Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 404: gió lớn. (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta cười nói:

“Xem ra Lãnh giáo chủ và ta nói chuyện với nhau còn chưa đủ. Xa huynh, huynh tránh đi chỗ khác một lát, chúng ta có rất nhiều bí mật muốn nói riêng với nhau.”

Lãnh Cô Huyên ngồi xuống bên cạnh đống lửa, thấp giọng nói:

“Vừa rồi ngươi đã làm gì với Khinh Nhan?”

Ta nhướng mày, xem ra lúc ta và Xa Hạo nói chuyện với nhau, nàng đã vào thăm Khinh Nhan. Lấy tu vi của nàng đương nhiên có thể phát hiện công lực trong người Khinh Nhan đã hoàn toàn biến mất.

Ta mỉm cười nói:

“Ta không hiểu ý của Lãnh giáo chủ là gì.”

Lãnh Cô Huyên bỗng nhiên vươn tay chộp về hướng mạch môn của ta.

Ánh mắt của ta tập trung, tiết tấu một chiêu nhanh như chớp này của nàng ở trong mắt ta trở nên chậm rất nhiều. Ta theo bản năng nhẹ xoay cánh tay, lấy tay bắt ngược lại mạch môn của nàng.

Lãnh Cô Huyên không nhịn được kêu lên một tiếng sợ hãi, thu bàn tay vào trong tay áo, ống tay áo như linh xà cuốn về phía cánh tay của ta.

Trước khi ống tay áo chạm vào thân thể, ta dĩ nhiên có thể đoán trước chiêu tiếp theo của nàng. Cánh tay ta rụt về, ngửa thân ra phía sau, hai chân đạp trên mặt đất lùi về phía sau hơn hai trượng.

Xa Hạo ở một bên yên lặng quan sát, thấy hành động của Lãnh Cô Huyên liền cuống quýt dẫn hơn mười tên võ sĩ vọt tới.

Lãnh Cô Huyên cười nhạt chậm rãi đứng dậy, đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng ta nói:

“Ngươi thực sự lợi hại, thiếu chút nữa ta đã bị ngươi lừa gạt!”

Ta thực sự không ngờ mình lại có thể liên tục tránh né được hai lấn công kích của Lãnh Cô Huyên, có lẽ là tác dụng khi hấp thu công lực của Khinh Nhan.

Ta ra hiệu cho Xa Hạo lui về, mỉm cười nói:

“Lãnh giáo chủ quên mất mục tiêu chung của chúng ta lần này sao?”

Lãnh Cô Huyên bước về phía ta một bước, thấp giọng nói:

“Võ công của ngươi cuối cùng là do người phương nào truyền cho?”

Rõ ràng nàng cũng cũng không biết Vô Gian Huyền Công đang nằm trong tay ta, xem ra Khinh Nhan vẫn chưa nói cho nàng bí mật này.

Lãnh Cô Huyên hỏi đến cùng:

“Có phải Thu Nguyệt Hàn không?”

Ta mỉm cười nói:

“Kiến thức của Lãnh giáo chủ thực sự phi phàm, bất cứ chuyện gì của Dận Không đều không thể gạt được người!”

Trong ánh mắt Lãnh Cô Huyên lộ ra sát khí mãnh liệt, trong lòng ta âm thầm đề phòng, sợ nàng sẽ bất ngờ công kích lúc ta không kịp đề phòng.

Lãnh Cô Huyên hạ thấp giọng nói:

“Nàng còn nói cho ngươi biết những gì?”

Ta không hề sợ hãi, lùi về phía sau một bước, thực ra là để cô ý kéo dài khoảng cách với nàng:

“Lãnh giáo chủ một người tên Hoa Trục Nguyệt không?”

Trong mắt Lãnh Cô Huyên hiện lên một chút đau khổ khó có thể phát hiện, chút đau khổ này vừa hiện ra liền biến mất.

Ta loáng thoáng đoán ra được Hoa Trục Nguyệt có địa vị khá quan trọng trong lòng nàng, cố ý nói:

“Nghe nói Hoa Trục Nguyệt có một người con gái...”

“Ngươi cuối cùng là có ý gì?”

Ta bình tĩnh nói:

“Thu tiền bối đã từng nói cho ta biết, Khinh Nhan chính là con gái của Hoa Trục Nguyệt. Chính vì ngươi lợi dụng điều này mới có thể ép Khinh Nhan làm việc cho ngươi!”

“Câm miệng!”

Lãnh Cô Huyên hét lớn, quần áo trên người không có gió tự lay động, từng sợi tóc dài tung bay, sát khí lạnh thấu xương từ trên người nàng tản mát ra bốn phía, một áp lực vô hình đè nén khiến ta hầu như không thể nói ra lời.

Ta hít một hơi thật sâu, một luồng khí vô cùng khổng lồ từ đan điền chạy khắp kinh mạch toàn thân, áp lực của Lãnh Cô Huyên đối với ta giảm đi rất nhiều.

Ta mỉm cười nói:

“Những việc Lãnh giáo chủ đã làm ta biết rất nhiều, ta cùng đã có thể đoán ra được bí mật của Lãnh giáo chủ.”

Lãnh Cô Huyên lạnh lẽo nói:

“Phương pháp giữ kín bí mật tốt nhất đó là giết người diệt khẩu.”

Ta cười ha hả nói:

“Phương pháp này của Lãnh giáo chủ có lẽ có thể dùng đối với người khác, nhưng đối với ta lại không có chút hiệu quả nào!”

Trong đôi mắt ta lộ ra sự lạnh lẽo bức người, bước về phía trước một bước, giận dữ nhìn Lãnh Cô Huyên nói:

“Nếu như ta đã dám nói cho ngươi biết chuyện này, liền chuẩn bị kĩ lưỡng từ lâu. Nếu như ta bị thương một cọng tóc, việc lớn kinh thiên động địa này sẽ truyền khắp thiên hạ. Đến lúc đó Lãnh giáo chủ không chỉ trở thành trò cười cho thiên hạ, mà sợ rằng...”

Ta dừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Toàn bộ Huyền Minh Giáo cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Ánh mắt Lãnh Cô Huyên bị ta nhìn gần như vậy, lần đầu tiên dao động. Từ những gì mình nghe thấy ta mạnh dạn suy đoán.

Mặc dù ta không bóc trần tư tình giữa Lãnh Cô Huyên và Hoa Trục Nguyệt, nhưng từ những lời nói mập mờ của ta, tất nhiên Lãnh Cô Huyên có thể đoán được ta đã biết toàn bộ sự việc.

Ta hùng hồn nói:

“Ta sẽ tuân thủ hết lòng hứa hẹn giữa chúng ta, ta mong rằng Lãnh giáo chủ cũng như vậy. Mục tiêu của ta chỉ là đất đai và quyền lực, những việc khác ta không có bất cứ hứng thú nào.”

Lãnh Cô Huyên im lặng rất lâu, cuối cùng gật đầu.

Chân khí khác thường trong cơ thể Khinh Nhan hầu như đã bị ta hấp thu hoàn toàn, lúc này nàng đã không có chút võ công nào.

Ta chậm rãi buông mạch môn của nàng, ôn nhu nói:

“Mặc dù võ công của muội bị mất đi, nhưng dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma cũng biến mất theo.”

Khinh Nhan dịu dàng cười nói:

“Có thể đây chính là số mệnh của muội, lúc trước muội hao phí tâm cơ để lấy được võ công, cuối cùng cũng không thể như ý nguyện.”

Ta an ủi nàng nói:

“Mất đi võ công chưa hẳn đã không phải là chuyện tốt, muội có thể yên tâm ở bên cạnh ta làm một tiểu nữ nhân hiền lương thục đức!”

Khinh Nhan ôn nhu nói:

“Không biết muộn có còn cơ hội đó hay không?”

Ta nắm bàn tay mềm mại của nàng nói:

“Một đời một kiếp này huynh sẽ để muội ở bên cạnh huynh, nhất định sẽ không để cho muội rời khỏi huynh một lần nữa.”

Khinh Nhan dán khuôn mặt lên bàn tay to lớn của ta, yên lặng chảy nước mắt.

Ta ôm thân thể mềm mại mê người của nàng vào trong lòng, nhẹ giọng nói:

“Nếu như trong lòng muội cảm thấy khó chịu thì có thể khóc lớn lên.”

Bờ vai Khinh Nhan nhịn không được co lại, nàng thấp giọng nói:

“Khinh Nhan sẽ không bao giờ làm việc gì có lỗi với huynh nữa...”

Ta ôn nhu khuyên giải, an ủi nàng cho đến khi nàng nằm trong lòng ta ngủ thiếp đi.

Lúc nửa đêm chợt nghe một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Trong lòng ta giật mình, vội vàng vén rèm xe lên, đã thấy vô số ánh lửa lờ mờ hiện ra ở rừng cây bốn phía, rõ ràng có kẻ thù bên ngoài tới.

Khinh Nhan cũng cảm thấy không đúng, đứng lên nói:

“Chuyện gì xảy ra?”

Ta nói:

“Muội ở trong xe chờ huynh, dù thế nào cũng không được ra ngoài!”

Ta mở của xe nhảy xuống, Xa Hạo dẫn theo hai võ sĩ đến bên người ta. Hắn không có bất kì bối rối nào, bình tĩnh như nước nói:

“Dưới núi có một đội ngũ khoảng hơn năm nghìn người, rõ ràng là đến để phục kích chúng ta.”

Ta tức giận nói:

“Là Yên quân sao?”

Xa Hạo thấp giọng nói:

“Bọn họ cũng không mặc trang phục của Yên quân, giống như là mã tặc!”

Ta gật đầu nói:

“Ta và huynh đi xem.”

Rồi chỉ về phía thùng xe Khinh Nhan đang ở.

Xa Hạo hiểu ý, để hai tên võ sĩ bảo vệ ở hai bên thùng xe.

Vị trí của chúng ta ở trên sườn núi nên có thể phát hiện sớm hướng đi của kẻ địch dưới chân núi. Bây giờ bọn chúng còn cách đoanh địa một đoạn, năm trăm trên nỗ thủ bên ta đã chiếm cứ vị trí có lợi, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn tên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio