Trong lòng ta hoảng hốt, chủ nhân của thanh âm này rõ ràng là yêu nữ U U kia, không đợi ta kịp phản ứng, bàn tay nhỏ nhắn đã chuyển ra sau gáy, bất ngờ ấn mạnh ta một cái xuống thùng tắm.
Ta bất ngờ không kịp đề phòng uống luôn hai ngụm nước, khi ta cảm thấy không thở được nữa, nàng mới nâng ta lên, ta ho khan mấy tiếng, mới cảm giác được không khí lưu thông.
U U cười lạnh nói:
“Ngươi thật to gan, dám đem bức họa ta dán khắp Tần đô!”
“Ta...”
Ta còn chưa kịp giải thích, nàng lại ấn ta xuống dưới, may mà lần này chuẩn bị tốt, nên không tới nỗi uống nước như lần trước.
Sau đó nàng lại lôi ta lên, ta tranh thủ hít mấy hơi thật sâu, hồi lâu mới nói:
“Ta... Tìm ngươi... Đương nhiên là có chuyện...”
Nàng buồn bã nói:
“Nói!”
Ta vừa thở hổn vừa nói:
“Cuốn sổ kia cũng không nằm trên người Điền Ngọc Lân.”
U U nói:
“Ngươi là nói... Cuốn sổ này đều ở trên người của Dao Như?”
“Đúng!”
U U cười lạnh một tiếng, lại ấn ta xuống phía dưới, lần này phải dài gấp đôi lần trước, ta hít thở không nổi, suýt nữa thì ngất đi.
“Ngươi dám gạt ta!”
Nàng kiều mị nói.
Ta thở hổn hển, qua hồi lâu mới có thể nói thành tiếng:
“Ta... Sao lại lừa ngươi... Cái... Bản... Sổ sách vốn là không có thực...”
“Nói thế là như thế nào?”
“Dao Như chính là sổ sách!”
Ta chợt lóe lên một ý nghĩ, lên tiếp tục nói:
“Dao Như đem nội dung sổ sách hoàn toàn ghi tạc trong đầu, bởi vậy... Ta mới nói nàng là sổ sách của Điền thị...”
Ta sở dĩ nói như vậy, là bởi vì đã nhận thấy U U đối với cuốn sổ này cực kỳ coi trọng, Dao Như lại bị nàng hạ Đoạn Mệnh Thất Tuyệt Châm, U U nghĩ, vì tính mạng, U U nhất định sẽ mang sổ sách ra trao đổi.
U U thả tóc của ta ra, ôn nhu nói:
“Nhìn người cũng không tới nỗi nào, thảo nào mà nhiều nữ nhân theo.”
Ta cười nói:
“Nam nhân có võ công trách tuyệt mới có thể hấp dẫn sự chú ý của nữ nhân!”
U U trả lời lại một cách mỉa mai nói:
“Một nam nhân ngay cả bản thân mình còn không bảo vệ được, thì sao còn nói tới chuyện bảo vệ nữ nhân?”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Đó là ngươi còn chưa thưởng thức qua chỗ tốt của nam nhân!” Nhưng ngoài miệng không dám những lời này nói ra.
U U nói:
“Ta cho ngươi ngày, bảo Dao Như viết toàn bộ sổ sách của Điền thị ra, nếu như ngươi không làm được, hậu quả không cần ta nói ngươi cũng biết.”
Nói xong nàng gõ lên đầu ta một cái, căn phòng trở lại yên tĩnh, sau khi vững tin là nàng đã rời đi, ta mới bò ra từ trong thùng nước tắm lạnh ngắt.
Sau khi châm được nến, thì thấy Diệu Phù và Diệu Dung hai nàng đều nằm trên mặt đất, chẳng biết sống hay chết, thấy mạch của hai nàng còn đập, mới chứng thực được các nàng vẫn sống, lúc này mới yên lòng lại.
[ truyen cua tui
dot net 】 //truyencuatui.net/ Sau khi đỡ hai nàng tới giường, ta cũng thay một bọ trường bào khô ráo khác, đẩy cửa sổ ra nhìn lại, Vương phủ đều yên tĩnh vô cùng, không biết U U đã đi đâu.
Diệu Phù và Diệu Dung trước sau tỉnh lại, ngạc nhiên nói:
“Chúng ta thế nào lại đang ngủ?”
Yêu nữ kia không biết sử dụng thủ đoạn gì, mà lại có thể làm cho các nàng hồn nhiên không hề hay biết.
Ta đóng cửa sổ, trở lại trước giường, U U đích đột nhiên xuất hiện làm cho dục vọng của ta biến mất hoàn toàn, hai nàng một trái, một phải, ôm lấy ta, nói:
“Bình vương hình như có tâm sự?”
Ta gật đầu, Diệu Dung dịu dàng nói:
“Hay là tỷ muội chúng ta giúp Bình vương chia sẻ...”
Sáng sớm tỉnh lại, hai nàng gấp lại chăn mềm, đồng thời ta cũng đem thanh loan đao và Túc vương tặng cất giữ.
Yến Hưng Khải đã cho người chuẩn bị xe ngựa, hắn mặc trang phục võ sĩ, áo khác hồ ly trắng, áo choàng là lông soi, chân đi giày da trâu, lưng đeo Cung, bên hông là vũ khí, lại càng làm tăng thêm vài phần anh khí.
Theo chúng ta đi săn là gã thị vệ đều mặc trang phục màu xám tro, khí thế uy mãnh. Yến Hưng Khải nhìn ta cười nói: “Dận Không đêm qua ngủ ngon giấc không?”
Ta ha hả nở nụ cười một tiếng:
“Rất tốt... Rất tốt...”
Nhưng trong lòng lại nói:
“Nếu như không có chuyện yêu nữ đột nhiên xuất hiện mới tốt!”
Việc này ta cũng không muốn tiết lộ, vô tình đi đến bên cạnh hắn, Yến Hưng Khải dường như đối với ta hơi cảm thấy hứng thú, mập mờ hỏi: “Phong vị của hai nàng nhưu thế nào?”
Hắn thật đúng là vô sỉ, ta ghé vào lỗ tai hắn nói:
“Nóng bỏng không gì sánh được, Dận Không hôm nay sợ rằng ngay cả việc leo lên lưng ngựa cũng không làm được rồi!”
Yến Hưng Khải thoả mãn ha ha phá lên cười.
Thị vệ đem tọa kỵ của hai người chúng ta tới, ngựa của ta là do Đường Muội chuẩn bị, mặc dù không phải là thiên lý thần câu, cũng có thể so sánh với một con ngựa tốt, thế nhưng ở trước con ngựa trắng như hoa tuyết, lông như ngọc thỏ của Yến Hưng Khải hoàn toàn mất đi khí thế, so với tọa kỵ của tên thị vệ cũng kém một bậc.
Yến Hưng Khải giỏi về quan sát sắc mặt, lập tức cảm thấy được suy nghĩ trong lòng ta, mỉm cười nói:
“Con ngựa của đệ này có chút yếu, Thái Phó Chu Vô Mặc hôm qua mới đem tới một con Hắc Sư Tử, nay tặng cho đệ!”
Hắn nhìn thị vệ phất tay.
Thị vệ kia xoay người rời đi, không bao lâu đã dắt một con tuấn mã đen thui tới trước mặt của chúng ta, về hình dáng con ngựa đen này lớn hơn ngựa bình thường, lông như màu đất, tứ chi rất dài, bờm tràn ra hết gáy, thật đúng là tuấn mã.
Ta càng xem trong lòng càng thích, tiếp nhận dây cương từ trong tay của tên thị vệ kia, xoay người nhảy lên, hắc sư tử hai lỗ tai dựng thẳng, hí lên một tiếng hùng hồn, hai chân quơ lên phía trước, vọt đi.
Ta kẹp chặt lấy bụng ngựa, ghìm cương, rất sợ bị nó hất xuống đất, sau vài lần tung vó, hắc sư tử mới dừng chân.
Yến Hưng Khải cười nói:
“Không cần lo lắng, kỵ sư ở chỗ ta đã thần phục nó rồi.”
Ta cười nói:
“Ngựa và nữ nhân giống nhau, càng mạnh mẽ mới càng có hứng thú!”
Yến Hưng Khải cười lớn nói:
“Huynh đệ quả nhiên kiến thức phi phàm, nói như vậy thực đúng với lòng ta!”
Thị vệ đem tới cho ta một cái cung, một chiếc túi đeo ở sau lưng, sau đó đoàn người đi về phía cửa Vương phủ.
Vừa ra khỏi cửa Vương phủ, Yến Hưng Khải đã vung roi hét lớn, con Ngọc Thỏ Mã lập tức tung vó phóng về phía sơn đạo, bọn thị vệ thấy vậy thì nhanh chóng ra roi, phóng ngựa đuổi theo.
Ta đánh mấy roi, mà con Hắc Sư Tử vẫn đứng im ở tại chỗ không nhúc nhích, mắt thấy mọi người đã chỉ còn là một điểm đen ở phía trước, ta bèn vuốt bờm nó, nói:
“Ngựa ơi, ngựa ơi, cho ta có thể diện một chút, đi nào!”
Hắc sư tử hí dài một tiếng cúi đầu rủ xuống, ta đánh liên tục hai roi, nó vẫn không nhúc nhích, trong lòng ta không khỏi tức giận, ta thấp giọng quát lớn nói:
“Đồ hỗn láo, nếu ngươi dám không nghe lời, chờ tương lai ta nhất thống thiên hạ, tất sẽ đem ngươi lột da róc xương, để xả mối hận trong lòng!”
Hắc sư tử đột nhiên quay đầu lại, hai mắt nhìn ta đầy sát khí, bờm ngựa đột nhiên dựng đứng lên.
Ta cả giận nói:
“Súc sinh! Lại dám bất kính với ta...”
Lời còn chưa dứt, hắc sư tử đã ngửa đầu hí dài một tiếng, bốn vó cất lên, giống như là tên được bắn ra, thân hình ta bị lật ngửa ra sau, suýt chút nữa thì rơi xuống đất. Gió vang lên ù ù ở hai bên tai, cây cối không ngừng lùi về phía sau.
Ta cầm chắc cương ngựa, trong lòng không có bất kỳ sự sợ hãi nào, mà trong lòng lại cảm thấy kích thích vô cùng. Hắc sư tử trong nháy mắt đã đuổi theo đội ngũ, sau đó mới dần dần giảm tốc độ.
Ta đi tới trước đội ngũ, đi ngang hàng cùng với Yến Hưng Khải, khi đi tới trước ngọn núi, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy núi non chập chúng, thế núi hiểm trở, hai vách núi dựng thẳng đứng, ở giữa là một con đường nhỏ hẹp, gió lạnh quất vào mặt, trong không khí còn lưu lại vài phần hương thơm của hoa cỏ.
Chúng ta cho ngựa đi chậm lại, vòng vào đường núi, sau đi qua con đường, địa hình mới dần dần rộng ra.
Yến Hưng Khải cười nói:
“Ở đây săn là được rồi.”
Người thủ hạ truyền lệnh thả chó, đem hơn con chó săn Đông Hồ chân ngắn thả ra, khẩu lệnh vang lên, nhóm người và đám chó săn này tỏa ra khắp bốn phía của rừng rậm, không bao lâu sau, đã thẩy đủ các loại dã thú hoảng loạn xông tới.
Bọn thị vệ giương cung, bắn ầm ầm vào đám dã thú, trong nháy mắt không con nào thoát chết.
Túc vương Yến Hưng Khải bắn không trượt phát nào, trên mặt tràn đầy đắc ý. Lúc ta ở Đại Khang cũng từng tập qua bắn cung, nên cũng bắn được mấy con mồi.
Lúc này đột nhiên từ trong rừng tùng có tiếng động vang lên... Một con Mai Hoa Lộc đột nhiên phóng ra, xẹt qua đầu ngựa, bỏ chạy về phía bên trái rừng rậm.
Ta và Yến Hưng Khải đồng thời bắn ra hai mũi tên, Mai Hoa Lộc nghe tiếng gió, lập tức tăng tốc bốn chân, nghiêng người, chạy vào trong rừng, hai mũi tên bắn ra đã trượt. T
Tay trái ta cầm Điêu cung, tay phải lấy một mũi tên, ngắm chuẩn xác vào con Mai Hoa Lộc, nhưng con mồi này đột nhiên nghiêng đi, mũi tên bắn trung mông phải của nó.
Mai Hoa Lộc mang theo đau đớn, trong nháy mắt biến mất ở trong rừng, ta thúc cương ngựa, lập tức xông vào trong rừng, nhưng đường khúc khửu, lại một mũi tên bắn trượt.
Lòng háo thắng của ta bị kích thích, âm thầm nói: “Hôm nay ta nhất định phải bắt được con súc sinh này!”
Nghĩ vậy, ta lập tức đánh vào mông Hắc Sư Tử một roi, nhưng mà tiếc rằng rừng rậm nhiều cây, đường lại gập ghềnh, cho dù ngựa có tốt thì cũng không phát huy hết được.
Ta bắn thêm một mũi tên, nhưng đột nhiên Mai Hoa Lộc chuyển mình, mũi tên ghim vào thân cây Tùng, Mai Hoa Lộc chuyển mình chạy vào dã sơn bên trên.
Ta chăm chú đuổi theo, khi chạy tới đỉnh núi, thì thấy Mai Hoa Lộc loạng choạng chạy về hướng núi đá phía trước, bốn chân đã mềm yếu vô lực, ta thấy vậy bèn cười một tiếng, đeo cung lên vài đi tới. Mai Hoa lộc này ngã xuống phía trước, nó trở thành đồ trong túi của ta.
Ta nhẹ nhàng nới cương ngựa, Hắc Sư Tử chậm rãi đi tới.
Khi cách Mai Hoa Lộc chừng trượng, thì hắc sư tử đột nhiên dừng bước lại, bờm dựng đứng hết cả lên, ta cho rằng nó sợ độ cao, lên ghìm cương ngựa.
Không nghĩ tới, nó không tiến về phía trước, mà lại lùi về phía sau, con Mai Hoa Lộc kia đột nhiên đứng dậy, nhưng chưa kịp bỏ chạy, thì từ trong vách núi có một con... Mãnh hổ sặc sỡ lao ra, gầm lên một tiếng, cắn vào cổ của Mai Hoa Lộc.
Hắc sư tử kinh khủng vạn phần, hí dài một tiếng, phóng về phía trước chạy trốn.
Con Mãnh Hổ kia bỗng nhiên nghiêng đầu lại, bỏ qua Mai Hoa Lộc, toàn lực đuổi theo ta.
Nguy hiểm không ngừng tới gần, Hắc Sử Tử liều mạng chạy về phía trước, còn ta thì liều mạng kẹp chặn bụng ngựa, giữa chắc dây cương, định ghìm ngựa lại. Nhưng Hắc Sư Tử bị mãnh hổ dọa sợ, liều lĩnh lao xuống vách núi.
Ta kinh hãi với tốc độ của Hắc Sư Tử này, nếu như nhảy xuống, thì không chết cũng bị thương, chẳng nhẽ hôm nay ta phải bỏ mạng tại đây?
Trong thời gian ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên có một đạo nhân ảnh phóng ra trước đầu ngựa, đưa tay nắm cương ngựa, hét lớn một tiếng kéo Hắc Sư Tử lại, phải biết rằng lấy tốc độ của con tuấn mã này thì ít nhất cũng phải có sức ngàn cân, vậy mà hắn chỉ một tay đã kéo được lại, thần lực phải kinh nhân tới cực điểm.
Mãnh Hổ đã vọt tới trước mặt của chúng ta, gầm lên một tiếng, vồ tới chỗ chúng ta
Ta sợ đến mức rơi luôn xuống đất, đại hán kia nổi giận gầm lên một tiếng, tay trái đấm trúng mặt Mãnh hổ. Mãnh hổ bị hắn một quyền đánh bay đi, nằm xuống đất kêu lên không ngừng.
Hán tử kia buông cương ngựa, gầm lên một tiếng như sấm: “Nghiệp chướng! Còn không mau cút đi!”
Mãnh hổ cụp đuôi, bỏ chạy xuống dưới.
Ta kinh hồn từ trên mặt đất bò dậy, lúc này mới thấy đây là một hán tử cao lớn, người này ước chừng khoảng tuổi, mặt đen, hai mắt có thần, lấp lánh quang huy, mặc trang phục là từ da thú tạo thành, nghĩ rằng hắn là thợ săn quanh đây.
Hán tử kia vỗ nhẹ cái bờm của Hắc Sư Tử, cười nhìn ta nói:
“Có bị thương hay không?”
Lúc ta từ trên lưng ngựa rơi xuống, cũng bị xây sát mấy chỗ, nhưng không có gì đáng ngại, lập tức lắc đầu nói: “Đa tạ ân cứu mạng của tráng sĩ!”
Hán tử kia cười nói:
“Chỉ là việc nhỏ, cần gì ân với huệ!”
Lúc này Túc vương Yến Hưng Khải và thủ hạ mới đuôi tới, Yến Hưng Khải cuống quít đi tới bên cạnh ta liên tục tự trách nói:
“Đều là ca ca không tốt, làm cho đệ phải sợ hãi!”
Từ âm thanh hổ gầm, tất nhiên là hắn đoán được chuyện gì xảy ra.
Ta nhìn Yến Hưng Khải nói:
“May mà có vị tráng sĩ này giúp Dận Không đánh hổ, nếu không thì giờ này chắc đệ đã là cô hồn dã quỷ rồi!”
Yến Hưng Khải lấy ra một cái ngân phiếu một nghìn lượng đưa cho hắn.
Hán tử kia cự tuyệt nói:
“Ta cứu vị công tử này không phải là muốn người ta báo đáp!”
Yến Hưng Khải nhìn thấy hắn có thái độ kiên quyết, chỉ đành thôi, Yến Hưng Khải có chút kỳ quái nói:
“Bàn Long sơn này từ trước tơi nay đâu có nghe có mãnh hổ lui tới đâu, hơn nữa Mãnh hổ thương đi đêm tránh ngày, tại sao lại xông ra đả thương người?”
Hán tử kia nói:
“Tại hạ là Tiêu Trấn Kỳ là thợ săn ở gần khu vực này, từ nhỏ đã vào núi săn bắn, chưa từng nghe qua có mãnh hổ ở đây.”
Hắn nhíu mày lại nói:
“Bàn Long Sơn kéo dài hơn bốn mươi dặm, ở phía Tây có nối liền với Thương Nhị sơn, dưới chân Thương Nhị Sơn có Bách Trân Viên do hoàng thất Đại Tần xây dựng, không biết có phải con mãnh hổ này chạy ra từ đó hay không?”
Yến Hưng Khải gật đầu nói:
“Khi về ta sẽ điều tra một chút, nếu như Mãnh hổ này chạy ra từ Bách Trân viên, thì người quản lý không thể không chịu trách nhiệm!”
Tiêu Trấn Kỳ đem cương ngựa đặt vào trong tay của ta, thấp giọng nói:
“Tại hạ cũng hiểu qua về thuật nhìn tướng ngựa, con ngựa này tuy là thần tuấn, nhưng lại có ám tật (bệnh kín), đối với công tử là một tai họa ngầm...”
Lời vừa nói ra, thị vệ của Yến Hưng Khải đồng thời quát lên:
“Lớn mật! Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Phải biết rằng con Hắc Sư tử này là do đích thân Yến Hưng Khải tặng ta, Tiêu Trấn Kỳ nói như vậy cũng đẩy ta vào chỗ khó xử..
Yến Hưng Khải ngăn thủ hạ đang quát mắng lại, mỉm cười nói:
“Tiêu tráng sĩ nói nghe một chút!”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Nếu nhìn tướng mạo ngựa thì đúng là không tầm thường, thế nhưng nhãn thần tán loạn, ánh mắt mơ màng, khẳng định là trước đây có người hạ độc dược, tâm trí đã mất từ lâu, chỉ cần độc dược phát tác, tính điên cuồng sẽ nổi lên.”
Yến Hưng Khải hít một hơi lạnh, con ngựa này vốn là có người tiến cống cho Tần hoàng Yến Nguyên Tông, Thái Phó Chu Vô Mặc thấy con ngựa này thần tuấn phi thường, nên tự ý giữ lại đem tặng cho Yến Hưng Khải, không nghĩ tới Yến Hưng Khải lại đem tặng ta. Chiếu theo lời nói của hắn, thì người tặng ngựa có dụng ý với Yến Nguyên Tông.
Ta và Yến Hưng Khải liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt hai người đều có sự kinh hãi.
Tiêu Trấn Kỳ tát vào mõm con Hắc Sư tử một cái, sau đó giữ hàm, kéo lấy lưỡi của nó, ngửi ngửi, nói: “Nếu như ta đoán không sai, thì khẳng định trước đây có người cho nó ăn Thần Ly thảo.”
Ta ân cần nói:
“Còn chữa được không?”
Tiêu Trấn Kỳ gật đầu:
“Phương pháp thì có, trong thức ăn hàng ngày trộn thêm hai thăng Ba đậu, thì có thể bài trừ đại bộ phận độc tố, sau đó lấy Lộ cam, trung hòa độc tính, thì khẳng định ngày sau sẽ khôi phục như thường!”
Hắn nhìn ta cười nói:
“Nhưng mà con ngựa này sau khi khỏi hắn, thì tính tình sẽ hung dữ hơn trước, công tử nếu muốn thu phục nó, thì phải tốn chút công phu hơn trước.”
Yến Hưng Khải chỉ có quan tâm tới người tặng ngựa, chứ không có hứng thú với việc trị bệnh. Nếu không phải là Tiêu Trấn Kỳ nói có phương pháp cứu trị, thì hắn đã sai người giết con ngựa này từ lâu rồi.
Lúc này bầu trời trời u ám, mơ hồ truyền đến tiếng sấm nổ. Yến Hưng Khải nhìn bầu trời tối mịt, nói:
“Hỏng rồi, xem ra khi về thì gặp mưa rồi!”
Tiêu Trấn Kỳ chỉ về hướng Tây nam nói:
“Chỗ kia có một trường lang (hành lang dài) dựa vào sườn núi, có thể tạm thời tránh mưa.”
Chúng ta đi theo phương hướng mà Tiêu Trấn Kỳ chỉ, quả nhiên có thấy một trường lang đổ nát, khi chúng ta mới tiến vào trong, thì mưa trên bầu trời đã đổ xuống.
Khi tiến vào trong hành lang, thì thấy trên vách có khắc nhiều văn tự, có lẽ là do những người tu sửa, xây dựng nó khắc vào. Khi ta quan sát kỹ, thì thấy trên đó có khắc Binh pháp Tôn Tử, thì lấy làm kỳ nói:
“Ai lại đi khắc binh pháp ở đây?”
Yến Hưng Khải cũng đi tới, hắn thấp giọng nói:
“Sao ta không biết ở đây có một nơi như thế này...”
Tiêu Trấn Kỳ cười nói:
“Binh pháp này là do đại tướng quân khai quốc của Đại Tần là Mông Hiên khắc, mà điều quan trọng nhất là, trên đó có ghi lại những điều tâm đắc của bản thân người, sau khi tướng quân Mông Hiên mất, cũng được an táng ở Bạt Kiếm tuyền cách đây không xa.”
Yến Hưng Khải dường như nhớ tới cái gì đó, nhẹ nhàng ồ một tiếng nói:
“Hình như đúng là có chuyện như vậy!”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Mông Hiên tướng quân tuy rằng lập vô số công lao, nhưng lại chết trong tay Tần hoàng.”
Yến Hưng Khải cười nói:
“Chuyện cũ xưa rồi, vậy mà ngươi còn nhớ rõ, Mông Hiên là người Khang quốc, tiên hoàng sở dĩ giết hắn, chính là do hắn cấu kết với Đại Khang ý đồ bán đứng Đại Tần.”
Tiêu Trấn Kỳ cười lạnh nói:
“Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, nếu Tần hoàng đã sớm biết tướng quân là người Khang quốc, thì tại sao vẫn dùng? Nếu không phải Mông tướng quân chinh chiến vì hắn, thì lãnh thổ quốc gia của Đại Tần có được mở rộng như ngày hôm nay không?” Trong lời nói của hắn quả nhiên là cực kỳ tôn kính đối với nhân vật này.
Yến Hưng Khải cười nói:
“Ngươi chỉ là thôn phu sơn dã, thì hiểu cái gì?”
Tiêu Trấn Kỳ lớn tiếng nói:
“Thảo dân mặc dù là thôn phu, dân thế nhưng cũng biết cái gì là Đại nghĩa trung liệt, Mông tướng quân sở dĩ bị tần hoàng giết chết, là bởi vì hắn có công lao vượt qua chủ, nên bị Tần hoàng đố kỵ...”
Yến Hưng Khải nghe thấy hắn làm nhục tổ tiên, nhịn không được giận tím mặt nói:
“Hỗn láo, tại sao ngươi có thể nói lời đại nghịch bất đạo như vậy!”
Ta cuống quít khuyên nhủ:
“Túc vương thiên tuế, ngài sao có thể tính toán với cả một thôn phu?”
Ta cố ý gọi tước vị, là muốn nắc nhở Tiêu Trấn Kỳ một chút.
Tiêu Trấn Kỳ đôi mắt đỏ vằn, lúc này hắn mới chính thức biết được thân phận của chúng ta, hắn nặng nề hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài, hiển nhiên là không muốn trú mưa cùng với chúng ta.
Quyển : Tiềm Long