Có lẽ khoảng mười giây, hoặc lâu hơn, Trình Trì mới dần dần hồi phục lại tinh thần.
Cô che ngực theo bản năng, vẫn không thể tin vào hai mắt của mình, ánh mắt Hứa Nhận nhìn theo, theo tay cô rơi xuống trước ngực cô, đồi núi nhỏ bị áo công sở ôm khít.
Hoàng hôn buông xuống, mặt Trình Trì thoáng ửng đỏ, sau đó cô để tay ra sau, cố gắng bình tĩnh đi lên trước, nói với anh: "Hứa Nhận, đã lâu không gặp."
Cô miễn cưỡng nở nụ cười, trông xấu bao nhiêu thì là xấu bấy nhiêu.
"Mấy năm nay anh..."
"Em mấy năm nay..."
Hai người gần như đồng thời mở miệng, nháy mắt cùng lên tiếng, rồi lại cùng im lặng ngầm hiểu.
Giống như đã được hẹn trước.
Tài xế nhìn hai người qua gương chiếu hậu, đều có bộ dáng gấp gáp rồi lại rụt rè kiềm chế, trong lòng, có phần khó hiểu, dứt khoát nói: "Ông chủ, nếu ngài quen vị tiểu thư này, vậy thì dễ nói chuyện thôi, vị tiểu thư này muốn mua xe, nếu không hai người tìm một chỗ nào đó ngồi, nói rõ chuyện này?"
Hứa Nhận ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: "Em ăn tối chưa?"
Khi anh thốt ra lời này, Trình Trì cảm thấy bên dưới có dòng máu chảy ra.
Bình tĩnh!
Cô lắc đầu.
"Vậy..."
"Buổi tối em có hẹn với bọn Dương Tĩnh." Cô vội vàng cắt ngang lời anh nói.
"Ồ." Trong giọng anh thoáng vẻ thất vọng: "Vậy..."
"Ăn tối rồi em đi!" Cô lại vội vàng giải thích.
Thật là muốn tát một cái, tát chết chính mình......
Hứa Nhận nhìn bộ dáng cúi đầu của Trình Trì, biết trong lòng cô đang mâu thuẫn, anh khẽ cười, nói thẳng: "Trình Trì, lên xe đi."
Tài xế Tiểu Trương thề, người phụ nữ đó, tuyệt đối là người phụ nữ đầu tiên ông chủ Hứa mời lên chiếc Ferrari này!
"Không được, em phải lái xe của mình." Trình Trì chỉ chỉ Honda phía sau: "Chỗ này không thể dừng xe."
Hứa Nhận nhìn Tiểu Trương qua gương chiếu hậu, Tiểu Trương cũng nhìn anh.
Cuối cùng, Hứa Nhận xuống xe, Ferrari "Ầm" một tiếng, diễu võ dương oai phóng đi.
Trình Trì đứng trước mũi xe, hơi giật mình.
Hứa Nhận đã đi tới, không hề khách khí ngồi vào ghế phó lái xe cô.
Aiz......
Trình Trì cắn môi dưới, đành lên xe, lái xe xuống cầu, đi vào khu phố thương mại sầm uất náo nhiệt.
"Em muốn ăn gì?" Hứa Nhận hỏi cô.
"Sủi cảo đi." Cô đáp một tiếng, gần như trả lời theo bản năng.
Sau đó, trong xe chào đón một đợt im lặng dài.
"Em ăn gì."
"Sủi cảo."
Lời đối thoại như vậy, không biết đã diễn ra bao nhiêu lần vào thời đại học.
Dường như đã trở thành thói quen.
Cho dù Trình Trì không thật sự muốn ăn sủi cảo.
Cô cười một tiếng, định nói đùa một chút làm dịu không khí, nói: "Suýt chút nữa quên, bây giờ ông chủ Hứa có thể tiêu tiền thoải mái, không cần em phải lo tiết kiệm tiền cho anh nữa."
Lời này nói ra, lại càng thêm xấu hổ.
Nhiều năm không gặp, quan hệ giữa hai người sớm đã không thể vô tư nói đùa giống như trước đây, hơn nữa có thể nói những lời đó, đều đã là quá khứ, đều là những giây phút thân mật khăng khít, thông cảm lẫn nhau, thuở thanh xuân yêu nhau đến khắc cốt ghi tâm.
Cuối cùng xe dừng lại trước một nhà hàng nước ngoài.
Hai người đi vào, ngồi xuống.
Người phục vụ cầm thực đơn đến đưa cho hai người, chưa nói gì, Trình Trì đã vội vã đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, băng vệ sinh bên dưới đã đầy rồi.
Vừa mới đi vào, mới nhớ ra, không lấy túi...
Đồ đạc đều ở trong túi.
Sau đó cô quay trở lại, từ phía xa, chợt nhìn thấy Hứa Nhận gọi người phục vụ mang cho hai cốc nước, một cốc để phía bên cô, một cốc khác, anh lấy lọ thuốc trong túi ra, lấy hai viên thuốc nhanh chóng ngậm vào, sau đó uống nước.
Anh uống thuốc?
Hứa Nhận không ngờ Trình Trì quay lại nhanh như vậy, anh vội vàng cất lọ thuốc vào trong túi, lẳng lặng, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trình Trì không nói gì, cô xách túi của mình lên, đi vào phòng vệ sinh lần nữa.
Không ra quần, Trình Trì đi ra, coi như yên tâm.
Hôm nay thật sự không phải ngày lành.
Trình Trì gọi mỳ Ý, Hứa Nhận gọi bò bít tết.
Hai người mặt đối mặt, lặng lẽ ăn cơm.
Giữa bọn họ chỉ có quá khứ, nhưng quá khứ đó, rất khó mở miệng.
"Anh sống có tốt không?" Cô hỏi anh.
"Anh rất tốt." Anh trả lời.
Sau đó lại im lặng.
Anh hỏi: "Em thì sao?"
"Em cũng tốt."
Cô nhìn anh, từng dao từng dao, cắt bò bít tết thành từng miếng nhỏ, anh luôn ăn bò bít tết như vậy, cắt xong, mới bắt đầu ăn, thói quen này, luôn không đổi.
Cô nói: "Anh thấy em bây giờ thế nào?"
Lúc này Hứa Nhận mới ngước mắt, quan sát cô một lát, nói: "Đen, cũng gầy."
"Em về nông thôn dạy học, vừa mới trở về."
Cô cười cười, để lộ hai cái răng nanh, sau đó cầm dao nĩa, thuận tay xiên một miếng thịt bò trong đĩa của anh, cắn một cái.
Ngay sau đó, cô ngơ ngẩn.
Làm gì vậy!
Hứa Nhận cũng ngước mắt nhìn về phía cô, không nghĩ tới, cô sẽ như vậy.
Trước đây cô rất thích giành thức ăn trong đĩa của anh, giống như thứ anh ăn, mới là tốt nhất, thức ăn của mình cô để lại không ăn, chỉ thích ăn của anh.
Trình Trì xấu hổ đỏ mặt, đầu phản ứng chậm, hận không thể tát mình một phát chết tươi.
Hứa Nhận không hề để ý, tiếp lời cô: "Cuộc sống ở nông thôn rất khổ."
Dứt lời, anh gạt toàn bộ thịt bò trong đĩa của mình vào bát cho cô: "Em nên ăn nhiều thịt một chút."
Trình Trì lúng túng vội vàng đẩy đĩa của mình sang cho anh, khách khí nói: "Vậy anh ăn của em này."
......
Có vẻ càng thêm lúng túng.
Hứa Nhận lại tự nhiên nhận lấy đĩa của cô, nói: "Được."
Người không chịu nổi trước... Là Trình Trì.
Cô nói một tiếng xin lỗi, sau đó đứng dậy, vội vàng đi vào phòng vệ sinh.
Vừa mới đi vào, cảm xúc dâng lên trong lòng bao phủ lấy cô, một tay cô chống lên bồn rửa, một tay che miệng, đề phòng nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định không có người, mới lặng lẽ khóc.
Hứa Nhận ngồi yên tại chỗ, run rẩy hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nuốt xuống cảm giác chua xót trong cổ họng.
Bọn họ ngầm hiểu lẫn nhau, cố gắng cẩn thận không động đến những ký ức đau thương đó, bọn họ đối xử khách khí, cân nhắc trước khi nói chuyện...
Đè nén, kiềm chế, rồi lại như vậy... Khó kìm lòng nổi.
Thật lâu sau, Trình Trì mới trở về, sau đó cười với anh, nói để anh đợi lâu.
Hứa Nhận thấy khóe mắt cô ửng đỏ, trong tim lại nhói đau, sau đó anh chuyển đề tài, nói: "Chiếc xe kia, em muốn mua lại à?"
Đây mới là chủ đề bữa cơm hôm nay của hai người, anh không đề cập tới, Trình Trì suýt nữa quên.
Trình Trì gật đầu: "Anh mua hết bao nhiêu tiền, em sẽ mua lại với giá gốc, không để anh chịu thiệt."
Cô chưa bao giờ để anh chịu thiệt, cô làm gì cũng sẽ che chờ anh.
"Trước mắt đó là phương tiện duy nhất thay cho đi bộ của anh." Hứa Nhận nói: "Bán đi, có lẽ sẽ không có phương tiện đi lại."
"Vậy..."
"Em đưa chiếc Honda kia cho anh." Hứa Nhận nói: "Chúng ta đổi xe."
Trình Trì suy nghĩ, cũng không phải không được, sau đó nói: "Nhưng mà, như vậy anh sẽ không có lãi, em đền bù cho anh nhé."
"Không cần." Hứa Nhận nói: "Đó là xe em tặng cho anh, vốn chính là của anh."
"......"
"Chìa khóa Ferrari, ngày mai anh sẽ bảo tài xế đưa đến nhà em."
"Nhưng mà..."
"Giữa anh và em, không phải tính toán rõ ràng như vậy." Hứa Nhận nhìn vào mắt cô, nói: "Trước đây chúng ta... Tóm lại so với bạn bè, còn thân mật hơn rất nhiều."
Quá khứ của bọn họ, thân mật đến mức dường như đã khảm vào trong cơ thể của đối phương.
Khó khăn chia lìa.
Trình Trì nín thở, cảm giác đau đớn trong lồng ngực lại ập đến, hít thở khó khăn.
Cô nói: "Em ăn xong rồi."
"Anh cũng vậy." Hứa Nhận gọi người phục vụ tới tính tiền.
Khi đi ra ngoài, Hứa Nhận hỏi cô: "Buổi tối em đi chơi với bọn Dương Tĩnh à?"
"Vâng." Trình Trì gật đầu, thuận tay ấn chìa khóa xe, đèn xe sáng lên: "Bọn họ mở tiệc đón em."
"Thế... Em đừng uống rượu."
"Dạ?" Trình Trì quay đầu lại nhìn anh.
"Hôm nay em đừng uống rượu." Hứa Nhận nói câu này rất gượng gạo, lại rất cố chấp.
"Vâng." Cô cười nhạt, ngồi vào trong xe.
Một cơn gió hè lướt qua, mọi âm thanh đều tĩnh lặng.
----
Bên quầy bar trong quán bar.
Trình Trì cầm chai rượu vang đỏ, kéo tay áo Dương Tĩnh, vừa kéo vừa nghẹn ngào khóc: "Anh ấy bảo tớ đừng uống rượu, anh ấy cứ nhìn vào mắt tớ như thế, anh ấy bảo tớ đừng uống rượu."
"Anh ấy còn nhớ rõ, nhớ rõ ngày bà dì đến của tớ."
Nói xong cô ngửa đầu, ừng ực ừng ực rót vào trong cổ họng.
"Anh ấy vẫn giống như trước đây, cắt thịt bò thành từng miếng từng miếng nhỏ, gạt hết vào đĩa của tớ."
Cô túm góc áo Dương Tĩnh khóc lóc kể lể: "Lúc ấy tớ không nhịn được trốn vào trong WC khóc! Đúng là không có tiền đồ, một mình trốn trong WC khóc, như một đứa ngốc vậy."
Bạch Du đi tới, vỗ lưng Trình Trì, đau lòng nói: "Tại sao lại như vậy?"
Lại uống như vậy, lại khóc như vậy.
Trước đây là cô gái nhỏ, bây giờ là cô gái lớn, vẫn còn như vậy.
"Hôm nay trên đường gặp Hứa Nhận, hai người đi ăn cơm." Dương Tĩnh bất đắc dĩ buông tay: "Như cô ấy nói, giống một đứa ngốc, giả vờ lâu như vậy, vừa nhìn thấy người ta, đã lập tức không giả vờ được."
"Nói gì đấy!" Bạch Du oán trách đẩy anh ấy, ngồi xuống bên cạnh Trình Trì, dịu dàng vỗ lưng cô, lau nước mắt cho cô: "Đừng khóc, ngoan nào."
Trình Trì ôm eo Bạch Du, khóc đến mức sắp tắt thở: "Tớ là một đứa ngốc, tớ đau lòng, tớ luyến tiếc anh ấy, vô cùng vô cùng luyến tiếc."
"Được rồi được rồi được rồi, cậu luyến tiếc, luyến tiếc thì không buông nữa." Bạch Du không nhị được an ủi: "Tớ nói với anh ấy, ngày mai đi tìm anh ấy, trói lại, ấn lên giường trực tiếp làm! Xem tên kia còn muốn giả vờ tới khi nào!"
"Nhưng anh ấy đã có vợ, có bé con rồi." Cô khóc to hơn: "Tớ có thể cảm giác được, anh ấy còn thích tớ, nhưng tớ không muốn làm kẻ thứ ba, huhuhu."
"Ai nói với cậu, anh ấy đã kết hôn sinh con?" Dương Tĩnh cũng say ngất, vô cùng vui mừng nhìn Trình Trì: "Có phải cậu uống đến mụ mị đầu óc rồi không."
Đúng lúc này, điện thoại của Dương Tĩnh rung lên, lấy ra, đúng là cuộc gọi của Hứa Nhận.
"Ồ, Hứa tổng, hôm nay anh đã làm gì tiểu thiên kim của chúng ta mà cô ấy lại khóc như vậy?" Dương Tĩnh đùa hỏi.
"Cậu để ý, đừng để cô ấy uống rượu." Đầu bên kia điện thoại, Hứa Nhận đè thấp giọng, anh vốn đang mở họp, nhưng trong lòng không yên tâm, kiếm thời gian rảnh chuồn ra gọi điện thoại cho Dương Tĩnh.
"Vậy thì muộn rội." Dương Tĩnh liếc Trình Trì một cái, sớm say đến bất tỉnh nhân sự: "Cô ấy uống đến ngất ngây rồi, nói muốn trói anh lại đè lên giường làm."
"Đó là tớ nói." Bạch Du thấy Dương Tĩnh cũng đã uống hơi nhiều, dứt khoát giằng lấy điện thoại, nói: "Hứa Nhận, nếu anh không bận, tới đây đi, đưa Trình Trì về, bọn tôi đều uống rượu, không thể lái xe."
Hứa Nhận liếc qua phòng họp, mười mấy nhân viên và thành viên hội đồng quản trị đều đang chờ anh.
Tay cầm điện thoại của anh siết thật chặt: "Uống rất nhiều?"
"Ừ."
"Gửi địa chỉ cho tôi."
Hết chương