Trường cấp ba đường sắt nằm ở ngoại thành phía Đông Nam thành phố, cũng may nhà Trình Trì nằm ở vùng ngoại thành, cho nên lái xe chỉ mất bốn mươi phút là tới trường.
Trường được xây dựng gần đường sắt, trong giờ học thường xuyên nghe thấy tiếng tàu hỏa đi qua, bánh xe lướt trên đường ray rung lắc đến mức làm bàn ghế đồ dùng trong lớp học va vào nhau loảng xoảng loảng xoảng.
Học sinh trong trường cấp ba đường sắt phần lớn là con cái của công nhân xung quanh đường sắt, phụ huynh mỗi ngày đều đi sớm về trễ, căn bản không có thời gian quan tâm đến việc học của con cái, bọn trẻ được giao cho trường học, giáo viên vừa phải làm bố lại vừa phải làm mẹ chăm sóc cho bọn trẻ, hơn nữa thành tích của chúng cũng không tốt, số lượng học lên cũng không cao.
Do cô tốt nghiệp sư phạm ở trường , trong ngôi trường này, cũng coi như có bằng cấp trâu bò, đồng thời lại có kinh nghiệm giảng dạy, cho nên Trình Trì vừa đến, đã bị sắp xếp làm chủ nhiệm lớp .
Trẻ con ở đây, rất bướng bỉnh nghịch ngợm, trong lớp có vài bạn nam, đều là mấy tên côn đồ hô mưa gọi gió trong vùng. Tất nhiên cô cũng có phương pháp xử lý bọn chúng, nói đến bướng bỉnh nghịch ngợm, ai có thể so được với Trình Trì làm mưa làm gió ở trường Mười Ba năm xưa?
Ngày đi học đầu tiên, cô túm lấy tên được gọi là "Lão đại" trong lớp ra để ra đòn phủ đầu, cậu ta chơi điện thoại trong lớp, Trình Trì bắt cậu ta đứng lên bục giảng chơi, ban đầu tên nhóc kia còn dày mặt không thèm để ý, cô đứng trên bục giảng giảng bài, cậu ta đứng bên cạnh cô chơi game, còn cố tình bật âm lượng đến mức to nhất để gây rối, nhưng một tiết hai tiết còn có thể chịu được, cả ngày như thế, tên nhóc kia chịu không nổi.
Chưa từng cảm thấy, chơi game lại là một việc nhàm chán như vậy, nhưng Trình Trì đang nhìn cậu ta chằm chằm, cậu ta vừa buông di động, cô đã nói: "Thế nào, tiếp tục đi chứ!"
Chàng thiếu niên quan tâm nhất là mặt mũi, nhất là đang đứng trước mặt rất nhiều bạn như vậy.
Cậu ta chỉ có thể chịu đựng tiếp tục chơi game, mãi cho đến khi điện thoại sập nguồn.
Chơi đến mức cậu ta cảm thấy buồn nôn.
Cuối cùng, cậu ta chỉ có thể mang vẻ mặt đưa đám, nói với Trình Trì, ngày mai để cậu ta ngồi gần bục giảng, cậu ta đảm bảo, ngày mai tuyệt đối không mang điện thoại tới trường nữa.
----
Trình Trì không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp được người quen cũ ở nơi như thế này.
Ngô Sương.
Vừa khéo cô ta lại là tổ trưởng tổ ngữ văn của trường, dạy ở đây đã gần hai năm.
Tổ ngữ văn mở họp, Ngô Sương thấy Trình Trì, vô cùng kinh ngạc, trong lúc họp nhiều lần nói năng lộn xộn.
Trình Trì nhìn thấy bạn học cũ thì vô cùng vui vẻ, mặc dù trước đây lúc còn học đại học quan hệ cũng không được tốt, nhưng tốt nghiệp lâu như vậy, lại là bạn cùng phòng bốn năm, sau khi tan họp cô bèn kéo Ngô Sương đi nói chuyện.
Ngô Sương gặp được Trình Trì, đương nhiên cũng rất vui vẻ, hỏi han cô cuộc sống mấy năm nay, hai người bước chậm trên sân thể dục ngập ánh hoàng hôn, thổn thức cảm khái.
Sau khi tốt nghiệp, Ngô Sương làm việc một năm tại trường cấp ba ở Thượng Hải, nhưng giá nhà Thượng Hải thật sự quá cao, cô ta lại không lấy được biên chế, sau khi làm việc được một năm thì từ chức, sau đó cùng bạn tới Lộc Châu, nói trường cấp ba đường sắt này có biên chế cho sinh viên trường , cô ta suy nghĩ mặc dù dạy ở trường nào cũng giống nhau, nhưng có biên chế mới có thể đảm bảo, dứt khoát ở lại đây làm giáo viên ngữ văn.
Cô ta cũng khá bất ngờ khi biết Trình Trì có thể đến vùng núi giảng dạy ba năm, lúc ấy cô tốt nghiệp đi dạy, Ngô Sương rất khinh thường, cảm thấy chắc chắn cô ở lại chưa đến một tháng sẽ đòi về, không ngờ cô có thể kiên trì lâu như vậy.
Sau đó Trình Trì mời Ngô Sương đi ăn, rất nhiều lần Ngô Sương muốn nói lại thôi, định cất lời, nhưng trước sau lại không nói ra, trong lòng cô ta thẹn với Trình Trì, tất nhiên cũng không dám đi ăn cơm với cô.
Nghĩ lại năm trước, buổi chiều mà sóng gió ập đến, cô ta nhân lúc Trình Trì đang tắm, cúp điện thoại của cô, cuộc điện thoại mà Hứa Nhận gọi cho cô, hơn nữa còn xóa lịch sử trò chuyện.
Xong việc cô ta mới biết chuyện của Hứa Nhận, giật mình nhận ra.
Nếu cô ta không cúp điện thoại, nếu cô ta đưa điện thoại cho Trình Trì đang tắm, nếu cô nhận được......
Có phải Hứa Nhận sẽ không xảy ra chuyện, sẽ không giết người, sẽ không ngồi tù hay không.
Cô ta căn bản không dám nghĩ.
Càng không dám để Trình Trì biết chuyện này, chuyện này đã trở thành bóng ma găm trong lòng cô ta nhiều năm mà không vứt đi được, giống như một cái giá chữ thập, đè nặng trong lòng cô ta, mỗi khi trời trở cơn giông, đó là ngày cô ta đau khổ.
Cô ta không thể tha thứ cho bản thân mình.
Trình Trì cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Ngô Sương còn canh cánh trong lòng quá khứ căng thẳng trước đây, vỗ vỗ bả vai cô ta, thoải mái nói: "Trước đây tính tình tôi không tốt, cũng không ít lần châm chọc mỉa mai cô, nói những lời không mấy dễ nghe, cô đừng để trong lòng, đương nhiên, cô cũng không phải đèn cạn dầu, dù sao, chúng ta xem như hòa nhau, ai cũng không bắt nạt được ai. Hiện tại chúng ta còn có cơ hội gặp lại, cũng đừng nghĩ tới nữa!"
Sắc mặt Ngô Sương hơi phiếm hồng, khóe mắt hơi đỏ, cổ họng cô ta chua xót, cô ta muốn nói với cô, không hòa nhau, đời này, các cô không hề hòa nhau.
Cô ta nợ Trình Trì, cũng nợ Hứa Nhận.
Cô còn chưa biết.
Cuối cùng, cô ta không nói gì, cùng Trình Trì đi ra khỏi trường.
"Cô ở đâu? Tôi đưa cô về." Trình Trì lấy chìa khóa mở cửa xe, đèn xe sáng lên.
Ngô Sương nói: "Không cần đâu, tôi đang ở ký túc xá giáo viên cạnh trường."
Trình Trì gật đầu, ngồi vào ghế lái, không quên nói với cô ta: "Vậy thì lần sau có thời gian chúng ta cùng ăn một bữa cơm, ngồi tâm sự đi."
Ngô Sương cũng không rời đi, cô ta cứ muốn nói lại thôi, nhìn về phía Trình Trì, chần chừ một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra lời cô ta muốn hỏi: "Cô với Hứa Nhận... Thế nào?"
Tay Trình Trì vịn trước cửa sổ xe, nhìn cô ta một cái thật sâu.
Đã biết, người phụ nữ này từ nãy đến giờ luôn bồn chồn không yên, bộ dáng muốn nói mà lại không dám, hóa ra còn băn khoăn về chuyện Hứa Nhận.
"Lúc tôi tốt nghiệp, có gặp Hứa Nhận một lần, sau đó không còn liên lạc nữa." Trình Trì nói rất nhẹ nhàng bâng quơ: "Nghe nói bây giờ anh ấy sống khá tốt."
Ngô Sương lại vội vàng truy vấn: "Vậy cô..." Dương như nhận ra giọng điệu của mình quá vồn vã, cô ta nói chậm lại: "Vậy cô còn... Còn đau khổ không?"
Cô còn đau khổ không?
Toàn bộ đại học, ba năm đó, Trình Trì giống một người bình thường, sinh hoạt, học tập, nhà trường lo chuyện Hứa Nhận, còn cố ý mời giảng viên đến đả thông tư tưởng cho cô, nhưng biểu hiện của cô thật sự rất bình tĩnh, cho người ta cảm giác, giống như cũng không có vấn đề gì, tất cả mọi người đều cho rằng cô đã nguôi ngoai, nhưng mà, vẫn có chỗ không đúng, bây giờ nghĩ lại cũng khiến người ta phải lạnh sống lưng.
Suốt ba năm, Ngô Sương chưa từng thấy cô cười.
Một lần cũng không có.
Ngô Sương biết, cô chỉ không muốn làm người thân và bạn bè mình lo lắng, mới cố gắng sống tốt.
Cô vẫn luôn đau khổ, chưa bao giờ nguôi ngoai.
Cho nên chuyện đã bao năm, xa cách gặp lại, cô ta chỉ hỏi cô một câu, cô còn đau khổ không?
Nghe vậy, Trình Trì lại cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cũng không đến mức đấy, tôi không định để bản thân như vậy."
Cũng không đến mức ngày ngày nhớ lại, thu hẹp phạm vi hoạt động, giam cầm bản thân cả đời.
----
Trình Trì lười nhác ngồi trong văn phòng, hôm nay tới tháng, cả ngày cũng không vực nổi tinh thần, may mà cơ thể cô rất khỏe, không bị đau bụng, chỉ cảm thấy hơi khó chịu.
Buổi tối bọn Dương Tĩnh rủ cô đi hát hò, hẹn rất nhiều bạn bè đã lâu không gặp, Trình Trì không định từ chối, bà dì đến thăm giúp cô có lí do không phải uống rượu, đẹp cả đôi đường.
Bây giờ Trình Trì càng ngày càng không thích uống rượu, cũng không thích trạng thái suy sụp tinh thần trước đây, hiện tại cô chỉ muốn hưởng thụ sự tỉnh táo, cho dù có lúc cũng không ổn, nhưng đó là nỗi đau mà cuộc đời bắt mình phải chấp nhận.
Nếu bản thân cô còn làm không tốt, cô có tư cách gì để đứng trên bục giảng, dạy học và giáo dục?
Sẩm tối, tiếng chuông tan học vang lên, Trình Trì lái xe ra khỏi cổng trường, lập tức đi về phía trung tâm thành phố.
Vừa mới đi vào ngã ba, ánh mắt Trình Trì liếc qua, chợt nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đi song song với cô.
Ơ kìa!