Tam Phục

chương 48

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xe Đại Pháo đậu ngay bên đường, Giang Khoát ném cái túi bên người qua cửa sổ vào xe, sau đó quay lại nhìn mấy người ra tiễn cậu.

“Đi nhé,” Đinh Triết nói, “Bọn tôi chọn ngày xong sẽ báo cho cậu, chắc cũng chỉ , thôi, cái chính là để xem thời gian của Đoàn Phi Phàm thế nào.”

“Được.” Giang Khoát nhìn về phía Đoàn Phi Phàm.

Đoàn Phi Phàm đứng sau lưng Lưu Bàn, bị đầu Lưu Bàn chắn mất, lúc này mới cố ý dịch qua một chút, lộ mặt ở khoảng giữa đầu của Lưu Bàn với Đổng Côn rồi nói: “Thời gian của tôi thì dễ rồi.”

Nói xong đề tài mà bọn họ đã nói không biết bao nhiêu lần này, có lẽ cũng không còn gì để dông dài nữa.

Giang Khoát gật đầu, quay người lên xe, dù sao thì vài ngày nữa cũng gặp lại rồi.

“Đồ mang đủ chưa?” Đại Pháo hỏi, “Chứng minh thư, điện thoại, quan trọng là hai cái này.”

“Mang đủ rồi.” Giang Khoát vẫy tay với bên ngoài xe, “Tôi đi nha, mấy cậu về đi.”

“Đi nhá!” Đại Pháo hét lên.

Mấy người bên ngoài náo loạn không biết đang hồi đáp cái gì, nghe cũng không rõ.

Lúc xe chạy, Giang Khoát nhìn vào trong gương chiếu hậu, chưa tới vài giây, xe đã rẽ vào đường lớn, trong gương chiếu hậu không còn nhìn thấy ai nữa.

“Bôn Bôn gửi lên tàu chưa?” Giang Khoát hỏi.

“Tao bảo người bên công trường sáng sớm nay gửi qua rồi, đi trước hai tiếng,” Đại Pháo nói, “Nó khoái chí lắm, tao phát hiện ra con chó này chỉ cần được ra ngoài là phấn khích, ngồi trong thùng xe ở công trường chạy mười phút là nó đã hớn hở lắm rồi.”

“Rốt cuộc thì nó vẫn là một con chó con.” Giang Khoát nói.

Xe ra tới ga mất khoảng bốn chục phút, thời gian này không kẹt xe, cả đường đi đều rất thông thoáng.

Đại Pháo không nói gì, Giang Khoát cũng không có gì để nói tiếp nữa, cứ thừ người nhìn con đường phía trước.

Về nhà là chuyện vui, đặc biệt là tạm thời mâu thuẫn với sếp Giang đã được giải tỏa, cậu về nhà cũng không phải tiếp tục chống đối sếp Giang nữa, nhưng trong lòng cậu vẫn có chút gì trống trải.

“Qua Tết chắc tao không quay lại ngay, phải chậm gần một tháng,” Đại Pháo nói, “Có việc phải chạy nguyên vật liệu trước.”

“Ừ.” Giang Khoát đáp.

“Cái nhà thuê tao chưa trả,” Đại Pháo nói, “Mày muốn dùng thì chìa khóa ở chỗ bảo vệ.”

“Chắc không dùng tới đâu,” Giang Khoát nói, “Giờ mày cứ giới thiệu tình hình học kỳ tiếp theo đi…”

“Tao về nhà là sẽ bị bố tao lôi đi chạy khắp nơi, có khi còn phải theo sếp Giang nữa,” Đại Pháo nói, “Cũng chẳng biết có thời gian để tụ tập không.”

Tuy quan hệ của Giang Khoát với Đại Pháo cũng không mấy thân thiết, sau khi học xong cấp hai, tần suất gặp mặt của hai người nhìn chung cũng chỉ một tháng vài lần, nhưng lúc này, nghe Đại Pháo nói vậy, Giang Khoát đột nhiên có chút buồn lòng.

“Sau này không nghĩ tới chuyện tự mình ra ngoài làm gì đó sao?” Giang Khoát hỏi, “Cứ đi theo họ vậy thôi hả?”

“Trước tiên cứ thế này đi,” Đại Pháo thở dài, “Tao không nhiều ý tưởng giống mày, tao cứ tàm tạm là được, theo họ chạy việc, cũng không vất vả.”

Giang Khoát không nói gì, cũng thở dài một cái.

Đại Pháo hơn cậu một tuổi, nghỉ học xong đi làm rất bình thường, trong nhà đã sẵn việc đang đợi, cậu ta đang đi theo lựa chọn dễ dàng đơn giản và khó sai sót nhất.

Giang Khoát thấy hơi có chút buồn bã không hiểu vì sao.

Không biết có phải do hôm nay phải rời xa ngôi trường sôi nổi và những con người sôi nổi hay không, mà lúc nghe tin bạn từ nhỏ của mình đang từ từ rút lui khỏi cuộc sống của mình, cậu thấy rất khó chịu.

Giang Khoát đưa mắt nhìn Đại Pháo.

“Sao vậy?” Đại Pháo cũng nhìn cậu, “Hôm nay tâm trạng của mày hơi bị không ổn đấy, không nỡ xa trường hả?”

“Có thể đó.” Giang Khoát nói.

“Chẳng phải ăn Tết xong là lại quay lại sao, với lại bọn họ còn qua chơi nữa mà,” Đại Pháo thờ ơ như không, “Đến lúc đó gọi tao, trước Tết tao không có việc gì cả.”

“Ừ, tao ra ngoài chơi có lần nào quên gọi mày đâu.” Giang Khoát nói.

Đại Pháo cười mấy tiếng rất vui vẻ.

Ghế hạng thương gia trên tàu vẫn thoải mái hơn đi máy bay một chút, trong toa tổng cộng có sáu ghế, ít người nên cũng yên tĩnh.

Bôn Bôn ở trong toa chở hàng của cùng đoàn tàu, nghe nói vận chuyển cùng với nó còn có hai con mèo.

Giang Khoát yêu cầu chăn, sau đó chỉnh ghế một chút rồi nằm luôn xuống, trước khi ngủ thấy hơi chán, cậu mở vòng bạn bè ra xem.

Điện thoại im phăng phắc, Đoàn Phi Phàm chắc chắn đã về Ngưu Tam Đao, Đinh Triết tiễn cậu xong là sẽ về nhà luôn, nhóm Hình mẫu mấy hôm nay cũng bận rộn chuẩn bị về nhà, trong nhóm chat yên ắng hơn hẳn bình thường.

Trong vòng bạn bè cũng chẳng có nội dung gì mới, bài mới nhất dừng lại ở chiều hôm qua, là một bức ảnh Đại Pháo chụp Bôn Bôn đang đi ị.

So với khi trước lái xe qua đây, cả đi chơi lẫn lang thang lại còn đâm xuống ruộng rửa xe, tốc độ về nhà của đường sắt cao tốc được nâng cao rất nhiều, Giang Khoát cảm giác mình ngủ hai giấc là tới, giữa chừng bị Đại Pháo lôi dậy ra toa nhà hàng ăn một bữa, thời gian còn lại đều để ngủ.

Hai người đi làm thủ tục nhận lại Bôn Bôn xong, chiếc xe do sếp Giang phái tới đã đợi sẵn bên ngoài.

Lái xe là quản lý Trần bên phòng bảo vệ, hồi đầu, khi cậu chạy trốn khỏi nhà, sếp Giang đã cho lão Trần dẫn cả đội truy bắt cậu.

“Chú Trần.” Giang Khoát chào ông ta, sau đó cho Bôn Bôn vào thùng xe phía sau, cho uống chút nước, rồi đưa điện thoại của mình cho Đại Pháo, “Chụp cho tao một bức.”

Đại Pháo nhận điện thoại và nhìn cậu: “Gì vậy?”

“Chụp ảnh.” Giang Khoát đứng trước thùng xe, vòng tay ôm lấy Bôn Bôn.

Đại Pháo giơ điện thoại ngẩn người với cậu mấy giây: “Không cười hả?”

“Bớt nói thừa.” Giang Khoát nói.

Đại Pháo bấm chụp cho cậu mấy bức, Giang Khoát xem lại, cũng tạm được.

“Gửi Đoàn Phi Phàm phải không?” Đại Pháo hỏi.

Giang Khoát đưa mắt nhìn cậu ta.

“Bác cáo Bôn Bôn bình an vô sự?” Đại Pháo lại hỏi.

“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Sợ cậu ấy lo.”

“Con cẩu này còn thích nghi tốt hơn mày,” Đại Pháo nói, “Hăng hái thế kia.”

Sau khi lên xe, Giang Khoát gửi ảnh cho Đoàn Phi Phàm, sau đó lại gửi thêm lần nữa vào trong nhóm chat.

[Đinh uy vũ] Tới nhà rồi à? Nhanh nhỉ

[Lưu mình dây] Trông như trộm chó bị bắt ấy

[Đổng phóng khoáng] Một tháng ba ngàn rưỡi đúng là không đủ tiêu, con chó này bán đi cũng chẳng biết được bao nhiêu

[Giang nhiều tiền] Cút

Trong nhóm chat, trừ Tôn Quý đang quấn quít với bạn gái, chỉ có Đoàn Phi Phàm là không thấy nói gì.

Tin nhắn riêng cũng không trả lời.

Giang Khoát cầm điện thoại trong tay, xoay tới xoay lui.

“Chấn Vũ cùng về trang viên Đỉnh Giang trước đi,” Lão Trần vừa lái xe vừa nói, “Sếp Hồ đang ở đó.”

“Dạ được.” Đại Pháo gật đầu, “Tiệc đón tiếp phải không?”

“Tưởng bở quá,” Giang Khoát nói, “Hai đứa tụi mình xứng đáng có tiệc đón sao?”

Lão Trần bật cười: “Hai người họ phải bàn bạc cái dự án Thiên Đỉnh ấy, đúng lúc hai cậu về nên họ bảo sẽ ăn cơm ở nhà.”

“Mẹ cháu có nhà không?” Giang Khoát hỏi, “Giang Liễu Liễu về chưa?”

“Tất cả đều có nhà,” Quản lý Trần gật đầu, “Liễu Liễu về hôm qua, cũng là tôi đi đón đấy.”

“Chú đi đón? Nó bị sao vậy?” Giang Khoát sửng sốt, Giang Liễu Liễu trước giờ toàn đi không ai biết về không ai hay, là người mà có về cũng chưa chắc đã về qua nhà.

“Bị trẹo chân,” Lão Trần nói, “Đi đứng không tiện.”

Giang Khoát thở dài.

Xe nhanh chóng về tới nhà, vừa đến nơi thì điện thoại kêu một tiếng.

Giang Khoát lật tay, chiếc điện thoại đang xoay trên tay lượn vào giữa lòng bàn tay, cậu bấm mở tin nhắn.

[Chỉ thị như sau] Về nhà ngủ một giấc đi, trông cậu chẳng có tinh thần gì cả

Giang Khoát dụi dụi mắt, đúng là hơi buồn ngủ.

[JK] Trên tàu ngủ suốt rồi, về nhà ngủ không nổi, một đống người mà bên Đoàn Phi Phàm lại chẳng trả lời tin gì cả.

“Người ta trước giờ là khách quen của tao!” Lão Trương chống nạnh đứng ở cửa tiệm hét lên, “Bao nhiêu năm nay toàn mua ở tiệm nhà tao, nhà mày thì hay rồi, đến đây chèo kéo khách về tiệm mình!”

“Nói năng cho cẩn thận!” Chú Đoàn Phi Phàm cầm con dao phay đứng sau quầy nhìn lão Trương, “Ai chèo kéo khách hả? Người ta muốn vào, tao phải đuổi ra à?”

“Gì vậy trời, lại còn khách nhà ông nữa chứ, trên trán họ có đóng dấu của ông hay sao?” Đoàn Lăng lên giọng, “Mua thịt mà cũng phải trung thành với một tiệm tới chết sao? Ăn thịt của ông rồi, đời này kiếp này trở thành người nhà lão Trương luôn hả? Lại còn bảo ông đi giám sát không cho tới mua ở tiệm khác sao?”

Đoàn Phi Phàm cầm điện thoại ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ở cửa phòng trong, vừa nghe tình hình cuộc cãi nhau, vừa nhắn tin cho Giang Khoát.

[Chỉ thị như sau] Có chào mừng thiếu gia về nhà không?

[JK] Bố tôi ở nhà bàn việc dự án với người ta, tôi về nhà chỉ là nhân tiện làm bữa cơm mà thôi

“Mày đừng có mà liến láu với tao!” Lão Trương trợn mắt, “Tao đây cho bọn mày thông điệp cuối cùng! Đừng có để tao lại thấy bọn mày cướp khách nhà tao!”

“Lại còn thông điệp cuối cùng nữa chứ! Ông có biết chữ ‘điệp’ viết thế nào không đấy?” Giọng Đoàn Lăng lại vóng lên mấy bậc, “Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị cho ông một cái kệ để ông đặt cái thông điệp cuối cùng đó lên, sau này sẽ in thành sách cho ông luôn!”

[JK] Cậu đang bận hả?

[Chỉ thị như sau] Không, có người tới tiệm gây sự, Đoàn Lăng đang nghênh chiến

[JK] ……

[JK] Cậu không ra giúp à

[Chỉ thị như sau] Giờ ra giúp đây

Đoàn Phi Phàm thở dài, nhét điện thoại vào túi rồi đứng dậy đi ra trước cái quầy bên cửa, chẳng nói gì, chỉ đột nhiên cầm sợi xích sắt xích ở con dao phay lên, rồi chất thành đống lên trên mặt quầy.

Xích sắt với mặt quầy kim loại va vào nhau loảng xoảng ầm ĩ.

Lão Trương mặt biến sắc.

Đoàn Phi Phàm không nói gì, chỉ cầm một cục xương bò trên quầy lên, hôm nay xương mới về còn tươi, thím giữ lại hai cục định bữa tối hầm canh xương bò.

Cậu cầm lấy con dao phay từ tay chú.

“Tao…” Lão Trương tiếp tục chửi.

Đoàn Phi Phàm chặt một dao xuống cục xương.

Uỵch một tiếng.

Lão Trương khựng lại, rồi lại tiếp tục: “Tao nói cho mà biết…”

Đoàn Phi Phàm lại vung dao lên.

Cốp!

“Con mẹ nó chứ tao…”

Uỵch!

“Mày…”

Cốp!

“Đoàn Phi Phàm mày làm gì thế hả?” Lão Trương cuối cùng cũng tìm được khoảng hở giữa những tiếng chặt xương, lập tức trợn mắt hỏi vội cậu một câu.

“Tối nay tới ăn canh xương đi chú.” Đoàn Phi Phàm lại lấy một cục xương nữa, mắt nhìn lão Trương, tay vung dao giáng xuống cục xương, chặt đúng vị trí cách ngón tay cậu chưa tới ba phân.

“Mày!” Lão Trương chỉ vào tay cậu, “Con mẹ nó chứ mày chặt vào tay thì đừng có đổ vạ cho tao đấy!”

“Chuyện đó khó nói.” Đoàn Phi Phàm lại giơ dao lên.

Lão Trương lại chỉ chú cậu, nhứ nhứ ngón tay mấy cái không nói thành lời, cuối cùng vừa nhứ nhứ ngón tay vừa bước lui về phía tiệm của lão, nhứ nhứ nhứ nhứ, bóng người lùi dần ra khỏi tầm nhìn của Đoàn Phi Phàm.

Đoàn Lăng xông tới đập bôm bốp mấy cái vào lưng Đoàn Phi Phàm: “Ngày đầu tiên em cầm dao, có phải chị đã nói với em là mắt không được rời dao không hả? Em ra vẻ cái gì hả! Ra uy cái gì hả!”

“Trông lão ta ngứa mắt thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.

Chú cậu lấy con dao từ tay cậu ra, ném xuống quầy: “Bình thường cả nhà này có mỗi cháu là ít ngứa mắt với lão ta nhất, có việc gì đều là cháu đứng giữa khuyên can. Hôm nay đến cả cháu cũng bực mình, chú đợi cháu ra can, vậy mà cháu lại còn đổ dầu vào lửa… Ra sau ngồi đi.”

“Mang xương xuống bếp đi, lát thím nấu canh.” Thím cậu đập cậu một cái, “Hôm nay bức bối trong người hả?”

“Hầm cho nó ít củ cải để thông khí đi!” Đoàn Lăng nói.

[Chỉ thị như sau] Giúp xong rồi

[JK] Tốt

Đoàn Phi Phàm nhìn điện thoại, tin trả lời này của Giang Khoát khiến người xưa nay luôn biết nói chuyện như cậu không biết phải tiếp tục câu chuyện thế nào.

[JK] Tôi tới nhà rồi, giờ chưa chat được

[Chỉ thị như sau] Ừ

Ông bà Giang, dì Lưu, chú Hồ, thêm hai người quản lý dự án và lão Trần, trong nhà đang khá đông người.

Tuy người bên công ty sếp Giang hoàn toàn không phải vì cậu về mà tới đây, nhưng lúc này, mọi người vẫn chào đón hỏi han hết sức nhiệt tình.

Đại Pháo khá là có kinh nghiệm, hoàn toàn không vào nhà, chỉ thò đầu vào cửa chào mọi người xong là dắt Bôn Bôn ra vườn sau, ném Giang Khoát vào phòng khách để đón nhận tình thương mến thương của mọi người.

“Tiểu Khoát chuyến này vất vả quá rồi nhỉ.”

“Xem ra chín chắn lên nhiều…”

“Quen trường quen lớp chưa?”

Giang Khoát cứ gật đầu đại cho xong, cười với mọi người, sau đó chào sếp Giang: “Bố ạ.”

Điện thoại trong túi rung lên, cậu muốn lấy ra, nhưng lúc này không tiện cho lắm.

“Đi cất đồ đạc đi,” Sếp Giang nói, “Dì Lưu đang làm cơm, lát ăn cơm.”

“Vâng.” Giang Khoát lại quay ra chào mẹ.

Điện thoại lại rung lên.

Xem ra là trong nhóm Hình mẫu có người đang chat.

“Hình như gầy đi một chút,” Mẹ cậu nhìn cậu từ trên xuống dưới, “Chuyến này phải tẩm bổ rồi… Chó đâu?”

“Đại Pháo dẫn ra sau rồi.” Giang Khoát nói.

“Được,” Mẹ cậu vỗ vỗ vai cậu, “Về phòng nghỉ chút đi, ở đây không phải lo.”

“Ừm.” Giang Khoát vừa bước lên lầu, vừa lấy điện thoại ra xem.

Quả nhiên là mấy hình mẫu nam sinh đương đại.

[Tôn tráng sĩ] Sau ngày là tao có thời gian nha

[Đinh uy vũ] Vậy là chỉ còn Đoàn anh tuấn, từ giờ chúng ta bắt đầu chẳng có gì để làm rồi

[Đổng phóng khoáng] Tao ở nhà khoảng hai hôm, hay là đi?

[Lưu mình dây] đi, tao đang xem vé đây, đi thì mua được vé sáng

Giang Khoát ngồi ở phòng khách trên lầu hai, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, xem mọi người chọn thời gian cụ thể mà cậu thấy hơi nóng ruột.

Hiện tại về cơ bản bọn họ đã đồng ý ngày , chỉ còn Đoàn anh tuấn là chưa lên tiếng. Một lúc sau, khi mọi người đã bắt đầu bàn bạc phải mang theo quần áo gì, Đoàn anh tuấn mới nói một câu.

[Đoàn anh tuấn] Ngày được đó

Giang Khoát nhướng mày một cái, lập tức bắt đầu trả lời.

[Giang nhiều tiền] Vậy mấy cậu mua vé rồi báo tôi giờ tới ga

[Đoàn anh tuấn]

[Tôn tráng sĩ]

……

Giang Khoát đang xem tin nhắn thì từ ngoài ban công tầng hai vọng tới một tiếng huýt sáo rất khẽ.

Vừa nghe là biết đó là Giang Liễu Liễu.

Giang Khoát quay đầu lại, thấy Giang Liễu Liễu đang nằm trên ghế ở ban công uống gì đó, cái chân bó nẹp gác lên cái bàn nhỏ, đang lắc lư đầy nhàn nhã.

“Anh tưởng em ở trong phòng chứ.” Giang Khoát bước tới.

“Đang xem chó,” Giang Liễu Liễu nhìn xuống lầu, Bôn Bôn đang nằm rạp xuống bờ hồ cá Koi xem cá, “Chat với ai mà cười toe toét thế?”

… Cậu đã cười sao?

“Với đám Đổng Côn.” Giang Khoát cúi nhìn cái chân của Giang Liễu Liễu, “Chân của quý cô là do bị ngã hả? Lão Trần bảo bị trẹo chân, nhưng anh thấy không phải trẹo đúng không? Đây không phải bị gãy sao?”

“Không nghiêm trọng đến thế.” Giang Liễu Liễu nhấc chân lên. “Rạn xương thôi.”

“Sao mà bị vậy?” Giang Khoát cau mày.

“Leo núi bị ngã.” Giang Liễu Liễu nói.

“Không đi theo đường lên núi sao?” Giang Khoát nhìn con bé.

“Ai leo núi mà lại đi theo đường lên núi chứ,” Giang Liễu Liễu xua tay, “Không sao, chỉ là đi nhầm giày thôi.”

Giang Khoát cũng chẳng biết phải nói gì, Giang Liễu Liễu dù sao cũng luôn thế này, rất ít khi bị thương, nhưng khi bị thương thật, đối với con bé mà nói thì có vẻ cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.

“Bạn học anh tới chơi hả?” Giang Liễu Liễu hỏi, “Hôm nào?”

“Mười chín,” Giang Khoát nhìn điện thoại, mấy người trong nhóm chat đã lần lượt gửi thời gian tới ga của mình, Đoàn Phi Phàm với Đinh Triết đi chung, giống như chuyến tàu hôm nay của cậu, “Em có giới thiệu chỗ nào đi chơi được không? Gần đây thôi.”

“Thác nước đi, trong núi giờ có thể đang đóng băng rồi, hơi bị đẹp,” Giang Liễu Liễu nói, “Bọn họ ở khách sạn suối nước nóng mấy hôm, sau đó đi sân trượt tuyết hai hôm đi, còn gì thì để em nghĩ xem…”

“Khoảng một tuần nhé.” Giang Khoát nói.

“Vậy thì như thế cũng đủ rồi, bọn họ là nhóm đông người, cũng đâu phải chơi địa điểm, mà là chơi người là chính.” Giang Liễu Liễu nói.

Câu này nghe hơi có vẻ kỳ lạ, nhưng đúng là ý này, đi đâu chơi không quan trọng, cái chính là chơi cùng với ai.

Nói chuyện với Giang Liễu Liễu mấy câu xong, Giang Khoát quay về phòng mình.

Mấy tháng Giang Khoát không ở nhà, căn phòng này có lẽ chỉ có Giang Liễu Liễu vào lúc tìm quần áo gửi cho cậu, cửa sổ đều đóng rất kín, không hề có bụi.

Giang Khoát mở cửa sổ, gỡ lớp phủ bọc trên giường, do dự một lúc rồi ghé xuống ga giường ngửi ngửi, không có mùi bụi, nhưng cuối cùng cậu vẫn lấy từ trong tủ ra chiếc giường gấp.

Nằm xuống giường chưa tới năm phút, cậu đã ngủ thiếp đi.

Thậm chí một giây trước khi ngủ, cậu vẫn còn định xem tin nhắn trong nhóm chat, kết quả là tay còn chưa giơ đến trước mặt thì đã quên mất rồi.

Lúc tỉnh dậy, bên ngoài đã tối, cậu ngồi dậy đi tới bên cửa sổ, thấy bốn phía yên tĩnh khác thường, không có lấy một giọt âm thanh.

Không khí tràn vào qua cửa sổ mang theo chút ẩm và lạnh.

Hơi lạnh kiểu này… Sao cảm giác không giống như lúc chập tối.

Giang Khoát lập tức lấy điện thoại ra nhòm một cái.

Năm giờ rưỡi sáng.

“Ôi đệt.” Giang Khoát buột miệng hét lên.

Cậu đã ngủ một mạch từ chiều qua tới tận sáng sớm nay.

Tắm rửa xong, lúc ra khỏi phòng, trong nhà vẫn còn im lặng như tờ, chỉ có ánh đèn ở phòng khách tầng một hắt lên.

Giang Khoát đi xuống dưới lầu xem thử thì thấy dì Lưu đang làm việc trong bếp.

“Dì Lưu.” Cậu bước vào bếp.

“Ôi chao!” Dì Lưu ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, “Cậu dậy rồi hả? Tối qua gõ cửa phòng cậu mãi mà không tỉnh, bố cậu bảo cứ để cậu ngủ.”

“Có đồ ăn không ạ?” Cậu hỏi.

“Có,” Dì Lưu vẫy vẫy cậu, “Cậu ra phòng ăn đợi tôi lấy cho cậu, bố cậu thì lúc sáng đòi ăn cháo kê, tôi nấu cho ông ấy xong rồi, cậu ăn trước một chén đi.”

“Dạ.” Giang Khoát đáp rồi trở về phòng ăn ngồi đó.

Trên điện thoại có khá nhiều tin nhắn, từ hồi gia nhập nhóm Hình mẫu, điện thoại của cậu sống động hơn hẳn.

Giang Khoát chẳng buồn xem tin nhắn trong nhóm, mà trước tiên bấm mở tin nhắn của [Chỉ thị như sau].

[Chỉ thị như sau] Sốt chắc mai sẽ tới đó, chuyển đường bộ nên chậm

[Chỉ thị như sau] Bôn Bôn tình hình thế nào?

Chỉ có hai tin này, gửi tới lúc giờ.

Giang Khoát lại xem thử tin nhắn trong nhóm, Đoàn anh tuấn hôm qua đã chat trong nhóm tới gần giờ.

Dì Lưu bưng cháo kê tới cho cậu, lại còn thêm mấy cái bánh bí đỏ, rồi đặt bên cạnh một hũ đường trắng: “Ăn lót dạ trước đi, muốn ăn mì không? Nấu cho cậu một bát nhé?”

“Như thế này được rồi,” Giang Khoát ăn một thìa cháo kê, “Dậy sớm quá cũng không ăn được mấy.”

“Không cho đường hả?” Dì Lưu nhìn cậu.

“… Sẽ bị vữa đó.” Giang Khoát nói.

“Biết cả chuyện này nữa à?” Dì Lưu bật cười, “Đi học mà còn biết được cả chuyện này nữa đấy.”

“Quá ngầu phải không?” Giang Khoát nói.

Sau khi dì Lưu cười rồi đi khỏi, Giang Khoát mở cửa sổ chat với Đoàn Phi Phàm, do dự một lúc rồi gọi luôn.

Đoàn Phi Phàm nghe máy rất nhanh: “Dậy sớm vậy?”

“Hôm qua về là ngủ luôn, giờ mới dậy,” Nghe thấy tiếng Đoàn Phi Phàm, Giang Khoát thấy cảm giác đờ đẫn vì ngủ nhiều cuối cùng cũng đã qua đi, “Cậu bảo sốt thịt hôm nay sẽ tới hả?”

“Ừ, tôi thấy đang được giao đó.”

“Tôi vẫn chưa thấy Bôn Bôn,” Giang Khoát quay nhìn nhà bếp, “Dì Lưu, con chó đâu rồi?”

“Mẹ cậu làm cho nó cái ổ trong gara, nó ngủ ở đó,” Dì Lưu nói, “Sáng ra tôi dẫn nó đi dạo một vòng, nó chạy loạn lên, giờ vẫn đang chạy điên cuồng trong sân đó.”

“Nghe thấy chưa?” Giang Khoát cười quay lại tiếp tục ăn.

“Lại còn làm cả ổ nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Định giữ lại hay sao?”

“Để xem ý cậu thế nào, chó của cậu mà,” Giang Khoát nói, “Khỏi để tâm đến cái ổ, mẹ tôi vẫn vậy đó, Bôn Bôn hôm nay đến ngày mai đi, bà ấy vẫn sẽ chuẩn bị ổ cho nó.”

“Giữ lại được đương nhiên là tốt rồi,” Đoàn Phi Phàm hạ giọng, “Đây là đặt được một chân chó vào hào môn rồi đó.”

Giang Khoát bật cười, cậu ăn hết cháo trong chén rồi cầm cái bánh bí đỏ đứng dậy đi ra vườn.

Bôn Bôn quả nhiên đang bôn tẩu, chạy vòng tròn theo con đường lát đá trong sân.

“Cậu muốn thấy con chó không?” Giang Khoát hỏi, “Video call cho cậu xem nhé?”

“Được.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát lại bấm gọi video call.

Khuôn mặt Đoàn Phi Phàm rất nhanh chóng hiện lên trên màn hình, xem ra đang ở bên ngoài.

“Cậu chạy bộ à?” Giang Khoát hỏi.

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm cười, xoay điện thoại quay xung quanh một vòng, “Con phố bên cạnh chợ, lát nữa đi ăn tiểu long bao.”

Giang Khoát không nói gì, chăm chăm nhìn khuôn mặt Đoàn Phi Phàm.

“Con chó đâu?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Sao cậu…” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Cậu không ngủ hả?”

Đoàn Phi Phàm sửng sốt, đưa tay sờ sờ mặt mình: “Không phải chứ, rõ ràng đến vậy sao? Bình thường tôi toàn thức thâu đêm mà.”

“Thật sự tiều tụy lắm.” Giang Khoát nói.

[HẾT CHƯƠNG ]

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio