Pic by Mỹ Huệ
Bôn Bôn đang chạy rất hớn hở. Mấy tháng rồi ăn ngon ngủ kỹ, không phải lo lắng hoảng sợ, lại thêm Đại Pháo chăm sóc rất tốt, lúc rảnh lại dẫn đi chạy khắp nơi nên bộ xương của nó đã ‘chạy’ mất, kích cỡ của Bôn Bôn đã không thể giả bộ là chó Shiba được nữa, giả bộ là chó Akita thì ít nhất phải nói ngược lên tám chục đời trước là Akita thì mới có người tin.
May mà bây giờ nó đã không cần phải lo lắng chuyện này nữa, nó đã là một con chó ta có thể chạy tung tăng hớn hở khắp sân biệt thự.
“Đây là gara,” Giang Khoát dẫn Đoàn Phi Phàm xem Bôn Bôn xong, lại cầm điện thoại đi vòng quanh sân, đi vào nhà xe, “Gara này một nửa là gian chứa đồ nghề của Giang Liễu Liễu, ổ của Bôn Bôn ở đây, có thể từ cái cửa này đi vào, nhưng nó không vào, cứ thích chơi ở ngoài. Đợi lúc nào mấy cậu tới thì đi chọn một cái chuồng chó, rồi để chuồng ngoài vườn cho nó tha hồ…”
Giang Khoát nói liên hồi, Đoàn Phi Phàm cứ ừm ừm đáp lại, cũng không mấy để tâm đến nội dung Giang Khoát đang nói, chỉ cảm thấy dường như đã rất lâu rồi không nghe thấy giọng Giang Khoát.
“Cậu biết trượt tuyết không?” Giang Khoát hỏi.
“Hử?” Đoàn Phi Phàm định thần lại, nhận ra màn hình đã chuyển thành khuôn mặt của Giang Khoát, “Không biết, chưa trượt bao giờ.”
“Vậy đi trượt tuyết đi,” Giang Khoát nói, “Trượt bừa thôi.”
“Chắc ngon lắm nhỉ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“… Mẹ nó chứ tôi đang nói trượt tuyết ấy,” Giang Khoát nói, “Không phải món tôm viên.” (đồng âm)
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Nghe nhầm, được, vậy thì cứ trượt bừa mẹ nó luôn.”
Hôm nay Giang Khoát phải liên hệ bên khách sạn và chỗ chơi, hai người nói chuyện thêm vài câu rồi gác máy.
Đoàn Phi Phàm cầm điện thoại tự chụp mình một bức.
Tự cậu thấy trông mình chẳng có gì khác với bình thường, không biết tại sao Giang Khoát lại có thể cảm thấy cậu tiều tụy.
Cậu thì lại cảm thấy Giang Khoát trông chẳng có tinh thần gì cả, bộ dạng thật uể oải, giống y như cảm giác khi cậu thấy vị đại thiếu gia này lần đầu tiên, ngạo mạn bất cần.
Có lẽ là do đã trở về môi trường sống quen thuộc, nam sinh viên bình thường Giang Khoát đã trở về làm Tinh Thùy Bình Dã Khoát thiếu gia.
Lúc xách tiểu long bao về đến cổng chợ, Đoàn Phi Phàm thoáng nhìn thấy mẹ đứng ở bên đường.
Mẹ cậu thường đến tìm cậu vào những thời điểm thật thần kỳ.
Ví dụ như lúc đêm khuya khi cậu đã ngủ, hay vào sáng sớm tinh mơ khi cậu vẫn chưa thức giấc.
“Mẹ ăn sáng rồi hả?” Đoàn Phi Phàm bước tới hỏi.
“Ăn rồi,” Mẹ cậu cúi xuống lấy từ trong túi ra một phong bao đưa cậu, “Hai ngày nữa, mẹ sẽ đi du lịch một thời gian, qua năm sau mới về, tiền mừng tuổi đưa cho con trước.”
“Sao bảo sau tuổi là không cần phải cho tiền mừng tuổi nữa mà?” Đoàn Phi Phàm thở dài.
“Bình thường tiền tiêu vặt, sinh hoạt phí gì đó mẹ đều chẳng cho con được bao nhiêu, chỗ tiền này cứ gọi là tiền mừng tuổi thôi,” Mẹ cậu nhét phong bao vào túi quần cậu, “Con coi như tiền tiêu vặt là được.”
Đoàn Phi Phàm không từ chối nữa, cậu lại hỏi tiếp: “Mẹ đi du lịch ở đâu?”
“Trước tiên ra biển ở vài hôm,” Mẹ cậu nhắc tới du lịch là hai mắt sáng hẳn lên, “Sau đó vẫn chưa nghĩ mấy, dù sao thì tiêu hết tiền là về thôi mà.”
“Mẹ giữ lại ít tiền phòng khi khẩn cấp,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đừng một lần tiêu sạch đấy.”
“Tính con thế này chẳng giống bố, cũng chẳng giống mẹ,” Mẹ cậu nhìn cậu, “Nghĩ ngợi còn lắm hơn cả bà của con nữa.”
Đoàn Phi Phàm không nói gì.
Mẹ cậu là người bất kham, phóng khoáng, yêu tự do, bố cậu thì vô tư sao cũng được, hai người đến với nhau không có gì là lạ, mà cuối cùng chia tay cũng chẳng có gì lạ.
Trong trí nhớ của Đoàn Phi Phàm, hai người họ thậm chí còn chưa từng cãi vã, nói chia tay là chia tay, như thể chuyện đó chỉ là một chuyến ra ngoài đi du lịch của mẹ cậu mà thôi.
Xét từ góc độ nào đó, mẹ cậu có chút tương tự với Giang Liễu Liễu, nhưng lại thiếu IQ và năng lực của Giang Liễu Liễu.
Đương nhiên mẹ cậu cũng chẳng quan tâm, cứ vui là được.
“Không vui thì sống không nổi, thà chết còn hơn.” Mẹ cậu đã từng nói vậy.
“Hôm qua mẹ đi thăm bố con, trời sang đông một cái là ông ấy mập lên kha khá, tinh thần đỡ hơn lần trước nhiều rồi,” Mẹ cậu vuốt vuốt tóc lại, “Ông ấy bảo con định du lịch đến nhà bạn học hả?”
“Dạ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Mấy đứa thân thân bọn con cùng đi với nhau.”
“Thật tốt quá,” Mẹ cậu cười nói, “Đừng có cứ kỳ nghỉ là lại chết dí ở Ngưu Tam Đao. Lần này đi chơi mấy hôm?”
“Khoảng một tuần.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Chơi thêm vài hôm đi, chẳng mấy khi đi chơi được một lần,” Mẹ cậu ngẫm nghĩ một chút rồi ghé sát vào cậu, khẽ hỏi, “Có bạn nữ cùng đi hả?”
“… Không có bạn nữ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Con không yêu đương gì sao?” Mẹ cậu cau mày, “Bố con bằng tuổi con đã yêu tới mấy lần rồi.”
“Vậy nên bố mới là bố.” Đoàn Phi Phàm bật cười, suýt nữa không biết phải đáp lại thế nào.
“Mẹ chưa nghe con nói thích cô gái nào bao giờ,” Mẹ cậu thở dài, “Hồi trước học trường mẫu giáo bảo Trương Nữu Nữu lớp bên xinh lắm, mẹ đi hỏi giáo viên thì hóa ra con với Trương Nữu Nữu ngày nào cũng vậy, cứ thấy mặt là đánh nhau…”
Đoàn Phi Phàm cười mãi không thôi, chuyện này ngay chính cậu cũng không nhớ.
“Có cô gái nào thích thì cứ theo đuổi đi, khuôn mặt đẹp trai thế này, tính cách tốt thế này, làm gì có cô nào không thích,” Mẹ cậu chỉnh lại cổ áo cho cậu, “Con đừng vì cảm thấy hoàn cảnh trong nhà không được tốt mà không dám theo đuổi.”
“Con không có.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tình cảm ở độ tuổi này là trong sáng nhất, kinh tế với hoàn cảnh gia đình gì gì đó, tất cả đều không nằm trong phạm vi suy xét,” Mẹ cậu nói, “Con không cần nghĩ ngợi gì cả, bởi vì cô ấy cũng sẽ không nghĩ ngợi chuyện này. Thích là thích, thích thì cứ ở bên nhau. Còn chuyện sau này? Ai mà quan tâm, còn chưa chắc tình cảm có thể trụ đến lúc cân nhắc mấy chuyện này hay không cơ mà. Vì một việc còn chưa chắc chắn của rất lâu sau này mà từ bỏ hạnh phúc hiện tại, thật không đáng.”
Những lời này của mẹ khiến Đoàn Phi Phàm không biết phải đáp lại thế nào.
“Mẹ con là chúa hay lý lẽ ngụy biện, cứ câu nọ tiếp câu kia tuôn ra, con có muốn phản bác cũng hết cách phản bác nổi.” Bố cậu đã từng tổng kết cho cậu như vậy.
Tuy không biết phải đáp lại thế nào, nhưng cậu cũng biết mình không làm được.
Số lần mẹ cậu gặp cậu không nhiều, những hồi ức về những năm thơ ấu của cậu lại càng ít. Mỗi lần gặp mặt, hai mẹ con cũng không hỏi kỹ về nhau, cậu không biết cuộc sống và thế giới tình cảm của mẹ những năm qua, và mẹ cậu cũng vậy.
Nhưng mẹ cậu biết nhảy cóc, dựa theo độ tuổi của cậu mà điều chỉnh các chủ đề nói chuyện ít ỏi mỗi lần gặp mặt.
Hồi cậu học cấp hai, mẹ sẽ hỏi có bị bạn học bắt nạt không, có yêu sớm không. Hồi cậu thi đầu vào và học cấp ba, mẹ sẽ nói chuyện quan hệ bạn bè, trường đại học yêu thích, nghề nghiệp mong muốn sau này. Hồi thi vào đại học…
Giờ thì cậu năm nhất rồi, lại còn là năm nhất lần thứ hai, đề tài nói chuyện đã được chỉnh tới vấn đề yêu đương chính thức ứng với độ tuổi.
Đối với đề tài nói chuyện của mẹ cậu, lần nào cậu cũng thuận theo đó mà nói chuyện. Dù sao thì với ai cậu cũng nói chuyện được hết mà.
Vậy nhưng lần này, nhiều năm như vậy, chỉ có lần này, đề tài nói chuyện của mẹ dường như mới thực sự chọc đúng điểm đó trong lòng cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu không cách nào thuận theo đó mà đáp bừa vài câu được.
“Đừng có nghĩ ngợi vẩn vơ nhiều quá,” Mẹ cậu nói, “Cũng đâu phải ba mươi đến tuổi phải lấy vợ nên đi kiếm bạn gái đâu, hiện tại con cứ yêu đương thôi, con có muốn nghĩ chuyện tương lai, con gái nhà người ta cũng chưa chắc đã đồng ý cùng con nghĩ xa như vậy…”
“Con chưa từng thích con gái.” Đoàn Phi Phàm nhìn mẹ.
“Cũng bình thường mà,” Mẹ cậu dừng lại, “Con khôn chậm…”
“Sau này con cũng sẽ không thích con gái.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vậy…” Mẹ cậu vừa mở đầu liền sững lại, “Gì cơ?”
Nói xong hai câu này, Đoàn Phi Phàm cảm thấy tim mình đập thật nhanh, đầy căng thẳng, cùng với cảm giác sợ hãi sau khi cơn kích động đã qua đi.
Sau nỗi đắn đo về việc nên nói hay không nên nói, sau cơn đấu tranh liệu có cần phải nói ra không, cậu đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm và đồng thời cũng đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
“Ý con là con thích con trai sao?” Mẹ cậu đã trấn tĩnh lại, bèn xác nhận lại.
“Đúng vậy.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Từ trước tới nay chưa từng thích con gái sao?” Mẹ cậu rất kinh ngạc, mắt trợn lên tròn xoe.
“Vâng.” Đoàn Phi Phàm nói.
“A….” Mẹ cậu kêu lên, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Đoàn Phi Phàm cũng lặng im.
Nói ra với mẹ thì an toàn, về cơ bản, mẹ không tồn tại trong cuộc sống của cậu, bà sẽ không thể, thậm chí cũng không ở vào vị trí có thể đánh giá cậu.
Nhưng câu trả lời của mẹ thật ngoài dự liệu của cậu.
“Mẹ thật sự không ngờ tới,” Mẹ cậu nói, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, “Con… học từ ai phải không? Bố con, hay chú con hay một bạn học nào…”
Đoàn Phi Phàm sững sờ, cậu không ngờ mẹ cậu có thể nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm căn nguyên vấn đề như vậy. Cậu vội xua tay: “Mẹ nghĩ gì vậy? Không có không có không có… Không liên quan gì tới chuyện này cả…”
“Mẹ nói bừa thôi, tại mẹ sốc quá,” Mẹ cậu cau mày, “Mẹ thật sự không ngờ đó…”
Đoàn Phi Phàm không biết nói gì.
Mẹ cậu im lặng rất lâu, cuối cùng đưa tay vỗ vỗ vai cậu: “Mẹ chẳng có trình độ, chuyện này mẹ cũng chẳng nói được gì. Nói trắng ra là mẹ cũng không can thiệp được… Con là người đã thành niên, tự con thấy ổn là được, mẹ cũng sẽ không nói với người khác.”
“Dạ.” Đoàn Phi Phàm đáp.
“Sau này mẹ sẽ không nói chuyện bạn gái với con nữa,” Mẹ cậu nói, “Có điều…”
“Dạ?” Nhịp tim Đoàn Phi Phàm vừa bình tĩnh lại một chút giờ lại rộn lên.
“Những lời mẹ vừa nói, đổi thành con trai thì cũng vẫn vậy thôi,” Mẹ cậu nói, “Bất kể gái hay trai thì những điều đó vẫn không có gì thay đổi.”
“…À.” Đoàn Phi Phàm đáp.
Mẹ cậu không nói thêm gì nữa, tuy vẻ mặt bà khá bình tĩnh, nhưng sự việc này ít nhiều vẫn khiến bà bị sốc, xem ra những lời ban đầu muốn nói cũng đã bị cuốn trôi đi rồi.
Hai mẹ con lại nói chuyện thêm vài câu, sau đó mẹ cậu đi.
Đoàn Phi Phàm đứng tại chỗ một lúc, sau đó mới xách tiểu long bao chầm chậm quay về.
Cảm giác không nói rõ được thành lời.
Cảm giác nhẹ nhõm của giây phút nói ra điều đó đã tiêu tan, lúc này, cậu hoàn toàn không vì “come out” mà gặt hái được sự giải thoát nào.
Lúc cậu về đến Ngưu Tam Đao, chú thím đã làm xong công việc chuẩn bị cho sáng sớm, lúc này trong tiệm đã có các ông già bà lão dậy sớm đến mua thịt.
Đoàn Phi Phàm hấp lại tiểu long bao xong, chú thím vào ăn sáng, cậu ra thay giúp thái thịt cho khách.
Sáng ra quay qua quay lại, chưa kịp cảm thấy gì thì đã sắp tới trưa, khách dần dần vãn.
“Cháu đi nghỉ một lát đi.” Chú cậu nói, “Mấy ngày nữa cháu đi chơi, có cần mang theo chút gì ăn đường không?”
“Ông ngốc hả,” Thím cậu nói, “Có phải đi cắm trại mùa xuân đâu.”
“Không cần mua đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ngủ một giấc là tới, cũng không mất nhiều thời gian, mang đồ theo lại phiền thêm.”
“Vậy được, cứ mang ít bò nấu tương,” Chú cậu nói, “Nhà người ta còn phải chiêu đãi mấy đứa, phải mang theo ít quà chứ.”
“Dạ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Hôm nay nắng rất đẹp, lúc này mấy cái bếp lò đã bốc, trên là mặt trời tỏa nắng, bên cạnh là lửa bếp, thật dễ chịu.
Đoàn Phi Phàm kéo cái ghế bố tới ngồi ở lối đi phía sau tiệm, phơi nắng một lát rồi ngủ.
Vừa mới nhắm mắt lại thì âm báo tin nhắn điện thoại vang lên mấy lần.
Mở mắt ra thì thấy ở trong nhóm chat, Giang Khoát đã gửi lịch trình sắp xếp cho bọn họ mấy ngày sắp tới.
Khách sạn suối nước nóng (phòng suite biệt thự), thác băng (có thể không có băng), trượt tuyết, cưỡi ngựa…
[Đổng phóng khoáng] Đệt, hơi bị được
[Đinh uy vũ] Phải mang đồ gì không?
[Giang nhiều tiền] Khỏi cần, có đồ rồi, mấy cậu mang quần bơi là được
Đoàn Phi Phàm cũng bấm bấm vài cái, chat một dòng.
[Đoàn anh tuấn] Mong chờ quá
[Giang nhiều tiền] Giả tạo vãi
[Đổng phóng khoáng] Giả tạo vãi
[Lưu mình dây] Giả tạo vãi
[Tôn tráng sĩ] Giả tạo vãi
Đoàn Phi Phàm cười mãi một lúc lâu, rồi lại bấm gửi một câu.
[Đoàn anh tuấn] Mong chờ thật sự đó, vui ghê
Giang Khoát với Giang Liễu Liễu ngồi ở phòng tắm nắng lầu một, trên hai cái bếp trà nhỏ trước mặt là một bình trà trái cây của Giang Liễu Liễu với một bình nước suối để pha trà của Giang Khoát, Giang Khoát đang chậm rãi cắt một đĩa bánh ngọt nhỏ.
Giang Khoát lướt ngón tay liên hồi trên màn hình điện thoại, cậu đang nói chuyện với mấy người trong nhóm chat.
Bôn Bôn đang nằm ngủ trong ánh nắng bên cạnh bàn, miệng ngáy rầm trời.
“Dì Lưu đã bọc lại vỏ chăn cho con rồi đó,” Mẹ cậu bước vào phòng tắm nắng, “Để ở ghế sofa tầng ba, ga giường muốn trải thì con bảo dì ấy, buổi chiều chị Lâm qua quét dọn, phòng con muốn lau bụi thì cứ mở cửa sổ ra.”
“Dạ,” Giang Khoát mắt vẫn nhìn màn hình, không ngước lên, “Cảm ơn dì Lưu.”
“Dì Lưu nào ở đây?” Mẹ cậu nói.
Giang Khoát ngước mắt lên nhìn một vòng, cười cười không nói gì, sau đó lại tiếp tục xem điện thoại.
“Anh con đang yêu phải không?” Mẹ cậu ngồi xuống, cầm bình nước đã sôi tráng ấm, chuẩn bị pha trà, “Cả buổi sáng cứ ngồi đó chat chít.”
“Con đâu có đâu.” Giang Khoát nói.
“Đúng là không có,” Giang Liễu Liễu đã ăn xong bánh ngọt, bắt đầu cầm kim móc mũ cho mình, “Cũng chỉ mới nửa giờ thôi.”
“Đây chẳng phải là yêu đương sao?” Mẹ cậu nói, “Hồi trước ra ngoài không mang theo điện thoại còn chẳng biết, nếu không phải quét mã thì còn chẳng nhận ra, nếu như quẹt thẻ thì cả ngày hôm đó cũng chưa chắc đã phát hiện ra không mang theo.”
“Làm gì đến nỗi ấy.” Giang Khoát nói.
“Anh con mà cũng biết yêu sao?” Mẹ cậu phớt lờ cậu, cứ nhìn Giang Liễu Liễu, “Không phải anh con thầm yêu người ta đấy chứ?”
“Anh ấy đâu phải kiểu người yêu thầm, như vậy anh ấy ngạt thở mà chết mất.” Giang Liễu Liễu cuộn lại một cuộn len bị lăn sang bên cạnh.
“Vậy thì chắc không phải yêu đương rồi,” Mẹ cậu liếc cậu, “Cái đồ xấu tính thế này, bình thường ai mà thích cho nổi.”
Giang Khoát ngước mắt nhòm mẹ một cái.
“Không đúng hả?” Mẹ cậu cười.
“Không cần thiết phải vậy.” Giang Khoát nhướng nhướng mày, định khích con hả, con đâu có ngốc.
“Ô?” Mẹ cậu cũng nhướng mày.
“Này?” Giang Liễu Liễu cũng ngẩng đầu liếc cậu, “Là Đổng Côn hay Đoàn Phi Phàm vậy ta?”
“… Đệt.” Giang Khoát thực sự không ngờ Giang Liễu Liễu lại phản ứng nhanh thế này, cậu buộc phải chấm dứt đề tài nói chuyện, tiếp tục xem điện thoại.
Trong nhóm chat, Đinh Triết vừa gửi ảnh hồi nghỉ hè năm ngoái, nhóm Hình mẫu chúc mừng Đoàn Phi Phàm học lại năm nhất, cả đám đi câu cá ở hồ chứa. Có một bức chụp toàn thể mặc quần bơi đứng trên đập nước.
[Giang nhiều tiền] Ngầu đấy chứ, chẳng phải Đoàn anh tuấn không biết bơi sao, lại còn lên hồ chứa chơi làm gì?
[Lưu mình dây] Ngầu cái quần què, mặc làm màu tí thôi, tụi tôi mỏng manh yếu đuối, chẳng ai dám xuống nước cả
Giang Khoát nhịn không được, phì cười thành tiếng.
[Giang nhiều tiền] Trông cậu đâu có mỏng manh yếu đuối
Có điều trong số mấy người, Đoàn Phi Phàm là nổi bật nhất, ngoại trừ những vết sẹo trên người, dáng người cậu ấy cũng rất thu hút.
Lúc trước ở ký túc, Giang Khoát đã từng nhìn thấy cơ thể Đoàn Phi Phàm, nhưng khi đó, Đoàn Phi Phàm đang ốm bệnh gần chết, cậu cũng không mấy chú ý. Lúc này nhìn cậu ấy trong bức ảnh, lại thêm mấy người nhóm Hình mẫu làm nền thì có thể thấy khá rõ.
“Thật hay giả đấy?” Mẹ cậu đá cậu.
“Cái gì ạ?” Giang Khoát hỏi.
“Đổng Côn hay là Đoàn Phi Phàm?” Mẹ cậu hỏi.
Giang Khoát thở dài, không nói gì.
“Nghe ra đều là tên con trai mà nhỉ?” Mẹ cậu nói.
“Đổng Côn là lần trước Dương Khoa nói đó,” Giang Liễu Liễu chép miệng, “Đoàn Phi Phàm chắc là người thân với anh ấy nhất ở trường, đúng không anh?”
“Ừ.” Giang Khoát vẫn nhìn bức ảnh.
“Không có cô nào thích anh con sao?” Mẹ cậu thật sự không hiểu.
“Aaaa…” Giang Khoát đặt điện thoại xuống, nhìn mẹ, “Hôm nay mẹ không phải đi làm sao?”
“Mẹ quan tâm con trai mẹ một chút chứ,” Mẹ cậu mở một túi đồ ăn cho chó, nhón một thanh đút cho Bôn Bôn lúc này đã nằm bò bên chân bà, “Con mà ở nhà suốt thì mẹ cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm, dù sao thì cũng chỉ có mỗi cái bộ dạng dặt dẹo dở sống dở chết ấy. Giờ con ra ngoài được mấy tháng, mẹ chắc chắn phải kín đáo dò hỏi một chút rồi.”
“Quý bà đây không phải là dò hỏi kín đáo,” Giang Liễu Liễu nói, “Quý bà hỏi khá là thẳng mặt đấy.”
Mẹ cậu bật cười: “Con phiền ghê.”
“Hay là mẹ cứ quan tâm con gái mẹ trước đi.” Giang Khoát nói.
“Khỏi cần,” Giang Liễu Liễu lập tức nói, “Em một mình rất ổn, trên thế giới này không có ai vừa mắt em hết, bất kể gái hay trai.”
“Nghe chưa hả?” Mẹ cậu nói, “Với lại, Liễu Liễu từ nhỏ tới lớn bao người theo đuổi, em nó xử lý vấn đề này thành thục hơn con nhiều.”
Giang Khoát tặc lưỡi một cái.
“Không trêu con nữa,” Mẹ cậu xua tay, không cười đùa nữa mà ghé lại gần cậu, “Bất kể thế nào, nếu con không thích thì cứ từ chối rõ ràng, đừng như trước đây, mặt cứ gọi là dài ra như cái bơm.”
Giang Khoát đưa tay sờ sờ mặt mình.
Khuôn mặt chuẩn chỉnh thế này, dài kiểu gì cũng thể dài như cái bơm được!
“Thích một người là chuyện rất tốt đẹp,” Mẹ cậu nói, “Giờ con đã là một chàng trai trẻ, mấy chuyện thế này, có thể không để người ta hy vọng, nhưng cũng phải giữ thể diện cho người ta.”
“…Nhưng chẳng có ai tỏ tình với con cả.” Giang Khoát nói.
Giang Liễu Liễu cười phá lên ầm ĩ: “Quan tâm kiểu này xấu hổ quá mẹ ơi.”
“Lỡ đâu thôi!” Mẹ cậu nói, “Mẹ nhắc con một chút, lỡ đâu có người con không thích lại tỏ tình với con.”
“Con biết rồi.” Giang Khoát thở dài.
Lỡ đâu thôi.
Lỡ đâu rất thích thì sao?
Tuy không xác định được rõ là thích theo kiểu gì.
Giang Khoát thích nghi rất nhanh với cuộc sống sau khi nghỉ lễ về nhà, dù sao thì mười mấy năm qua, cậu đều đã sống như vậy. Nhưng thích nghi thì thích nghi, đời sống sôi động ở trường mấy tháng qua vẫn khiến cho những ngày ở nhà của cậu trở nên buồn chán hơn bao giờ hết.
Hoạt động thì không thiếu, năm sau Đại Pháo không có thời gian tụ tập, vậy nên ai rủ Giang Khoát cũng đi hết, kéo theo Đại Pháo, ngày nào cũng không ở nhà.
Trừ việc tụ tập ăn uống gần như cách ngày một lần, các kiểu tụ tập khác, chỉ cần có người gọi là cậu đều đi, ngay cả vụ tụ tập chơi trò ma sói mà trước giờ cậu không hứng thú, cậu cũng đi những hai lần.
Tất nhiên, một phần là vì Đại Pháo, nhưng nếu chỉ vì Đại Pháo, cậu cũng không thể làm tới mức này.
Cái chính là do cảm giác trống trải, không có so sánh không có đau thương, tuần lễ trước ngày này thật trống trải khác thường.
“Ngày mai là bạn học của con đến rồi, đúng không?” Ngồi trong phòng ăn, sếp Giang hỏi cậu.
“Dạ.” Giang Khoát đáp.
Dì Lưu đang lần lượt bưng từng món ăn ra, mùi thơm đưa tới mang theo vị nước sốt quen thuộc.
Nước sốt tương của Ngưu Tam Đao, sếp Giang cực kỳ thích ăn, mấy ngày nay dọn cơm, dì Lưu đều dùng món sốt này.
“Vậy ngày mai, bố để xe bố ở nhà cho con.” Sếp Giang nói.
“Được.” Giang Khoát gật đầu.
“Khi nào bạn con đến thì cứ ra khách sạn trước, buổi chiều, mọi người đông đủ rồi, bố mời mấy đứa uống rượu ngon, uống luôn ở nhà cho thoải mái,” Sếp Giang nghĩ một chút, “Mấy cậu đó đều uống khá được đúng không?”
Cũng không phải, có một người một ly là xỉu.
“Trừ Đoàn Phi Phàm ra thì đều ổn.” Giang Khoát nói.
“Không sao, xỉu rồi cứ ngủ trong phòng dành cho khách là được.” Mẹ cậu bảo, “Đều là con trai cả, cũng chẳng vấn đề gì.”
Ngày , người đến đầu tiên là Lưu Bàn, nửa tiếng sau là Tôn Quý, sau khi đưa hai người này tới khách sạn, Giang Khoát quay trở lại ga, đợi thêm khoảng hơn một giờ thì đón Đổng Côn, tiếp đó là hai người còn lại Đinh Triết và Đoàn Phi Phàm.
Suốt dọc đường, trong nhóm chat, Đinh Triết liên tục tường thuật trực tiếp những địa điểm tàu đi qua trên bản đồ.
Khi xuất hiện địa danh mà Giang Khoát quen thuộc, cậu bắt đầu không ngồi yên được nữa. Cậu xuống xe, đội gió đi tới lối ra của nhà ga, dòng tin báo chạy trên bảng vẫn chưa thấy có chuyến tàu của hai người Đoàn Phi Phàm.
“Đâu cần phải chu đáo thế này,” Đổng Côn xuống theo, rụt cổ núp sau lưng Giang Khoát cố tránh gió, “Ngồi trên xe đợi có phải tốt hơn bao nhiêu không, khi nào bọn nó tới thì kêu tự đi qua.”
“Qua đây thì cũng qua rồi, tôi làm biếng quay lại rồi lên xe lắm.”
Giang Khoát nhìn bốn phía, thấy gần đó có một quán trà sữa rất nhỏ, cậu kéo Đổng Côn tới đó, mỗi người gọi một ly trà sữa, rồi ngồi chen chúc ở hai cái ghế duy nhất trong quán.
“Đinh Triết còn mang theo hai chai rượu nữa,” Đổng Côn nhìn điện thoại, “Cái thằng trâu bò thật.”
“Sao lại mang rượu làm gì?” Giang Khoát nói, “Bố tôi còn một đống rượu ngon đợi cậu ta mà.”
“Rượu đặc sản địa phương,” Đổng Côn cười nói, “Nếm cho biết.”
“Vậy cũng được,” Giang Khoát ngẫm nghĩ, “Chỗ chúng tôi cũng có rượu đặc sản, bố tôi chắc có loại để mấy chục năm rồi, có thể lấy ra uống.”
Nếu biết bọn họ sẽ mang theo đồ thế này thì đã bảo Đoàn Phi Phàm mang thêm ít bò nấu tương gì đó rồi, lại còn kẹo râu rồng với bánh đậu xanh nữa, sau khi về nhà, cậu muốn ăn nhưng tìm không ra chỗ mua, ngay cả dì Lưu phụ trách việc mua bán cũng không biết ở đâu có bán.
Nghĩ đến lại thèm.
Ly trà sữa từ uống từ lúc nóng tới lúc lạnh ngắt, cuối cùng thì điện thoại của Giang Khoát cũng kêu.
Không phải là tin nhắn, là cuộc gọi.
Giang Khoát thậm chí không nhìn xem ai gọi, cứ thế nghe máy luôn: “A lô?”
“Bọn tôi đến rồi,” Giọng Đoàn Phi Phàm vang lên, nhuốm nét cười, “Đang xuống tàu…”
“Lấy đồ trước đã, con mẹ nó sao mày vội gọi điện thế hả,” Đinh Triết ở bên cạnh hét lên, “Chẳng lẽ cậu ta lại không đợi bọn mình sao!”
“Tôi với Đổng Côn đang ở lối ra…” Giang Khoát đứng dậy.
Đổng Côn sấn tới hét lên: “Đợi cả nửa tiếng rồi đó, đệt mợ! Hứng gió khô queo người rồi đây!”
“Sao không đợi trong xe?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Cậu lấy hành lý trước đi,” Giang Khoát nói, “Đi ra là thấy bọn tôi ngay, bọn tôi đứng ngay giữa lối đi.”
Cúp máy chưa được một phút, ở lối ra đã bắt đầu có người đi ra.
“Con mẹ nó nhanh thật!” Đổng Côn chỉ vào bên trong, “Ra rồi kìa.”
Cùng lúc Đổng Côn chỉ, Giang Khoát cũng đã nhìn thấy Đoàn Phi Phàm, cậu ấy mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen, kéo dây kéo lên che cả nửa khuôn mặt, trên đầu còn đội một cái mũ trượt tuyết màu đen, cả khuôn mặt chỉ hở ra đôi mắt.
Nhưng chỉ thoáng nhìn là có thể nhận ra ngay cậu ấy giữa một đám đông bọc trong những chiếc áo khoác lông vũ.
Giang Khoát vẫy tay.
Đoàn Phi Phàm cũng lập tức vẫy tay.
Đổng Côn hơi do dự một chút, rồi cũng vẫy vẫy tay: “Làm như là cửu biệt tương phùng.”
Bên kia, Đinh Triết cũng nhảy lên vẫy vẫy tay.
Đúng là cửu biệt thật, nhất là trong những ngày cô đơn như thế này.
Đoàn Phi Phàm rảo bước chạy tới, Giang Khoát dang rộng hai cánh tay.
Ngay khi đưa hai cánh tay lên, cậu đã thấy hơi hối hận.
Khoảnh khắc Đoàn Phi Phàm né người tránh trên núi chợt hiện lên trong đầu cậu.
Nhưng Đinh Triết với Đổng Côn sẵn đà giơ tay vẫy, cũng đã dang tay ra theo.
Bốn người gần như ôm lấy nhau cùng một lúc.
“Aaaaaaa lâu rồi không gặp.” Đinh Triết hét lên.
“Aaaaaaa nhớ bọn mày chết đi được.” Đổng Côn cũng hét.
“Đồ ngốc.” Đoàn Phi Phàm nói.
Mấy người liền cười ra một mảng toàn khói trắng.
“Ra bãi đậu xe,” Giang Khoát nhìn hai người kia, “Hành lý nhiều không?”
“Hai bọn tôi có một cái vali.” Đinh Triết nói, “Đồ của nó nhét hết bên tôi rồi.”
Giang Khoát thấy trên lưng Đoàn Phi Phàm chỉ đeo một cái balo.
“Bọn họ ở khách sạn hết rồi hả?” Đoàn Phi Phàm kéo dây kéo xuống, để lộ khuôn mặt.
“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Trước tiên đến khách sạn đã, thu xếp xong thì tới nhà tôi ăn cơm, sếp Giang đang đợi mọi người đó.”
Ngày mai mới đi khách sạn suối nước nóng, vậy nên hôm nay Giang Khoát đặt phòng khách sạn trong thành phố cho mọi người, chính là cái khách sạn mà sếp Giang đã lấy ra để đánh cược với vợ.
Ba phòng suite thương gia, Đoàn Phi Phàm một mình một phòng riêng.
“Tối nay ở tạm đây chút,” Giang Khoát nói, “Mai sáng sớm bọn mình đi suối nước nóng.”
“Nói câu này,” Đinh Triết nói, “Đúng là thiếu gia.”
Gặp mọi người chào hỏi xong, Đoàn Phi Phàm cùng Giang Khoát vào phòng mình.
“Bọn tôi chưa ai ở khách sạn cao cấp thế này bao giờ đó.” Đoàn Phi Phàm bước tới bên cửa sổ nhìn.
“Ở đây chẳng có phong cảnh gì mà nhìn,” Giang Khoát nói, “Phòng ngày mai mới là đỉnh, lần trước tôi đi còn chưa tới lượt được ở.”
Đoàn Phi Phàm cười lấy cái balo qua: “Tôi mang cho cậu ít quà.”
“Sao mà khách sáo vậy…” Giang Khoát lập tức ghé lại gần.
Đoàn Phi Phàm lấy từ trong balo ra một cái túi, Giang Khoát vừa nhìn đã thấy bên trong có hai cái hộp nhỏ.
“Kẹo râu rồng?” Cậu kinh ngạc.
“Với bánh đậu xanh,” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, “Tôi nghĩ có thể cậu sẽ muốn ăn, vậy nên đi mua.”
“Tôi đúng là… rất muốn ăn,” Giang Khoát thấy khó mà diễn tả được cảm xúc của mình lúc này, cậu cầm một chiếc hộp và mở ra, “Tôi chỉ ngại nói với cậu.”
“Cái này có gì mà ngại,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đúng là thảm thật, cậu cũng đừng đi rửa tay nữa, mau ngoạm luôn một miếng đi.”
[HẾT CHƯƠNG ]
- -----oOo------