- Ngự thú hoàn? Đó là cái gì?
Lý Lân cầm hai cái vòng sắc màu đen trong tay. Thoạt trông vòng tay không lớn lắm nhưng lại nặng tới mức dị thường.
- Tên tựa ý nghĩa, ngự thú hoàn chính là vòng tay chuyên dùng khống chế linh thú, những linh thú bị bắt trúng trừ phi là đẳng cấp cao tới một trình độ nhất định, bằng không thì không thể nào thoát khỏi.
Bạch y nữ tử thần sắc chăm chú nói, quay qua phía bộ xương khô có chút khó lý giải cùng sợ hãi.
- Vậy có thể bắt được Đại Địa Bạo Long không? Nếu như thế cũng sẽ không bị truy đuổi tới mức này!
Bạch y nữ tử còn có thể đi qua được thí luyện của cự nhân tộc thì không lý nào Đại Địa Bạo Long lại không được, hiện tại còn chưa xuất hiện, chỉ có thể biết rằng nó còn chưa có đuổi đến. Nhưng đuổi kịp hay không chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
- Cái đó thì không thể, bởi loại ngự thú hoàn cấp thấp này cùng lắm chỉ có thể bắt được linh thú dưới tam giai mà thôi. Cao hơn thì không được, mà vật này cũng là một cái đại họa, ai mà bắt được thì ắt hẳn sẽ không may đâu.
Bạch y nữ tử trả lời.
- Không may ư, tại sao lại nói thế?
Lý Lân cảm thấy hiếu kỳ, cái loại vòng này thấp nhất có thể bắt được tam giai linh thú, thế loại cao cấp kia không phải có thể bắt được cao cấp linh thú sao. Nghĩ tới đây, tận đáy lòng Lý Lân đã có chút lửa nóng rồi.
- Khoảng chừng vài ngàn năm trước, trên đại lục xuất hiện một tông phái lấy khống chế linh thú làm chủ. Bọn họ nhờ vào đại lượng linh thú bị nô dịch mà thành danh, sau đó, tông chủ nhờ vào nguồn tài nguyên vô hạn đã luyện chế ra được một đôi đỉnh cấp ngự hoàn. Cùng lúc đó bắt được một đầu thất giai linh thú, khiến cho đại lục phải khiếp sợ không thôi. Phải biết rằng, thất giai linh thú chính là tồn tại bằng với Võ Hoàng đỉnh phong, cho dù là người đứng đầu một phương thế lực. Thế nên tông phái này nhờ vào thủ đoạn nghịch thiên đã trở thành thế lực cao cấp nhất đại lục. Nhưng rồi hành vi này đã bị các linh thú bá chủ chú ý tới, căn cứ theo tư liệu lịch sử, thì một phân thân của linh thú bá chủ cấp chín đã xuất thủ, chỉ một kích đã xóa bỏ hoàn toàn ngự thú tông này, tất cả các cao giai linh thú bị khống chế đều bị loại bỏ hết. Còn có hơn mười đầu thất giai linh thú vây công bốn phía của tông môn, khiến cho tất cả những người trong môn cũng bị tàn sát hết. Trận chém giết ấy đã khiến cho đại lục vang lên một sự cảnh báo, linh thú bá chủ đã lên tiếng, dùng loại ngự thú hoàn này ắt sẽ bị linh thú truy sát.
Bạch y nữ tử cảm thán, nàng ta năm đó khi biết tới loại ngự thú hoàn này, cũng có ý muốn nắm lấy. Dù sao ai mà không muốn bản thân mình có thể khống chế được một đầu linh thú đây. Giờ đây phương pháp thu phục linh thú của đại lục vẫn rất thô sơ, chủ nhân phải có thực lực cường đại mới có thể khống chế được linh thú. Mà Linh thú hoàn nếu như không bị phá hỏng thì linh thú vĩnh viễn sẽ không thể phản bội. Chỉ là sau khi biết được thảm án diệt môn của ngự thú tông thì tâm tư này của nàng ta mới tắt hoàn toàn được.
- Nếu như ngự thú tông đã từng huy hoàng như thế thì không có khả năng tất cả các Linh thú hoàn đều bị hủy đi! Lẽ nào những người khác cũng không dám dùng sao?
Lý Lân hiếu kỳ hỏi.
- Đương nhiên là có lưu truyền, chẳng qua là không ai dám quang minh chính đại mà sử dụng. Từ sau khi ngự thú tông bị diệt, cao thủ nhân loại bị linh thú truy sát vì ngự thú hoàn không dưới một ngàn. Thực lực linh thú tới lục giai, sau khi độ thiên kiếp liền có thể hoàn toàn hóa nhân hình, tiến vào thế giới nhân loại, chúng ta cực kỳ khó phát hiện. Ngươi nghĩ coi, bị một tên Võ Hoàng cao thủ truy sát thì còn được mấy người sống sót đây???
Bạch y nữ tử tức giận lườm hắn một cái.
Lý Lân hơi xấu hổ, xem ra vì không hiểu được kiến thức mà bị bạch y nữ tử khinh bỉ rồi. Hắn cũng không để ý lắm, tiện tay thu hai cái vòng tay trên mặt đất lại.
Bạch y nữ tử giật mình nói:
- Ngươi muốn làm gì vậy. Đây chính là một thứ vô cùng phiền phức đấy.
- Không sao, dù sao cũng là thứ nhằm vào linh thú, có khi sẽ hữu dụng với chúng ta. Đúng rồi, thứ này dùng ra sao đây?
Lý Lân không quan tâm lắm nói.
Bạch y nữ tử không còn gì để nói rồi, đối với tính cách không kiêng nể gì của Lý Lân coi như cũng có chút hiểu biết.
- Lấy máu nhận chủ, sau đó thôi động chân khí, hướng về linh thú mà ném tới.
- Đa tạ!
Lý Lân gật gật đầu, sau đó thu cái đám quần áo đã bị phong hóa nghiêm trọng mà vừa nãy hắn mới vừa ném qua một bên.
Bạch y nữ tử có chút thâm ý liếc hắn, nhưng cũng chẳng nói gì thêm. Theo như phán đoán của nàng ta, thì di hài nếu không phải là đệ tử của ngự thú tông thì cũng phải có chút liên quan tới ngự thú tông. Nàng ta cũng không muốn chọc vào sự phiền phức, nhất là ở cái nơi Hắc Thủy tùng lâm toàn là linh thú này. Hiện tại tuy nàng bị Đại Địa Bạo Long truy đuổi có chút chật vật, nhưng dù sao còn chưa có cao thủ Thú Hoàng đã độ kiếp động tay vào. Nàng ta có thể từ bỏ hai cái vòng tay này để khỏi phải trêu chọc vào cái tồn tại đáng sợ kia
Đi thêm vài dặm, trong không khí liền hiện ra một đám sương mù nhàn nhạt màu trắng. Bạch y nữ tử lấy từ trong túi không gian ra hai viên lục sắc đan dược, một viên thì mình dùng còn viên kia thì ném qua cho Lý Lân.
- Đây là Giải Độc Đan, phía trước cũng không phải là sương mù đâu, mà là hàng tỉ thi cốt ẩn chứa sát khí tạo nên, có độc, nên cố gắng hô hấp ít thôi.
Bạch y nữ tử nhắc nhở.
Lý Lân gật đầu, nghe tới hài cốt cùng sát khí thì đúng là không phải thứ tốt gì. Nếu như không phải bạch y nữ tử ra tay thì hắn có lẽ phải mang theo cái dụng cụ lặn nước giản đơn của bản thân mình ra dùng mất.
Rầm rầm rầm...!
Mặt đất truyền tới sự chấn động mạnh mẽ! Dường như có thứ gì đó vô cùng to lớn đang đuổi theo.
- Đại Địa Bạo Long tới. Chúng ta mau đi thôi!
Sắc mặt bạch y nữ tử thay đổi, Lý Lân gật đầu, cấp tốc lao thẳng vào trong đám bạch vụ này.
Sát khí từ hài cốt dần hình thành cũng không phải quá nồng đậm, căn bản là không làm ảnh hưởng tới thị giác. Hai người cố gắng tránh những chỗ có sát khí nồng đậm nhất, rất nhanh đã tiến vào trung tâm nơi này. Lúc này xuyên qua bạch vụ đã có thể nhìn thấy được cốt sơn màu trắng bệch ở phía trước kia.
- Phía trước chính là tế đàn Chiến Thần, cũng là bạch cốt sơn nghìn trượng, chúng ta cần làm là mau chóng leo lên đó thôi.
Bạch y nữ tử bảo.
- Chờ chút!
Lý Lân kéo bạch y nữ tử đang muốn lao tới trước, sắc mặt cực kì khó coi.
- Sao thế?
Bạch y nữ tử khó hiểu hỏi.
- Ở phía trước có nguy hiểm, hơn nữa là cực kỳ nguy hiểm.
Lý Lân khẽ nói.
- Nguy hiểm?
Bạch y nữ tử tỉ mỉ cảm nhận, cũng không hề phát hiện được dấu hiệu của sinh mệnh, khắp nơi đều là cảm giác trầm lặng, liền tức giận nói:
- Đừng có mà nói linh tinh, nơi này chính là Tuyệt vực đấy, không thể nào có dấu hiệu của sinh mệnh được.
- Không đúng, khẳng định là có nguy hiểm!
Lý Lân vẫn kiên trì ý kiến bản thân như cũ. Cảm giác của hắn chưa bao giờ lừa hắn hết.
- Hừ! Không nghĩ tới ngươi lại là kẻ nhát gan, ta nhắc nhở ngươi trước nếu như ngươi không đi theo ta, thì cứ chờ Đại Địa Bạo Long tấn công đi!
Bạch y nữ tử khó chịu nói, nàng đối với thực lực bản thân có lòng tin, càng tin tưởng sự tra xét của bản thân, tự nhiên không tin lời của Lý Lân.
Sắc mặt Lý Lân thực khó coi, bạch y nữ tử bao lần xem thường hắn, hắn cũng không phải là không để tâm, mà căn bản do thực lực khác biệt quá lớn, cho nên Lý Lân hiểu được nên cư xử thế nào. Thế nhưng lần này thì khác, cái cảm giác lạnh người kia lại xuất hiện, chứng tỏ ở phía trước chắc chắn có nguy hiểm, cho dù có đi theo bạch y nữ tử thì chưa chắc nàng ta có thể bảo hộ hắn chu toàn.
Lý Lân vẫn đứng im bất động, thần sắc lãnh đạm nhìn bạch y nữ tử tiếp tục tiến lên trước.
- Hừ! Kẻ nhát gan!
Bạch y nữ tử đi tới trước vài bước nhưng không thấy Lý Lân đuổi theo, trong lòng vô cùng khinh thường. Nàng ta hiện tại đã đến chân núi cốt sơn rồi, chỉ còn vài bước ngắn nữa thôi. Mà thực lực của nàng nếu không có Lý Lân thì lại càng dễ lên núi, lấy được Quỷ Diện chu quả nhanh hơn. Có thể nói chuyến này thuận lợi tới mức vượt qua tưởng tượng của bạch y nữ tử, Lý Lân đã không còn tác dụng gì nữa. Cho nên nàng ta chỉ hơi chần chờ chút rồi từ bỏ cái ý nghĩ tiếp tục mang theo Lý Lân đi cùng.
Thân hình nàng ta giống một đạo lôi điện lao nhanh vào bên trong bạch vụ mờ mờ như có như không.
Ầm ầm...!
Một tiếng nổ thật lớn, bạch y nữ tử bị đánh bay trở lại, thân thể bay trên không phun ra một búng máu, một thanh gai xương cự đại chuẩn xác lao theo phóng thẳng về phía nàng.
Bạch y nữ tử lập tức lấy ra thanh sắc Quy Giáp, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy đem chắn trước mặt mình.
Răng rắc...!
Trên Quy Giáp đã xuất hiện một vết nứt thật sâu, thanh quang trên mặt nó gần như đã biến mất.
- Cái gì đây!!
Bạch y nữ tử cũng đã kịp phản ứng, khẽ quát một tiếng, trong tay liền xuất hiện một thanh xích hồng bảo kiếm, một đạo kiếm quang trùng thiên, trong nháy mắt đã chặt đứt cây cốt gai đó.
Sạt..sạt…!
Thanh âm trầm thấp từ trong sương mù truyền tới, một con mãnh thú hình dáng dị thường, toàn thân là hài cốt thong thả đi tới.
- Cự thú hài cốt? Điều này sao có thể?
Bạch y nữ tử hoa dung thất sắc, Thương Long đại lục có vô cùng nhiều loài mạnh mẽ, khi hài cốt tồn tại trong hoàn cảnh thiên địa đặc thù thì sẽ có được sinh mạng thể đắc thù. Hiện tại đánh lén mình lại không phải cái loại Tinh quái do thiên địa dưỡng dục ra, bạch cốt quái thú thân hình to lớn, thân dài quá m, trên người toàn gai xương sắc bén. Gai xương toàn thân đều có dấu hiệu ăn mòn của năm tháng, hài cốt như thế không có khả năng trở thành Tinh quái được. Điều kiện để cho hài cốt biến thành Tinh quái phải hoàn chỉnh, mà con quái thú trước mắt được tạo nên từ rất nhiều loại hài cốt khác nhau.
- Nhìn trung tâm đám hài cốt kìa.
Lý Lân đang ở phía xa lên tiếng nhắc nhở, bạch y nữ tử cũng nhìn theo phương hướng ấy. Chỉ thấy nơi trọng yếu nhất của nó bị bạch võng bao vây dày đặc, từ nơi đó tản ra một loại khí tức khát máu, ngoan lệ….Càng quan trọng hơn, từ nơi đó phảng phất có sinh mệnh ba động yếu ớt, dường như có một con tuyệt thế hung vật đang ẩn bên trong vậy.
- Cốt Ma Quỷ Chu!
Bạch y nữ tử kinh hô.
- Chạy mau!
- Chạy đâu bây giờ, bên ngoài còn có một con Đại Địa Bạo Long đang chờ nữa đó!
Lý Lân cười khổ nói, vừa nãy lúc bạch y nữ tử bị đánh lén, hắn đã nghĩ tới việc chạy rồi. Thế nhưng đi vài bước thì lại cảm nhận một thứ nguy cơ không thua gì khi ở nơi này, hắn sao lại không nhớ ra Đại Địa Bạo Long đang ngăn chặn ở bên ngoài cơ chứ.
- Chết tiệt!
Bạch y nữ tử nghiến răng, trên mặt hiện lên một nét tuyệt vọng.
Rống…..!
Phía ngoài truyền tới một gào lớn, chính là của Đại Địa Bạo Long, tiếng hống của nó tràn ngập tính thách thức, rõ ràng không phải là nhằm vào hai người Lý Lân.
Tê…tê!!!
Bạch cốt quái thú to lớn cũng phát ra âm thanh tê minh, giống như tiếng mài đao cùn, vô cùng chói tai. Thanh âm này khiến cho hai người cảm nhận được sự ám ảnh của khí tức tàn sát bừa bãi, tàn nhẫn táo bạo, thị sát khát máu.
- Nơi này chính là lãnh địa của Cốt Ma Quỷ Chu, khó trách lại không có vật sống. Tiểu tử, bây giờ sinh cơ duy nhất của chúng ta là giết chết Cốt Ma Quỷ Chu. Bằng không hai chúng ta chỉ có thể biến thành thức ăn cho nó mà thôi.
Bạch y nữ tử quay qua Lý Lân nói.
- Thứ này có nhược điểm gì không?
Lý Lân hỏi
- Nó có thể khống chế bạch cốt thành hình quái thú, ở cái nơi hài cốt thành núi thế này thì thực lực của nó là không tưởng. Thực ra thì nhược điểm duy nhất chính là bản thể yếu ớt, chỉ cần chúng ta có thể kiếp cận nó, nhất định có thể giết chết nó.
Sắc mặt nàng ta ngưng trọng, cho dù ở trong Hắc Thủy tùng lâm thì Cốt Ma Quỷ Chu cũng được coi là thứ vô cùng hung ác khó chơi.