng đường gồ ghề khó đi. Ngôi nhà tranh mà Khinh Nhan nói nằm ở trong khu rừng, trong lòng ta không khỏi thầm hoài nghi, Khinh Nhan cũng là nội thương trong người, cự ly ở đây cách nguồn nước cũng khá xa, vì sao nàng lại tới đây làm gì? Chẳng lẽ nàng nhân cơ hội để quan sát địa hình xung quanh đây?
Khu nhà tranh này có lẽ là của người coi giữ rừng ở, từ hàng rào xung quanh nhà tranh đã bị sụp xuống cùng bãi cỏ hoang um tùm trong viện có thể thấy được ở đây chắc đã bị bỏ hoang một thời gian rất lâu.
Khinh Nhan cùng ta dắt tay đi vào trong viện, dùng chùy thủ tùy thân chặt đứt khóa cửa. Khi chúng ta đây cửa đi vào, ta cũng không quản đến chuyện đóng cửa liền một tay ôm Khinh Nhan vào trong lòng và hôn nàng điên cuồng.
Khinh Nhan dịu dàng nói:
“Chàng buông ra trước để ta khóa cửa phòng đã.”
Không biết vì sao, trong nội tâm ta trở nên kích động khác thường, tâm tình lúc này của ta giống như thể khi lần đầu tiên phát sinh việc nam nữ vậy.
Ta cùng Khinh Nhan cởi ra hết quần áo trên người, tiếp đó hai thân thể lõa lồ điên cuồng quấn chặt lại với nhau, lúc này ta kích động đến miệng khát lưỡi khô, trái tim nóng hừng hực như muốn nhảy ra ngoài khoang miệng. Nhiệt huyết dâng lên, ta dùng toàn lực xâm nhập vào ngọc thể của Khinh Nhan.
Những động tác kịch liệt liên tiếp của ta làm cho Khinh Nhan nhịn không được lớn tiếng kêu lên, nàng cầu xin:
“Chàng... Nhẹ một chút...”
Nhưng lý trí của ta trong sát na tiến nhập vào ngọc thể của nàng đã hoàn toàn mê thất, một cỗ dục hỏa khó có thể ngăn chặn trong cơ thể như muốn tìm cửa ra để phát tiết. Hai mắt ta đã bị mê man, hai tay ôm chặt lấy cặp mông đầy đặn trơn bóng của Khinh Nhan, hạ thân dường như điên cuồng dùng toàn lực trùng kích.
Khinh Nhan phát ra tiếng la đau khổ mà bao hàm cả vui sướng, những tiếng la dưới những động tác kịch liệt của ta trở nên gián đoạn đứt quãng.
Nhiệt độ cơ thể ta bắt đầu tăng cao, giống như có một ngọn lửa đang đốt cháy trong cơ thể, ngọn lửa này tại trong đan điền của ta không ngừng mở rộng, ta ép chặt lấy thân thể Khinh Nhan, gương mặt dán vào làn da trắng muốt nõn nà. Hàm răng ngấu nghiẻn cắn lên thân thể nàng, Khinh Nhan dưới những động tác cuồng dã của ta đã hoàn toàn buông tha rụt rè như ngày thường, há miệng mút lấy đôi môi ta, tứ chi như bạch tuộc quấn chặt lấy thân thẻ ta, trong miệng phát ra những tiếng la hét, rên rỉ mơ hồ không rõ.
Ta phát ra một tiếng gầm nhẹ, dục hỏa trong cơ thể như vỡ đê ào ào tuôn ra, lửa tình nóng rực thiêu đốt toàn thân Khinh Nhan khiến nàng không tự chủ được cả người run lên bần bật, hai mắt khép hờ, dường như đã bị hư thoát.
Ý nghĩ của ta dần dần bình tĩnh hơn, đột nhiên cảm giác được nơi đan điền trống rỗng đến cực điểm, một cỗ khí lưu cực kỳ âm lãnh từ trong cơ thể Khinh Nhan nhanh chóng chảy ngược vào trong cơ thể ta, trong lòng ta hoảng hốt, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
Khinh Nhan kinh hoảng nói:
“Mau buông ta ra...”
Lúc này ta cho dù muôn buông nàng ra cũng đã không thể, luồng khí lưu âm lãnh cuồn cuộn đang không ngừng chảy vào trong cơ thể, sau đó đều tập trung tại nơi đan điền của ta, toàn thân ta giống như rơi vào trong hầm băng, máu như muốn đông cứng lại, khớp hàm không ngừng run lên cầm cập.
Khuôn mặt của Khinh Nhan đã hoàn toàn mất đi màu máu, trong đôi mắt toát ra vẻ kinh hoảng không gì sánh được.
Lòng ta kêu to không ổn, hôm nay vì ham vui sướng, không ngờ rơi xuống kết cục thế này, nếu bởi vậy mà đánh mất cái mạng nhỏ này, chẳng phải là trở thành trò cười cho người trong thiên hạ hay sao.
Khi nhìn lại Khinh Nhan không ngờ đã bị ngất ở trong lòng ta, mặc dù toàn thân ta không thể động đậy, thế nhưng ý nghĩ lại cực kỳ thanh tĩnh, chính là bởi vì thanh tĩnh nên cảm giác sợ hãi mới phát ra càng mạnh mẽ.
Luồng khí lưu tìm tòi chảy vào trong cơ thể ta kéo dài không dứt, trong lòng ta đã hiểu, lần này không chỉ công lực mà ta ngày đó truyền vào cơ thể Khinh Nhan, thậm chí ngay cả công lực của Lãnh Cô Huyên truyền cho nàng cùng công lực của bản thân Khinh Nhan tất cả đều bị ta hút trở về, nếu như vậy ta chẳng phải sẽ bị tẩu hỏa nhập ma?
Không biết qua thời gian bao lâu, luồng khí lưu rốt cuộc ngừng truyền vào trong cơ thể ta, dục niệm trong đầu ta lúc này cũng hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là sự sợ hãi thật sâu.
Khinh Nhan vẫn còn hôn mê bất tỉnh, ta mặc vào áo khoác ngoài và chỉnh lý lại quần áo cho nàng sau đó âm thầm điều tức, chỉ cảm thấy bên trong đan điền một cỗ nội tức khổng lồ tự nhiên thôi phát ra, tiếp đó chảy khắp kinh mạch toàn thân, cũng không cảm thấy một chút dị thường nào. Ta ôm lấy người Khinh Nhan, đang muốn rời khỏi đây thì đột nhiên nghe được trong rừng cây bên ngoài truyền đến tiếng bước chân sột soạt.
Tiếng bước chân đó rõ ràng hướng về gian nhà tranh mà ta đang ở, ta vội vàng ôm lấy Khinh Nhan trốn vào dưới giường.
Qua hồi lâu mới nghe thấy tiếng cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra, lúc này ta mới ý thức được thính lực của mình trong chớp mắt đã đề thăng tới một cảnh giới hoàn toàn mới, thậm chí so với trước khi ta mất đi công lực còn vượt xa hơn.
Ta ngừng thần, rất sợ bị người phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta.
Trong bóng tối nghe được một tiếng thở dài buồn bã, toàn thân ra run lên, thanh âm này với ta mà nói đã quá quen thuộc rồi, rõ ràng chính là phát ra từ Thải Tuyết người mà không lúc nào ta không nhớ tới.
Ta cố kiềm chế nội tâm đang xúc động, xuyên thấu qua khe hở dưới giường quan sát ra bên ngoài.
Lúc này thấy hai đôi giày thanh tú xuất hiện ở phía trước mặt, có lẽ Thải Tuyết cũng không phải đến đây một mình.
Một giọng nói dịu dàng của nữ vang lên:
“Cung chủ hình như có tâm sự?”
Thải Tuyết nhẹ giọng nói:
“Lúc này giáo chủ hẳn là tới rồi.”
Trong lòng ta trầm xuống, giáo chủ trong miệng Thải Tuyết chẳng lẽ là Lãnh Cô Huyên? Xem ra giữa họ quả nhiên có sự liên hệ.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Lãnh Cô Huyên:
“Nếu các ngươi tới rồi, vì sao không ra đây gặp ta?”
Lòng ta cả kinh, còn tưởng rằng hành tung của mình đã bị Lãnh Cô Huyên phát hiện. Thải Tuyết cùng cô gái đồng thời đi ra ngoài gian nhà tranh, cùng nói:
“Thuộc hạ tham kiến giáo chủ!”
Lãnh Cô Huyên thản nhiên nói:
“Khinh Hồng, ngươi lui ra trước đi, ta có mấy câu muốn nói riêng với Thải Tuyết.”
Cô gái tên gọi Khinh Hồng đáp một tiếng sau đó đi qua một bên.
Lãnh Cô Huyên nói:
“Thải Tuyết, chuyện ta giao cho ngươi đà làm xong chưa?”
Thải Tuyết ôn nhu nói:
“Tất cả cũng đã làm xong.”
Lãnh Cô Huyên thở dài:
“Trong lòng ngươi có phải còn đang nghĩ đến hắn?”
Thải Tuyết trầm mặc chốc lát mới đáp:
“Trong lòng Thải Tuyết từ lâu đã quên đi tất cả.”
Lãnh Cô Huyên tràn ngập từ ái nói:
“Thải Tuyết, ngươi phải hiểu được, ngươi là thánh nữ của bản môn, phải gánh vác trọng trách nhất thống Thánh môn, nghìn vạn lần không thể rơi vào trong tình ái nam nữ.”
Lãnh Cô Huyên nói tiếp:
“Hy vọng ngươi có thể hiểu rõ, ta sở dĩ bảo ngươi làm việc này đều là vì tốt cho ngươi.”
Trong lòng ta âm thầm giật mình, từ khi ta biết Lãnh Cô Huyên tới nay chưa từng thấy qua giọng điệu của nàng đối với người khác lại hoà nhã đến như vậy. Nhưng vì sao đối với Thải Tuyết lại hòa nhã như thế? Giữa họ rốt cuộc có mối quan hệ thế nào?
Thải Tuyết nói:
“Giáo chủ, ta muốn cầu giáo chủ một việc.”
Lãnh Cô Huyên nói:
“Ngươi nói đi!”
Thải Tuyết nói:
“Con gái của Dận Không căn bản không có quan hệ gì đến chuyện này, giáo chủ nên buông tha nó đi.”
Lãnh Cô Huyên nói:
“Ta đã từng đáp ứng ngươi sẽ không làm tổn thương nó, đương nhiên ta sẽ thực hiện, lần này hành trình Yên đô nếu như thuận lợi, ta sê đem nó trả về bên cạnh Dận Không.”
Thải Tuyết thân thiết nói:
“Giáo chủ sẽ làm hại hắn không?”
Trong lòng ta bất giác cảm thấy ấm áp, hắn trong miệng của Thải Tuyết đương nhiên chính là ta. Trong miệng nàng mặc dù nói đã quên ta, thế nhưng từ trước đến giờ vẫn luôn quan tâm đến ta.
Lãnh Cô Huyên nói:
“Thứ ta muốn chính là bảo tàng của Mâu thị, Long Dận Không mưu toan chính là bá nghiệp thiên hạ, chỉ cần hắn không phải tận lực đối nghịch với ta, ta đương nhiên sẽ không làm hại hắn.”
Lãnh Cô Huyên dừng lại một chút lại nói với Thải Tuyết:
“Ta biết tâm tư của ngươi. Cũng được, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần Long Dận Không không có tâm muốn hại ta, ta quyết không ra tay đối phó hắn.”
"Đa tạ giáo chủ!
Lãnh Cô Huyên thở dài nói:
"Trong miệng ngươi nói cảm tạ nhưng trong lòng chưa hẳn là nghĩ như vậy, ta biết ngươi đối với cách làm của ta từ trước đến nay chưa bao giờ có ý tán đồng. "
Thải Tuyết thấp giọng nói:
"Thài Tuyết không dám. "
Lành Cô Huyên thản nhiên cười nói:
"Ngươi đừng tường rằng ta không biết, mẹ con Khúc Nặc có phải do ngươi cố ý để chạy đúng không?"
Trong lòng ta hết sức vui mừng, nếu như những lời của Lãnh Cô Huyên tất cả là thật, mẹ con Khúc Nặc đã thoát khỏi không chế của nàng, khiến cho ta càng thêm vui mừng chính là, Thải Tuyết chưa từng phản bội ta.
Thải Tuyết hình như đang quỳ xuống trước mặt Lãnh Cô Huyên:
"Thải Tuyết tự tiện quyết định, xin giáo chủ trách phạt!"
Lãnh Cô Huyên thở dài một hơi nói:
"Ngươi thực sự là một đứa trẻ tâm địa quá mức thiện lương, bỏ đi, chuyện này ta sẽ không truy cứu nữa, lần này chuyện ở Yên đô ngươi không cần tham dự, ngày mai đi cùng Khinh Hồng trở về đại Hán đi. "
Lúc này Khinh Nhan cũng tỉnh lại, nàng tựa sát vào trong lòng ta, cả người vẫn đang không ngừng run lên, không biết lời đối thoại vừa rồi của Lãnh Cô Huyên cùng Thải Tuyết nàng rốt cuộc có nghe được gì không.
Ta hướng nàng làm một cái thủ thế chớ có lên tiếng, lúc này bên ngoài đã hoàn toàn yên lặng xuống, chúng ta ở lại thêm một lúc nữa, vững tin bên ngoài không có động tĩnh gì, khi đang muốn từ dưới giường bò ra ngoài thì lại nghe bên ngoài vang lên giọng nói lạnh lùng của Lãnh Cô Huyên:
"Long Dận Không, lẽ nào ngươi dự định ở bên trong đó cả đời sao!"
Lúc này ta mới biết hành tung của mình đã bị bại lộ từ lâu, vừa rồi Lãnh Cô Huyên sở dĩ không có vạch trần, có lẽ là sợ ta cùng Thải Tuyết sẽ gặp phải nhau.
Ta cười ha hả nói:
"Bên trong rất tốt, ta tạm thời chưa muốn ra ngoài đâu. Lãnh giáo chủ có phải cũng muốn vào đây nói chuyện dăm ba câu hay không?"
Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói:
"Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ ở cùng trong một phòng còn ra thể thống gì. "
Ta cười nói:
"Lãnh giáo chủ hình như đối với những việc riêng tư đặc biệt có hứng thú thì phải, đã như vậy, ta thẳng thắn nói cho giáo chủ biết, hiện tại ta đang khỏa thân cùng với Khinh Nhan làm cái chuyện vợ chồng thường làm, nếu như giáo chủ có hứng thú thì có thể đi vào xem thử. "
Khinh Nhan xấu hổ tới cực điểm, há miệng cắn mạnh một cái lên vai ta, ta đau quá hét to lên một tiếng.
Tiếng kêu này vào trong tai Lãnh Cô Huyên thì lại có một tầng hàm nghĩa khác, nàng vừa thẹn vừa giận nói:
"Long Dận Không, ngươi thực sự là quá mức vô sỉ!"
Ta ngưng thần lắng nghe, hồi lâu cũng không nghe được thanh âm của nàng nữa, lúc này mới đỡ Khinh Nhan từ dưới giường bò đi ra ngoài, từ kẽ cửa nhìn ra phía bên ngoài nhưng không còn thấy bóng dáng của Lãnh Cô Huyên đâu nữa.
Cà người Khinh Nhan yếu ớt vô lực tựa ở trên người ta, ta xoay người lại nói:
"Lão yêu bà đi rồi, chúng ta nên mau chóng trở về đi, để tránh mấy người Xa Hạo khỏi phải lo lắng. "
Khinh Nhan cười khổ nói:
"Lúc này ta một bước cũng đi không được. "
Ta cõng Khinh Nhan, lúc này cảm giác được trong cơ thể tràn ngập khí lực, xem ra một thân công lực của Khinh Nhan đều bị ta hút vào trong cơ thể.
Đi ra rừng cây, cảm thấy phía sau lưng lạnh giá, không ngờ là nước mắt của Khinh Nhan đã làm quần áo phía sau lưng ta hoàn toàn ướt nhẹp, ta hòa nhã hỏi:
"Làm sao vậy? Có phải cảm thấy người khó chịu không?"
Khinh Nhan lắc đầu, ôm chặt lấy cổ và dán khuôn mặt vào sau gáy ta, càng khóc càng thêm thương tâm.
Ta nhẹ giọng nói:
"Có phải nàng là vì nguyên do võ công đã bị ta hút đi?"
Khinh Nhan run giọng nói:
"Từ lâu ta đã bị tẩu hỏa nhập ma, cần võ công thì còn ích lợi gì, ta chỉ là lo lắng công lực này đi vào trong cơ thể của chàng sẽ gây thương tổn cho chàng mà thôi... "
Ta cười nói:
"Vừa rồi ta đã điều tức qua cũng không có phát hiện dị dạng gì, ta nghĩ hẳn là không có việc gì đâu. "
Khinh Nhan yên lặng gật đầu nhưng vẫn đang yên lặng rơi lệ, trong lòng ta mơ hồ cảm giác được có thể nàng đã nghe được lời đối thoại giữa Lãnh Cô Huyên cùng Thải Tuyết.
Trên đường trở về doanh trại thì gặp phải Xa Hạo đang dẫn người qua đây tìm.
Ta nháy mắt một cái với họ, Xa Hạo thấy bộ dạng của ta thì trên mặt lộ ra vẻ khó tin, không nghĩ tới vừa rồi ta vẫn còn uể oải mà bây giờ tinh thần đã tỉnh táo lại, tình hình cụ thể ở trong đó ta đương nhiên không thể nói cho người ngoài biết rồi.
Đi tới doanh trại, trước tiên mang Khinh Nhan vào nghỉ ngơi bên trong xe sau đó đi tới bên cạnh lửa trại. Xa Hạo đưa cho ta một con chim trĩ đã nướng xong, khẽ nói:
"Sao lại đi một lúc lâu như vậy?"
Ta tránh nói vào vấn đề chính:
"Không ngờ trên đường gặp phải Lãnh Cô Huyên rồi cùng bà ta hàn huyên vài câu. "
Xa Hạo nói:
"Bà ta có làm khó dễ công tử không?"
Ta lắc đầu:
"Có chuyện có thể khẳng định, Lãnh Cô Huyẻn đã xuất động không ít thủ hạ của Huyền Minh giáo, xem ra tâm đề phòng của bà ấy đối với chúng ta rất nặng. "
Xa Hạo cười lạnh nói:
"Cho dù bà ta có lợi hại cỡ nào cũng đánh không lại tất cả chúng ta vây đánh. "
Ta cười nói:
"Có thể tránh được xung đột thì tốt nhất nên nghĩ cách tránh đi, dù sao mục đích lần này của chúng ta là hợp tác. "
Đang nói chuyện thì thấy Lãnh Cô Huyên từ trong bóng tối đi về phía chúng ta, lạnh lùng nói:
"Ta còn tưởng là ngươi không dám trở về chứ?"
Xa Hạo tràn đầy cảnh giác đứng dậy, tay phải chậm rãi đặt trên chuôi kiếm.