Bạch y nữ tử đúng ở trước cổng vòm, hướng hào quang thất thải lưu ly công kích không ngừng… Ánh thất thải càng thêm sáng nhưng không hề có dấu hiệu bị phá vỡ.
- Chờ một chút!
Lý Lân lên tiếng ngăn nàng ta lại, bởi tình huống này có chút không bình thường.
- Làm sao?
Bạch y nữ tử không hiểu, nàng đang bị thương không nhẹ, lại sử dụng không gian truyền tống phù, càng khiến cho thương càng thêm thương. Nếu như không phải thực lực Lý Lân quá mức nhỏ yếu, nàng cũng sẽ không lãng phí chân khí bản thân để oanh kích màn thất thải lưu ly này.
- Có việc kỳ quái đây, ta sao lại cảm thấy tấm màn thất thải lưu ly này càng thêm cường hãn hơn, nó không phải là hấp thu chân khí ngươi oanh kích đấy chứ?
Lý Lân nói, giọng không xác định.
Thần sắc bạch y nữ tử biến đổi, cẩn thận cảm ứng, thì phát hiện đúng là màn sáng thất thải lưu ly đúng là mạnh hơn không ít.
- Vậy giờ phải làm sao?
Bạch y nữ tử không nói gì, bởi nàng không chú ý tới. Lấy thực lực mà không phá nổi thì lần này chỉ có thể không công mà lui.
- Để ta thử xem!
Lý Lân lên tiếng.
- Ngươi? Đừng có mà giỡn nha!
Bạch y nữ tử cười nói, thực lực hai người khác biệt một trời một vực, nàng ta còn không có cách nào thì Lý Lân không cần phải nói rồi.
Lý Lân cũng không quan tâm tới sự trào phúng của nàng ta, nữ nhân này còn chưa có hết giận mà.
Lý Lân liền đánh một quyền lên màn sáng thất thải lưu ly, màn sáng rung động một trận, dễ dàng cắn nuốt hết lượng chân khí trong một quyền này của hắn.
- Đã nói là không được mà! Chúng ta hay là tìm con đường khác đi?
Bạch y nữ tử lên tiếng.
- Chờ chút!
Lý Lân cau mày bước đến gần màn sáng, sau đó đưa tay phải sờ tới màn sáng.
- Người muốn làm gì?
Bạch y nữ tử biến sắc.
Lý Lân cũng không quan tâm tới nàng, tay phải đâm vào màn sáng thất thải kia, nhưng màn sáng cứng cỏi dị thường kia lại không hề ngăn trở hắn.
- Đây…..
Bạch y nữ tử sửng sốt.
- Ta đoán không sai, quả nhiên là phương hướng của ngươi nhầm rồi.
Lý Lân thu hồi cánh tay vừa cắm vào bên trong rồi nói.
- Ngươi có ý gì?
Thần sắc nữ tử liền bất thiện.
- Nơi này là tế tự thần miếu của cự nhân tộc, hẳn là để cho cự nhân thăm viếng, làm sao lại bố trí loại trận pháp chặn người ta tiến vào đâu. Ta nghĩ loại trận pháp này chỉ khi bị công kích thì mới có phản ứng mà thôi.
Lý Lân khẽ cười nói.
- Hừm!
Bạch y nữ tử rất không thích nhìn cái vẻ mặt đắc ý bây giờ của Lý Lân. Nếu như đã phát hiện bí mật của màn sáng rồi thì nàng phải tiếp tục tiến về trước.
Ông!
Màn sáng thất thải lưu ly giống như là nước vậy, bạch y nữ tử không tốn hao chút khí lực gì liền có thể đi vào.
- Đợi ta một chút!
Lý Lân không biết phải nói gì, rõ ràng mình đã giúp nàng ta một cái đại ân, chí ít cũng phải cảm ơn chứ. Thậm chí cũng không thèm để ý hắn. Nữ nhân a! Mặc kệ thực lực ra sao, tính tình như nhau.
Vượt qua màn sáng, chính là một cái thông đạo to lớn cao gần ba mươi mét. Ở hai bên cổng thông đạo có rất nhiều tượng đá cự nhân, mỗi tên đều thân cao hơn m, trong tay cầm các loại vũ khí khổng lồ thô sơ, làm ra các động tác uy mãnh, trên người mang toàn hàng da thú, trông rất nguyên thủy và hung hãn.
Thần sắc bạch y nữ tử trở nên đề phòng, người đá hai bên tuy không có sinh cơ nhưng lại mang cho nàng ta một cảm giác quỷ dị.
Lý Lân cũng hiếu kỳ đánh giá đám người đá khổng lồ này. Thật sự khó có thể tưởng tượng được những kẻ cao lớn như thế thì sống ra sao.
Hai người bước lên thêm một bước.
Ông…!
Hai mắt tượng đá bên trái liền phát sáng đến chói mắt. Bạch quang trong nháy mắt bao trùm lên hai người. Hỏa hồng chiến giáp xuất hiện trên người bạch y nữ tử, dường như muốn ngăn ngừa sự thẩm thấu của bạch quang, Lý Lân thì điều động đám Thuần Dương chân khí dày đặc tới các nơi trong cơ thể. Hắn không thể nào phóng xuất được Thuần Dương chân khí ra khỏi cơ thể nên đánh phải cô gắng bảo vệ gần người vậy.
Cho dù là hỏa hồng chân khí của bạch y nữ tử hay là Thuần Dương chân khí trong người Lý Lân thì cũng không có chút tác dụng nào đối với đám bạch quang đang bao phủ lên người họ. Bạch quang trong nháy mắt cũng không đi vào trong người họ.
Lý Lân chỉ cảm thấy thân hình trầm xuống, dường như tăng thêm cả ngàn cân vậy.
- Đây là chuyện gì?
Sắc mặt hắn đại biến.
- Đây là thí luyện đường của Cự nhân tộc. Cự nhân tộc thiên về lực lượng, nên khảo thí nơi này chủ yếu là về lực lượng.
Bạch y nữ tử giải thích cho hắn.
- Lực lượng.
Lý Lân khẽ lẩm bẩm, mới chỉ có một bước đã tăng lên áp lực của nghìn cân. Cái thông đạo này khoảng m, Lý Lân không biết bản thân có thể kiên trì được mấy bước đây.
- Đi thôi.
Bạch y nữ tử vươn tay nắm lấy cánh tay Lý Lân, hắn lập tức cảm thấy áp lực ngàn cân trong nháy mắt liền biến mất không còn.
Hai người bước nhanh tới, từng đạo bạch quang phủ lên thân hai người, sắc mặt của bạch y nữ tử dần tái nhợt đi. Khi hai người đi được hai trăm mét thì nàng ta liền thấy được áp lực rồi.
Ầm Ầm….!
Tiếng động to lớn truyền từ phía sau tới.
- Đại Địa Bạo Long đuổi tới! Không nghĩ tới lại nhanh như thế!
Bạch y nữ tử cắn răng, lần thứ hai tăng thêm tốc độ.
Rống…!
Một tiếng cự thú gào thét truyền đến, rồi sau đó một thân ảnh hùng tráng lao vào bên trong màn sáng, chính là Đại Địa Bạo Long đã hóa thành nhân hình.
- Ta biết ngay các người ở nơi này! Để xem lần này các người trốn đi đâu.
Đại hán hóa thân của Đại Địa Bạo Long ồm ồm nói. Lần trước hắn đã bức bạch y nữ tử rời đi khi ở ngoài màn sáng. Bởi hắn biết nàng ta không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Bạch y nữ tử cũng không thèm trả lời, chỉ nắm lấy tay Lý Lân mà chạy về phía trước.
- Đây là khảo thí về lực lượng, nếu mà so sánh với linh thú chúng ta thì nhân loại các người phải rơi xuống hạ phong rồi.
Đại Địa Bạo Long tựa hồ khá là quen thuộc với nơi này, không hề có cố kị chút nào với bạch quang đang lượn lờ bên người, thân thể hùng tráng vẫn giậm bước về phía trước.
Lý Lân bị bạch y nữ tử lôi đi, không hề cảm nhận được bất kì chút áp lực nào. Trong chớp mắt hai người đã đi sâu vào m, chỉ cần thêm m nữa thôi là có thể thoát khỏi thông đạo này. Lúc này bạch y nữ tử đã hít thở gấp gáp, sắc mặt đỏ lên, đại lượng mồ hôi rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
- Chạy không thoát đâu, chịu chết đi!
Đại Địa Bạo Long ở phía sau sằng sặc cười. Bởi hắn thấy, khi bạch y nữ tử chạy vào nơi đây thì không thể nào thoát được.
Bạch y nữ tử khẽ quát một tiếng, cả người phát ra quang mang hỏa hồng sắc rừng rực. Tốc độ lần nữa tăng lên, hơn nữa trên đỉnh đầu còn xuất hiện thêm một tấm thuẫn bài Quy Giáp, tản ra thanh quang nhẹ nhàng.
Đại Địa Bạo Long ở phía sau khi thấy được thanh sắc Quy Giáp thì trong mắt hắn rực lửa hừng hực. Ánh mắt nhìn bạch y nữ tử càng thêm một tia sát khí.
Răng rắc…! Mai rùa vang lên vô số âm thanh kẽo kẹt, có lẽ đã tới cực hạn rồi.
Đúng lúc này bạch y nữ tử bước một bước cuối cùng ra ngoài, áp lực khổng lồ thiếu chút nữa đã đè sấp nàng xuống.
Vút……!
Bạch y nữ tử nghiến răng, tập trung lực lượng toàn thân mà lao tới.
Hồng hộc, hồng hộc…
Bạch y nữ tử thờ dốc, y phục đều đã dính sát vào thân thể, khiến cho vóc người ngạo nhân lộ ra ngoài.
Lý Lân thở ra một ngụm khí, cuối cùng đã thoát rồi. Nhìn vóc người ngạo nhân của bạch y nữ tử mà không nhịn được sự rung động trong lòng.
Rống….!
Đại Địa Bạo Long hét lớn, hắn không nghĩ tới bạch y nữ tử mang theo một người mà còn có thể thoát được ra ngoài.
- Đi!
Lý Lân thần sắc biến đổi, bất chấp sự rung động trong lòng, ôm lấy bạch y nữ tử đang thoát lực mà hướng tới chỗ sâu trong thần miếu phóng đi.
Thần miếu còn to lớn vượt xa dự liệu của Lý Lân. Thạch trụ và tường bao xung quanh cao vút lên mây, dường như biến nơi thần miếu này thành một cái thung lũng vô cùng sâu vậy. Thần miếu so với tưởng tưởng của Lý Lân cũng không giống, nơi này giống một cái sân rộng vô cùng, khắp nơi đều là tượng đá không trọn vẹn, thi hài đã tán, trông như cảnh tượng ngày tận thế vậy.
Những khối hài cốt trước mắt đều vô cùng khổng lồ, cốt phấn trên mặt đất cho người ta biết rằng những thứ này tồn tại đã lâu lắm rồi.
- Quỷ châu quả ở nơi nào?
Lý Lân hỏi.
Sắc mặt bạch y nữ tử đỏ hồng, lúc nãy ở thí luyện lộ đã khiến nàng ta tiêu hao toàn thân khí lực, thân thể đã yếu vô cùng, bằng không nàng ta sẽ không để cho Lý Lân ôm đâu.
- Bên kia!
Lý Lân không hề do dự hướng tới đống bạch cốt mà nàng ta chỉ tới.
- Những thứ hài cốt này đều là của quái thú? Trông lớn thật.
Lý Lân vừa chạy vừa hỏi.
- Đây là linh thú thời thượng cổ, là thức ăn của cự nhân tộc. Cự nhân tộc sau khi ăn thì sẽ chất chồng đống hài cốt xung quanh thần miếu. Cự nhân tộc sống rất lâu, nên số lượng hài cốt ở thần miếu của họ cũng nhiều tới kinh khủng. Cũng chỉ có trong hoàn cảnh hài cốt như núi này mới để cho Quỷ châu quả dựng dục ra được tinh hoa linh vật.
Bạch y nữ tử trả lời.
- Ồ? Ở đây còn có thi hài nhân loại sao?
Lý Lân đột nhiên đứng lại. Ở cách đó không xa, có một cỗ thi hài nhân loại đang ngồi xếp bằng, quần áo trên người còn chưa có bị mục nát.
- Sau khi hắn tới nơi này, không biết vì lý do gì mà chết ở đây.
Bạch y nữ tử xem xét vài lần rồi nói.
- Trên người có đồ kìa.
Hai mặt Lý Lân tỏa sáng, trong ngực thi hài có một đạo kim quang yếu ớt, nếu như không phải mắt hắn tốt thì không thể nào phát hiện ra nổi.
Hắn liền vươn người tới, không e dè gì lấy thứ đó ra.
- Đây là cái gì?
Lý Lân kinh ngạc hỏi. Ở trong tay hắn là một hạt châu kim sắc, bởi vì năm tháng ăn mòn mà gần như hỏng đến nơi rồi.
- Kim Đan! Chỉ có cao thủ Võ Hoàng mới có thể tạo được. Không ngờ hài cốt này dĩ nhiên là của một siêu cấp cao thủ Võ Hoàng a.
Bạch y nữ tử khẽ nói.
- Không đúng, người này hẳn không phải là Võ Hoàng, bằng không thì vị trí Kim Đan phải ở Khí Hải chứ không phải là trong ngực như vậy. Ngươi nghĩ thử xem có phải người này ngoài ý muốn kiếm được một viên Kim Đan của cao thủ Võ Hoàng, muốn luyện hóa nhưng lại thất bại mà chết hay không? Ngươi nhìn đi, bộ dáng khoanh chân khi chết này rất giống với lúc luyện công mà xảy ra chuyện đó.
Lý Lân tỉ mỉ đánh giá thi hài rồi nói.
- Cũng có lý, nhưng năm tháng trôi qua đã lâu, linh khí trong viên Kim Đan đã tiêu tán gần hết rồi, hôm nay chỉ còn một cái vỏ không mà thôi.
Một viên Kim Đang xuất hiện đại biểu cho một vị Võ Hoàng cường giả đã ngã xuống. Bạch y nữ tử đã bước nửa chân vào lĩnh vực, cho nên có nhiều hơn Lý Lân vài phần cảm nhận.
- Trước thu lại rồi hãy tính, nhìn xem còn vật gì tốt không.
Lý Lân nói, tiện tay kéo cái y phục rách rưới trên người thi hài xuống.
Phần phật….!
Hai viên thiết hoàn rơi xuống.
- Ngự thú hoàn!
Sắc mặt bạch y nữ tử đại biến, kinh hô.