TÂM LÝ PHẠM TỘI

chương 39: cá koi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

TÂM LÝ PHẠM TỘI

Tác giả: Trường Nhị

Dịch: Mặc Thủy

Phần // Ba Nấm Mồ

Chương // Cá Koi

Buổi tối, đèn đường kéo dài bóng người qua lại. Trong bóng tối yên tĩnh, tiếng nước chảy bên đường cũng trở nên rõ rệt hơn.

Lâm Thần và Hình Tòng Liên sánh bước trên trên con đường lát đá, lúc này chỉ vừa mới bảy giờ hơn, nhưng các cửa hàng nhỏ bên đường đã đóng cửa quá nửa rồi, xét theo khía cạnh nào đó thì Hoành Cảnh đúng là một thành phố không có tương lai.

Hẻm Nghiêm Gia vẫn hẹp và dài, thứ duy nhất có sự thay đổi là hàng quán hai bên con hẻm.

Theo như Hình Tòng Liên thì trong khoảng thời gian mà anh rời khỏi đây, thành phố đã cho cải tạo hẻm Nghiêm Gia, nhà cửa hai bên được tu sửa lại, rồi cho những người trong giới văn nghệ hoặc các sinh viên khởi nghiệp liên quan đến ngành nghệ thuật, vì vậy, những ngôi nhà cũ đã trở thành quán café, quán trà, phòng tranh hoặc studio hàng thủ công.

Tường nhà vốn đã ố vàng được che phủ bời những hàng rào và hoa cỏ, thỉnh thoảng lại thấy một chú mèo nằm lim dim bên cửa sổ, con đường xưa cũ nhờ thế mà trở nên ấm áp và tràn ngập tình cảm hơn rất nhiều.

Ánh đèn ngả vàng rọi lên bảng số nhà cũ kỹ, trước cổng nhà theo kiểu cổ là hai người đang ngồi xổm một cách tội nghiệp.

Lâm Thần dừng bước cùng Hình Tòng Liên.

Hình Tòng Liên bất đắc dĩ nói với hai người nọ: “Các cậu mà cứ thế này, để hàng xóm nhìn thấy là người ta báo cảnh sát đấy.”

Đồng chí nhỏ vốn chìm đắm trong game online ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh: “Hả, báo cảnh sát gì chứ? Sếp, sao wifi nhà anh lại tắt thế, em phá giải hết mật khẩu của hàng xóm sát vách, rồi sát vách của sát vách cho anh luôn rồi đó, anh có thể cho em vào nhà ăn chực một bữa không?”

Người đang ngồi bên cạnh thì mãi không thấy lên tiếng.

Lâm Thần cúi đầu nhìn người nọ, thấy mắt hắn đang đỏ hoe, ánh nhìn đờ đẫn tựa như không dám tin vào thứ mà mình đang thấy.

“Ài, không phải hai ngày trước đã gọi điện rồi sao?” Anh dịu giọng, bất đắc dĩ nói vậy.

Vừa dứt lời, người kia nhảy dựng lên, ôm chặt lấy anh: “Đàn anh, em nhát gan đó, anh đừng dọa em nữa!”

……

Sau khi gặp lại, Phó Hách bèn giữ chặt cánh tay anh không chịu buông ra.

Vừa vào cửa, bên tai Lâm Thần chỉ còn lại âm thanh than vãn kể khổ thao thao bất tuyệt của giáo sư Phó, anh im lặng nghĩ, chẳng lẽ đây chính là làm nũng trong truyền thuyết?

Hình Tòng Liên đứng bên cửa, mở đèn bên cửa ra, vào khoảnh khắc ngọn đèn sáng lên, giáo sư Phó im bặt.

Trước mặt hắn là một ngôi nhà có sân vườn với kiến trúc cổ điển, giữa lùm cây cỏ, từng ngọn đèn dọc hai bên được thắp sáng, một con đường lót sỏi nhỏ nối giữa cổng trước và sảnh tiếp khách, bên trái khu nhà là một hồ nước trong veo xanh mướt, dưới ánh sáng đèn, mặt nước lấp lánh theo từng gợn sóng.

Phó Hách sững sờ hồi lâu, sau cùng mới thốt lên: “Mẹ nó?” Hắn nói xong thì giật lùi về sau như gặp ma, đi ra khỏi cửa nhìn lại số nhà, sau đó lại vọt vào trong túm lấy Hình Tòng Liên: “Anh rảnh quá hay sao mà vào nhà người khác, là một nhân viên công chứ, anh không nên biết luật còn phạm luật chứ!”

Nghe Phó Hách nói vậy, Hình Tòng Liên vẫn bất động.

Lâm Thần chỉ đành giải thích thay Hình Tòng Liên: “Con hẻm được cải tạo, công trình cho thành phố tiến hành.”

“Quy hoạch xong còn đổi cả nhà?”

“Căn nhà anh ấy ở trước kia là ngay bên cạnh, đã cho một phòng tranh thuê rồi, cho nên dọn sang đây.”

Giáo sư Phó vẫn không tin: “Cái nhà rách của anh ta, mắc gì mà thành phố lại đổi một căn khác vậy, cái này là lâm viên rồi còn gì?” Hắn vừa nói vừa đi đến bên hồ, gần đó là vài ngọn núi giả thanh nhã, nhịp cầu đá bắc ngang mặt nước, những chú cá Koi màu đỏ tươi vụt qua mặt nước gợn lên từng vòng sóng nhỏ, “đàn anh, nhìn kìa, có cá Koi nữa đó!”

“Ừ, cậu có muốn vái nó không?” Hình Tòng Liên cười hỏi.

“Lão Hình, tôi nói anh này, không thể đụng vào thứ tiền không chính đáng, biết chưa?” Giáo sư Phó đột nhiên quay lại nói với vẻ mặt nghiêm nghị, “anh phải nhớ rõ thân phận của mình dù trong bất cứ thời điểm nào, đừng để chủ nghĩa tư bản đánh ngã bằng viên đạn bọc đường.”

Hình Tòng Liên dở khóc dở cười hỏi Lâm Thần: “Đàn em của anh đổi nghề làm giáo sư chính trị rồi à?”

“Lão Hình, anh nghiêm túc đi, anh nói xem là một cảnh sát hình sự mà lại ở trong căn nhà thế này, một ngày nào đó mà bị Thanh tra Hoàng biết được, không chết cũng bị lột hết ba lớp da đó biết không!” Phó Hách tiếp tục cằn nhằn như mẹ già.

Phó Hách dù nói rất nhiều, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều thật sự chân thành, Hình Tòng Liên cũng hiểu ra điều này nên thành khẩn đáp: “Giáo sư Phó, cậu yên tâm đi.”

Ba người đứng bên hồ nói chuyện, đa phần là Phó Hách liên tục lầu bầu, còn Lâm Thần và Hình Tòng Liên thì thỉnh thoảng lại trêu ghẹo hắn vài câu.

Bỗng nhiên, một tiếng rên vang lên từ sảnh tiếp khách: “Sếp ơi, em đói!” Vương Triêu đã lao vào nhà để chơi game từ trước nói.

“Mì ăn liền ở trong tủ đầu tiên bên trái nhà bếp.” Hình Tòng Liên cao giọng nói với đồng chí nhỏ trong nhà.

“Nhưng em không muốn ăn mì ăn liền!” Vương Triêu tiếp tục kêu.

“Gọi đồ ăn ngoài.”

“Ngán hết các quán ở quanh đây rồi.”

Lúc này họ mới vào đến sảnh chính.

Đồng chí nhỏ Vương Triêu nằm dài trên bàn trông đến là ỉu xìu, bày vẻ mặt vừa thua một màn game không còn luyến tiếc cuộc sống nữa.

“Vậy cậu muốn sao?” Hình Tòng Liên hỏi.

Nghe vậy, mắt Vương Triêu lập tức sáng bừng, Lâm Thần thấy cậu bắt đầu liếc sang mình.

“A Thần, anh nấu cho em được không?” Nói xong, cậu nhóc còn liếm môi: “Muốn ăn cơm nhà làm quá đi.”

Lâm Thần buồn cười: “Sao lại chọn anh.”

“Sếp pass, giáo sư Phó đã quen ăn đồ căn tin cũng pass, trước kia anh ở một mình chắc chắn là biết nấu cơm!”

Trên thực tế, Vương Triêu phân tích không sai chút nào, nhưng vấn đề duy nhất là trong nhà của một người đàn ông biết rành rẽ tất cả mọi mùi vị mì ăn liền được bán trên thị trường thì làm gì có nguyên liệu để thể hiện tay nghề nấu nướng.

Lâm Thần đứng trước bồn nước, rửa mấy cọng rau xanh đã héo, trong nồi là mì ăn liền đang sôi sùng sục, ừm, vẫn là mì bò hầm ngũ vị.

Hình Tòng Liên dựa vào bàn bếp, nói với đồng chỉ nhỏ đang lục lọi tủ lạnh: “Đừng tìm nữa, cậu dăn hết chỗ thịt muối cuối cùng từ ngày hôm kia rồi.”

“Vậy sao anh không mua thức ăn chứ!” Vương Triêu phẫn nộ quay lại.

“Vì ngày nào anh cũng phải chăm chỉ làm việc.” Hình Tòng Liên nói rất đương nhiên.

Vương Triêu bị nghẹn không đáp lại được, đóng sầm cửa tủ lạnh lại, giận dỗi chạy về trước máy tính chuẩn bị đánh thêm hai ván nữa.

……

Dù có cho thêm rau và trứng thì mì ăn liền vẫn là bò hầm ngũ vị, chẳng có chút mới lạ nào hết.

Giải quyết xong bữa tối, để tránh việc Phó Hách tiếp tục tiến hành giáo dục tư tưởng đạo đức cho Hình Tòng Liên, Lâm Thần dẫn cả hai lên ban công uống trà.

Gió xuân mát lạnh, ban công hướng về phía sông, ánh đèn hai bên bờ rọi xuống mặt nước khiến những gợn sóng kia trở nên lấp lánh.

Giáo sư Phó tốt xấu gì cũng là người từng trải, nhưng khi được ngồi vào chiếc ghế bành đầy vẻ hủ bại, tay bưng chén trà nóng, hắn vẫn thoải mái đến mức muốn ngâm nga thành tiếng.

“Đàn anh ơi, anh quyết tâm ở lại đây rồi à?” Giáo sư Phó nheo mắt hỏi vậy.

Bốn bề chỉ có tiếng nước chảy, tất cả đều yên tĩnh.

“Ừ.”

Phó Hách nhìn anh, định nói lại thôi, mãi mới kết lại: “Vậy anh đừng cứ ngoan cố như trước kia nữa.”

“Được.”

“Về chuyện của Phùng Bái Lâm, em hiểu là anh muốn giả chết để thoát khỏi bọn theo dõi, tuy trốn tránh không phải là cách hay, nhưng vẫn tốt hơn là anh cứ nổi bật thế này chứ. Trong vụ án cướp xe cao tốc, em biết anh không cẩn thận mới gặp phải thôi, không can thiệp thì chẳng hợp lý lắm, nhưng làm vậy quá nguy hiểm, đó là tổ chức buôn ma túy thoáng cái đã giết sạch cả một chiếc xe đầy người, còn dám gắn bom dưới xe cảnh sát, cái này không còn hình dung là gan to bằng trời nữa đâu, nếu không có Hoàng Trạch ép những việc này xuống thì anh sẽ lại nổi tiếng, nếu bị bọn chúng nhắm vào thì anh phải làm sao đây.”

Giáo sư Phó hết sức lo lắng, Lâm Thần gneh mà bất đắc dĩ, chỉ đành an ủi hắn: “Không sao, cảnh sát có hệ thống bảo vệ nhân chứng.”

“Anh không để tâm đến chuyện này chút nào!” Giáo sư Phóđặt chén trà xuống, cao giọng nói.

“Vậy cậu bảo tôi phải làm sao đây?”

Lâm Thần hỏi lại.

Phó Hách nghe anh hỏi vậy là vội vàng khuyên nhủ: “Không sao không sao, như bây giờ là tốt rồi, anh ở chung với lão Hình, nếu như có người dám đột nhập vào nhà cướp của giết người cũng có người bảo vệ anh.”

Nội dung câu chuyện đột nhiên biến đổi, không thể không thừa nhận là Lâm Thần vẫn rất có nghề trong việc dạy dỗ đàn em.

“Cậu càng nói, tôi lại càng thấy có dự cảm chẳng lành.”

“Ài, ai bảo đàn anh quả thật không quá may mắn chứ?”

“Vậy giáo sư Phó có cách nào đổi vận không?” Lâm Thần cười hỏi.

“Em thấy lão Hình may mắn đó, anh xem thành phố quy hoạch lại con hẻm, người ta liền có ngay một căn nhà tốt thế này, em nghe nói có nhiều người vận mệnh cực kỳ tốt đẹp, anh phải tranh thủ xài ké, tốt nhất là cướp sạch vận may của hắn đi.”

“Được.”

Lâm Thần không nói tiếp nữa, xung quanh chỉ có tiếng nước chảy, còn lại thì hoản toàn yên lặng.

Phó Hách dường như không quen khung cảnh này, hắn gãi đầu, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Phải rồi, đàn anh này, ngày kia là đại thọ sáu mươi của ông cụ đó, vậy……”

“Làm sao?”

“Anh có đi không?”

“Ý của giáo sư Phó là muốn tôi đi, hay là không muốn tôi đi?” Lâm Thần hỏi.

“Không phải, đương nhiên là em muốn anh đi, mà dù em không muốn thì ông cụ cũng muốn mà, chẳng qua là…ông cụ nhà chúng ta học trò khắp thiên hạ, người đến tham dự sẽ hơi đông……”

“Cho nên?”

“Cho nên em dứt khoát nói với anh này, rất nhiều người trong bọn họ muốn mượn cớ đại thọ của ông cụ rồi tổ chức họp mặt bạn học cũ, mẹ nó, anh còn nhớ thằng khốn Trịnh Đông Đông không? Nhất định đòi mời anh làm MC cho buổi họp mặt, còn nói anh có thành tích tốt lại có năng lực nhất, đảm bảo sẽ là tinh anh của xã hội, để anh làm MC là thích hợp nhất, em thấy bộ dạng tiểu nhân đắc ý của nó trong nhóm trò chuyện đó à, hết công khai lại âm thầm xỉa xói, kiếm chuyện đủ kiểu, chẳng qua là muốn tìm cơ hội để hạ bậc anh thôi……”

“Tôi không nhớ nữa.” Lâm Thần ngắt lời Phó Hách.

“Không nhớ gì cơ?”

“Tôi không nhớ Trịnh Đông Đông là ai.”

“Chẳng sao cả, chính là một tên tép riu, học lớp bên cạnh chúng ta đó, nhưng mà thằng đó rất biết cách làm người khác buồn nôn, nói thật lòng, ngày đại thọ của ông cụ ma anh không đi thì không tốt thật, haylà chúng ta chờ đến tối đi thăm ông cụ, nói chuyện cũng thuận tiện hơn.”

“Không, ý tôi không phải vậy.” Nghe Phó Hách nói vậy, Lâm Thần nhấc ấm nước trên bàn lên, rót thêm nước nóng vào ly: “Nếu tôi không còn nhớ cậu ta là ai, vậy cậu ta nghĩ gì nói gì thậm chí là làm gì, rất quan trọng sao?”

“Không quan trọng thì đúng rồi, nhưng họp mặt bạn bè……”

“Cậu muốn nói bây giờ các bạn học cũ đều có thành tựu có sự nghiệp cả, mà tôi vốn có thành tích tốt nhất lại càng lúc càng kém cỏi, chỉ có thể làm một cố vấn cho cảnh sát, đi họp mặt bạn cũ sẽ dễ bị ức chế, đúng không?”

Lời mà Phó Hách nghĩ mãi cuối cùng bị nghẹn lại trong cổ, sau hắn nhịn đến đỏ bừng cả mặt, thế nhưng trước ánh mắt chăm chú của anh, hắn chỉ có thể gật đầu.

“Nếu công việc này đã là do tôi chọn lựa, tôi cũng rất vui lòng hoàn thành nó, vì sao tôi phải tự ti cơ chứ?”

Lâm viên: phong cách kiến trúc cổ của Trung Quốc, điển hình là các tòa phủ đệ vùng Tô Châu, Hàng Châu, Cố Cung ở Bắc Kinh. Kết cấu lâm viên thông thường sẽ có hồ nước, hòn non bộ, cây và hoa, đình nghỉ chân, các hành lang dài khúc khuỷu……

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio