Trường đao trong tay Vệ Hiệu Đình tà tà hạ xuống, ánh trăng chiếu lên thân đao phản chiếu lên mặt tuyết từng đạo ánh sáng lạnh lẽo. Thân thể của hắn cao lớn, bộ quần áo võ sĩ bó sát người thể hiện ra đường cong hoàn mỹ trên người hắn, trong ánh mắt toát ra từng đạo sát khí lạnh lẽo, khóe môi như cười như không, càng làm tăng sự lãnh khốc của hắn.
Liên Việt lúc này đã tỉnh lại, khàn khàn giọng nói:
“Buông ta xuống, người này... Rất khó đối phó...”
Ta chậm rãi đặt Liên Việt xuống bãi cỏ.
Vệ Hiệu Đình cũng không có nhân cơ hội mà đánh lén, yên lặng chờ ta làm xong mọi việc, mới nói:
“Nếu ngươi thắng được thanh đao trong tay ta, ta sẽ cho ngươi mang hắn đi.”
Ta không đợi vệ Hiệu Đình nói xong, đã giơ đao lên rồi dùng tốc độ cao nhất phóng tới, cuộc sống Đấu Sĩ gian hồ năm đó đã cho ta biết được tầm quan trọng của việc chiếm trước lợi thế.
Thanh Đồng đao trong tay ta như thiểm điện đánh về phía đầu của Vệ Hiệu Đình, con ngươi của Vệ Hiệu Đình chợt co rút lại, quát lên một tiếng, trường đao trong tay đánh lên đao của ta.
Hai đao chạm vào nhau, phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai, sức mạnh của Vệ Hiệu Đình vượt xa sự tưởng tượng của ta, sau khi thanh đao của ta va vào đao của hắn, lực phản chấn đẩy ta lui về phía sau, ta rất bất đắc dĩ phải lui lại một bước, dưới chân mới ổn định lại được.
Ngay lúc đó Vệ Hiẻu Đình nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay cầm đao đâm vào phần dưới bụng của ta.
Ta liên tục lùi lại năm bước vẫn chưa tránh thoát khỏi sụy uy hiếp từ một đao kia của hắn, trong lúc hoảng loạn ta dựng thẳng sống đao lên, lấy thân đao chặn lại thế công của hắn.
Khi mũi đao chạm vào sống đao, thanh đao của ta bị uốn cong lại như hình cánh cung, may mà chất liệu của thanh Thanh Đồng đao của ta tốt nếu không đã gãy từ lâu.
Ngay trong lúc mành chỉ treo chuông, thì từ trong đan điền của ta dâng lên một cỗ chân khí cường đại. Chân khí dọc theo kinh mạch chạy đến hai tay của ta, thân đao vốn đang bị uốn cong đến cực hạn, ngay lập tức bị kéo thẳng trở lại.
Trong mắt Vệ Hiệu Đình toát ra sự kinh ngạc, hắn nhanh chóng thu hồi trường đao, rồi chém nhanh như chóp một cái.
Ta đã hơi bình tĩnh trở lại, chân khí trong cơ thể ta vẫn liên tục vận chuyển. Sức lực của Vệ Hiệu Đình mạnh hơn ta, liều mạng với hắn là một lựa chọn không chính xác.
Tốc độ ra chiêu của hắn trong mắt ta đã bắt đầu chậm đi nhiều, ta ứng phó càng thêm dễ dàng.
Sự tự tin trong mắt vệ Hiệu Đình biến mất, ta thậm chí còn có thể dự đoán chiêu thức sắp tới của hắn nữa, việc này chưa từng xuất hiện trong những lần ta đánh nhau trước đây.
Phía sau ta truyền đến từng đợt gào thét, võ sĩ của vệ phủ đã chạy tới nơi này.
Hơn trăm võ sĩ cầm cung nỏ trong tay, cung nhắm vào mi tâm của ta, lòng ta trầm xuống, thời khắc mấu chốt này sao Lãnh Cô Huyên còn chưa tới?
Khóe môi Vệ Hiệu Đình mỉm cười:
“Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, ngươi và Liên Việt thì sẽ biến thành con nhím!”
Ta thấp giọng nói:
“Trước khi bọn hắn bắn tên, ta chắc chắn có thể chém chết ngươi!”
Trong mắt Vệ Hiệu Đình nổi lên một tia sợ hãi, sự cường đại của ta hoàn toàn làm sụp đổ lòng tin của hắn.
Lãnh Cô Huyên quỷ mị xuất hiện ở bên cạnh Liên Việt, một tay nàng nhẹ nhàng xách Liên Việt lên, thân thể to lớn của Liên Việt trong tay nàng không khác gì tờ giấy.
Nàng đeo trên mặt một cái mặt nạ bằng đồng, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào những võ sĩ xung quanh, những võ sĩ kia cũng bị uy thế của nàng làm cho sợ hãi không ai dám tiến lên.
Lãnh Cô Huyên thấp giọng nói:
“Ngươi mang Liên việt đi trước!”
Vệ Hiệu Đình cười lạnh nói:
“Ngươi coi Vệ phủ là nơi nào...”
Hắn vung đao muốn đánh về phía Lãnh Cô Huyên, thế nhưng hắn chưa kịp vung đao lên, Lãnh Cô Huyên đã xuất hiên trước mặt hắn, cái mặt nạ bằng đồng cách hắn chưa đầy một thước.
Mặt của Vệ Hiệu Đình không còn chút máu, Lãnh Cô Huyên nếu muốn giết hắn thì vừa rồi hắn chỉ còn là một cái xác.
Có Lãnh Cô Huyên ở chỗ này, ta không còn lo lắng gì nữa, lần nữa cõng Liên Việt đi về cửa hông phía trước.
Lúc này những võ sĩ xung quanh đã giương cung bắn về phía chúng ta, Lãnh Cô Huyên gầm lên một tiếng, ống tay áo bỗng nhiên chém ra, những mũi tên vốn đang bắn về phía ta bỗng nhiên xoay tròn trên không trung, cảnh tượng khủng khiếp trước mắt làm cho những võ sĩ kia quên luôn việc tiếp tục lắp tên bắn, không đợi bọn họ kịp phản ứng, những mũi tên đang xoay tròn giống như là được bắn ra từ cung, bay ngược về phía bọn họ, những âm thanh kêu la thảm thiết liên tục vang lên trong màn đêm.
Ta không có bị thứ gì ngăn cản, thuận lợi rời khỏi Vệ phủ, những võ sĩ canh cửa bên ngoài đã bị đánh ngã đang nằm trên mặt đất, xem ra là Lãnh Cô Huyên đã giải quyết bọn họ.
U U điều khiển xe ngựa từ trên đường chạy về phía ta, ta đặt Liên Việt vào trong xe. Đi tới ngồi bên cạnh U U, nàng vung roi ngựa lên đánh mạnh xuống, xe ngựa giống như một mũi tên đã rời cung biến mất trong màn đêm.