Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 43: săn bắn (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Yến Hưng Khải nhìn theo bóng lưng của hắn xa dần, trong lòng tức giận mắng:

“Điêu dân to gan, lại dám bất kính với bản vương như vậy!”

Tám gã thị vệ định chạy ra ngoài bắt hắn, nhưng lại bị ta cản trở lại. Lấy một quyền đánh bay mãnh hổ của Tiêu Trấn Kỳ thì thị vệ này chắc không phải đối thủ của hắn.

Khi mưa tạnh, ta và Yến Hưng Khải được thị vệ bảo hộ quay về Vương phủ, Yến Hưng Khải mời ta ở lại vương phủ dùng bữa trưa, nhưng ta không đồng ý mà quay trở lại Tần đô. Khi biết được phương pháp chữa trị cho Hắc Sư Tử, nên ta cũng dắt nó theo.

Ta tìm đến Đường Muội đem việc U U tối qua lẻn vào Vương phủ nói lại cho hắn biết, Đường Muội cũng thất kinh, hắn nhíu chặt hai hàng lông mày nói:

“Nàng này võ công cao cường, hành tung quỷ bí, không biết có lai lịch như thế nào?”

Ta thở dài nói:

“Mấu chốt bây giờ vẫn chỉ là sổ sách của Điền thị, chỉ cần có thể tìm được sổ sách, xem Điền Ngọc Lân muốn uy hiếp người nào, thì sẽ dễ ăn nói với U U.”

Đường Muội nói:

“Nàng hẹn công tử trong vòng ngày, công tử định thế nào?”

Hắn biết ta không có sổ sách, mà có cũng không giao.

Ta cười nói:

“Ta đương nhiên là làm giả một phần, nàng chưa từng thấy qua nó, sao có thể biết thật hay giả? Hơn nữa ta cũng sẽ không cho nàng cơ hội phân biệt được thật giả!”

Đường Muội hai mắt sáng ngời nói:

“Công tử muốn bắt nàng?”

Ta gật đầu nói:

“Chỉ có bắt được nàng mới có thể bức bách nàng giao ra giải dược, trừ cách này ra, chúng ta không còn bất kỳ phương pháp nào khác.”

Ta lại đem chuyện hôm nay xảo ngộ Tiêu Trấn Kỳ nói cho Đường Muội, cảm thán nói:

“Người này tuyệt đối là một nhân tài, nếu như có được sự tương trợ của hắn, thì cơ hội bắt được yêu nữ này lớn hơn một chút.”

Đường Muội nói:

“Để thuộc hạ đi hỏi thăm, nếu như tìm được hắn sẽ mời hắn tới đây gặp công tử.”

Ta khoát tay áo nói:

“Không được, tìm được nơi ở của hắn, ta sẽ đích thân đi gặp hắn.”

Ta bảo Thải Tuyết chuẩn bị vài thang thuốc bổ, sau đó đi tới Bạch phủ, Bạch Quỹ hôm qua bị đâm, ta có thể nhân cơ hội này làm quen với hắn.

Khi đi tới tướng quân phủ, không nghĩ tới Bạch Quỹ cũng không ở trong phủ, hỏi qua thủ vệ và nô bộc mới biết, hắn đã vào triều nghị sự, xem ra thương thế cũng không có gì nặng. Ta âm thầm cảm thán, xem ra muốn nịnh Bạch Quỹ cũng không phải dễ dàng, ta để lại bái thiếp và thuốc, xoay người rời đi.

Rời khỏi tướng quân phủ, ta phóng ngựa đi tới Ô Tước Nhai, thì rước mặt thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, mà mỹ tỳ đánh xe có chút quen mắt. Khi nhìn kỹ lại, thì phát hiện đây chính là tỳ nữ Bạch phủ đã đưa tin thay cho Lệ Cơ, trong lòng ta khẽ động, lẽ nào người này lại chính là Tư Hầu?

Khi ta đi ngang quan xe ngựa, thì gọi:

“Tư Hầu tiểu thư!”

Màn xe nhẹ nhàng kéo lên, một khuôn mặt như hoa phù dung làm đắm say lòng người hiện ra, không phải Tư Hầu thì còn là ai. Nàng không ngờ ở chỗ này có thể gặp được ta, trong mắt hiện đầy sự kinh ngạc.

Ta mỉm cười, Tư Hầu khuôn mặt đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu xuống, màn xe cũng buông xuống theo.

Na mỹ tỳ hiển nhiên còn nhớ rõ ta, lớn tiếng nói:

“Bình vương muốn làm cái gì?”

Ta mỉm cười nói: “Ta có mấy câu muốn cùng Bạch tiểu thư nói chuyện!”

Mỹ tỳ này hiển nhiên là có sự đề phòng, lớn tiếng nói:

“Tránh ra!”

Tư Hầu ở bên trong xe ôn nhu nói:

“Lăng Phượng, không được vô lễ!”

Trong lòng ta âm thầm đắc ý, thấp giọng hướng bên trong xe nói:

“Phía trước là một trà lâu, có loại trà Tam Trọng Tuyết, Dận Không đi trước tới đó đợi!”

Nói xong ta thúc ngựa rời đi, trong lòng thấp thỏm bất an, không biết Tư Hầu có đi theo hay không?

Đi tới trà lâu, ta ở trên tầng hai đẩy cửa sổ ra nhìn lại, thì quả nhiên thấy xe ngựa của Tư Hầu đi tới. Trong lòng ta mừng rỡ vô cùng, lập tức cho Trà đồng ngân phiếu lượng, bảo dẫn hai người lên, tránh cho chuyện gì rắc rối phức tạp.

Ta thừa dịp bốn bề vắng lặng, thả một ít thảo dược mà Tôn Tam Phân đưa cho bỏ vào chung trà.

Vừa làm xong chuyện này, Tư Hầu khuôn mặt e thẹn đi vào, phải biết rằng ở Đại Tần lễ giáo nghiêm ngặt vô cùng, giữa nam và nữ mặc dù có gặp mặt ở hai bên đường, cũng rất ít đối mặt nói chuyện với nhau. Ta và Tư Hầu đi tới trà lâu này, trông giống như những người đang yêu đương vụng trộm.

Ta nho nhã mời Tư Hầu ngồi xuống, Lăng Phượng đứng sau lưng Tư Hầu, xem ra nàng đã quyết ý phải bảo vệ Tư Hầu rồi. Trong lòng ta thầm nghĩ, nếu nàng không đi, thì khi thảo dược có tác dụng phải làm sao đây?

Tư Hầu nhẹ giọng nói:

“Chẳng hay Bình vương tìm ta có chuyện gì?”

Ta cố ý thở dài một hơi, hai mắt nhìn Lăng Phượng một chút.

Tư Hầu hiểu ý, hướng Lăng Phượng nói:

“Lăng Phượng, ngươi đi ra ngoài cửa chờ ta!” Lăng Phượng không tình nguyện đi ra khỏi phòng, khép cửa lại.

Ta thấp giọng nói:

“Dận Không muốn cùng tiểu thư nói chuyện về Hoàng hậu!”

“Tỷ tỷ?”

Ta nặng nề gật đầu, làm ra vẻ lo lắng, nói:

“Ta trước đây vài ngày có vào cung bái kiến mẫu hậu, thì trùng hợp cùng lệnh tỷ gặp nhau, lúc nào cũng cảm thấy nàng tâm thần hoảng hốt, có gì đó lo lắng, không giống như những phu thê mới cưới khác...”

Tư Hầu chán nản nói:

“Lúc mới cưới xong tỷ tỷ có về nhà, ta hỏi tỷ ấy là hoàng thượng đối đãi ra làm sao? Tỷ ấy còn nói là hoàng thượng đối với tỷ ấy vô cùng yêu thích, nhưng ta luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng.”

Ta cảm thán nói:

“Cửa cung sâu như biển, Hoàng hậu lại bị hoàng thượng lạnh nhạt, ở trong hoàng cung Đại Tần, mà ngay cả một người thân tín để nói chuyện cũng không có...”

Trong đôi mắt đẹp của Tư Hầu đã rưng rưng lệ, nói:

“Tỷ tỷ từ nhỏ đã suy nghĩ cho mọi người, cho dù trong lòng có khổ sở cũng không bao giờ nói cho ta và phụ thân biết.”

Ta lấy ra một cái khăn tay trắng đưa cho nàng, Tư Hầu do dự một chút, cũng vẫn nhận lấy, lau đi nước mắt trên mặt.

Ta lại thêm nước vào chén trà của nàng, Tư Hầu lại uống hết, trong lòng ta vô cùng mừng rỡ. Tư Hầu hiển nhiên là không phát giác ra dụng tâm âm hiểm của ta, dựa theo lời Tôn Tam Phân nói, nếu như trong vòng tháng liên tục dùng lần Mê Huyễn Thảo, thì có thể làm nàng có tình cảm với ta. Nếu như thuận lợi nắm được nàng, thì có khi lại cải biến được lòng của Bạch Quỹ không biết chừng.

Tư Hầu nói:

“Mấy lần ta đã muốn vào cung gặp tỷ tỷ, thế nhưng phụ thân không cho...”

Ta cố ý thở dài nói:

“Người xưa có câu: Có lời muốn nói mà không biết nói như thế nào.”

Tư Hầu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ta, nói: “Điện hạ xin cứ nói thẳng!”

Ta nghiêm mặt nói:

“Tại hạ lúc nào cũng cảm thấy Bạch đại tướng quân đem Lệ Cơ tiểu thư gả cho hoàng thượng, là không có nghĩ cho cảm giác của nữ nhi mình...”

Ta nói những lời này chẳng phải là chỉ trích Bạch Quỹ vì lo lợi ích chính trị, không để ý tới hạnh phúc của nữ nhi mình là gì.

Ta cẩn thận quan sát sự biến hóa của Tư Hầu, hai hàng lông mày của nàng nhăn lại, dường như có điều suy nghĩ, nhưng trên mặt lại không xuất hiện bất cứ sự phản cảm nào.

Tư Hầu nói:

“Bình Vương điện hạ, Tư Hầu có một chuyện muốn nhờ, nếu như người gặp tỷ tỷ của ta, xin chuyển tới tỷ ấy một câu là ta và phụ thân đều rất nhớ tỷ ấy, nếu như khi nào rảnh thì tỷ ấy... Có thể trở về gặp mặt...”

Ta nhân cơ hội nói rằng:

“Tư Hầu tiểu thư chẳng lẽ không muốn tự mình tới gặp hoàng hậu hay sao?”

Thân thể mềm mại của Tư Hầu khẽ chấn động, lắc đầu nói:

“Phụ thân không cho phép ta đi, hơn nữa hoàng cung là nơi có thể tự tiện ra vào hay sao?”

Ta mỉm cười nói:

“Nếu như Tư Hầu tiểu thư thực sự muốn đi, buổi sáng ngày mai ta ở chỗ này chờ!”

Tư Hầu khuôn mặt ửng đỏ, lo lắng hồi lâu rốt cục cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, ta đã tới trà lâu chờ, nhưng mà cho tới khi mặt trời lên cao cũng không thấy Tư Hầu tới.

Chén trà trước mặt cũng đã qua lần nước, ta rốt cuộc cũng buông bỏ hi vọng, có câu là mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, cơ hội để Tư Hầu lần thứ hai dùng Mê Huyễn Thảo đã thất bạ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio