Vù... Vù...!
Lý Yên Nhiên xuất hiện bên cạnh của Lý Lân.
Lý Yên Nhiên kinh ngạc nói :
- Đại ca, hắn là một sát thủ Võ Tôn hậu kì?
- Chỉ tiếc là hắn đã chết rồi. Xem ra gia tộc thần bí này còn phức tạp hơn cả những gì mà ta tưởng tượng. Sát thủ có chức nghiệp như thế này bình sinh huynh thật rất hiếm gặp.
Lý Lân khởi động huyết tế đàn, đem thi thể của lão đầu và hai sát thủ cấp Võ Tôn cho vào trong đó. Hiện tại thì máu thịt trong huyết tế đàn đã chiếm hơn một nửa không gian của nó, nếu như máu thịt trong đó lấp đầy không gian này thì cũng là lúc tầng thứ nhất của huyết tế đàn được luyện thành. Lý Lân vốn không cố ý làm việc này, y chỉ dùng nó để thu dọn những thi thể không tiện dọn dẹp mà thôi. Nhưng không ngờ đến nay lại tích lũy được nhiều máu thịt đến như vậy. Cũng may là cái tên huyết tế đàn tuy tà ác, nhưng nếu không dùng thần thức để vào xem thì vẻ bề ngoài của nó cũng chỉ là một viên ngọc châu vô cùng mỹ lệ. Nếu không như vậy thì sao Lý Lân có thể đem cả một thứ chứa đầy thi thể theo trong người suốt được chứ.
- Chúng ta hiện tại phải làm gì bây giờ?
Lý Yên Nhiên cảm nhận được những khí tức vô cùng hung hãn đang hướng về phía mình thì hiểu rằng chín tên cao thủ kia đã quay lại. Đối phương có đến sáu tên cao thủ bán Thần cấp và những tên còn lại đều có cảnh giới đỉnh cao của Võ Tôn cửu phẩm, bất kì một tên trong số chúng đều là thứ mà hiện tại Lý Lân và Lý Yên Nhiên không thể sánh bằng được.
Lý Lân mỉm cười, nét mặt không tỏ ra chút khẩn trương nào mà nói :
- Muội vào trong Lục Mang Tinh đi, việc còn lại ngoài này cứ giao cho huynh là được.
Lý Yên Nhiên rất muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy sự tự tin của Lý Lân thì bất giác cũng gật đầu. Đưa Lý Yên Nhiên vào trong Lục Mang Tinh xong, Lý Lân bắt đầu tỏ ra rất lạnh lùng.
Vù.. Vù.. Vù..!
Chín tên kia đã đáp xuống và bao vây triệt để lấy Lý Lân.
Lý Lân trầm giọng hỏi :
- Các ngươi là ai? Tại sao lại đến cản đường ta?
Một thanh niên trong số đó sẵng giọng nói :
- Ngươi chính là Lý Lân, lĩnh chủ mới của Hỗn Loạn lĩnh phải không? Không ngờ ngươi lại dám đơn thân độc mã mà xuất hiện ở nơi này, ba người khi nãy ở đây của bọn ta đâu rồi?
Lý Lân trầm giọng nói :
- Ngươi nói đến ba con chuột chui rúc khi nãy đúng không? Ta đã giúp các ngươi xử lí gọn chúng rồi. Còn các ngươi là ai? Cản đường ta thì phải trả một cái giá rất đắt đấy.
Tên thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị trầm giọng nói :
- Ngươi cũng to gan lắm, nơi đây không phải là Hỗn Loạn lĩnh, ngươi dám một thân một mình đến đây thật là muốn tự tìm cái chết mà. Mau ngoan ngoãn giao tất cả những thứ có giá trị trong người ra, bằng không ta sẽ cho ngươi sống còn không bằng chết.
Lý Lân nói lớn :
- Thổ phỉ? Ta vốn chưa từng nghe qua một đám cường giả bán Thần cấp lại đi làm thổ phỉ. Nếu như các ngươi cảm thấy khó kiếm ăn thì hãy đến Hỗn Loạn lĩnh của ta, với thực lực của các ngươi thì ta tuyệt đối sẽ thu nạp và trọng dụng.
Tên thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị nổi giận quát :
- Ha ha! Với thực lực của một tên tiểu tử hoàng mao như ngươi mà cũng dám nghĩ đến chuyện thu nạp bọn ta ư? Thật buồn cười! Động thủ, bắt hắn lại!
Lý Lân trầm giọng nói :
- Các ngươi đến từ Bích Lạc hoàng triều đúng không? Xem ra các ngươi đã biết được tin tức mà đến đây chặn cướp ta. Mau nói, Bích Lạc hoàng triều nội tình ra sao rồi? Bích Lạc hoàng thất bị diệt vong chưa?
Tên thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị trầm giọng nói :
- Chết đến nơi rồi mà còn hỏi đông hỏi tây. Lên, giết chết hắn!
Sáu cường giả bán Thần cấp, ba cường giả Võ Tôn cửu phẩm, trận thế hào hoa như vậy đã đủ để uy hiếp đến tính mạng của Lý Lân rồi.
- Nếu các ngươi đã không chịu nói thì sau này các ngươi vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội được nói nữa!
Lý Lân lạnh lùng hừ một tiếng rồi vẫy tay ra hiệu, trên không trung lập tức xuất hiện một cánh cửa hư không, từ trong đó một đạo quân tay cầm Thần Uy đại pháo đã được cải tiến xông ra.
- Quân đội? Ngươi đem theo cả một nhánh quân đội à?
Chín tên thổ phỉ nét mặt lo sợ, Linh Xà trận pháp của Hỗn Loạn lĩnh có thể nói là cực kì nổi danh, sức mạnh Thần cấp đó căn bản không phải là sức mạnh của võ giả bán Thần cấp có thể đối chọi lại được.
- Đối phó với các ngươi thì cần gì đến binh trận chứ.
Lý Lân lạnh lùng hừ một tiếng rồi vung tay lên, một không gian bản nguồn màu xanh bao trùm lấy cả người y rồi từ từ biến mất. Đồng thời trong lúc ấy những Thần Uy đại pháo bắt đầu nổ súng bắn ra chi chít những luồng bạch quang, mỗi luồng bạch quang đó đều chứa đựng một sức mạnh ngang bằng với một đòn tấn công toàn lực của cao thủ bán Thần cấp.
Ầm... Ầm...!
Những tiếng ầm vang nổ ra khắp mặt đất, dưới sức phá hoại của Thần Uy đại pháo thì sông núi như sụp đổ, cây cỏ héo khô. Chỉ trong phút chốc mà cả một khoảng núi rừng đã bị san bằng, khói bụi bay lên mù mịt như vừa xảy ra một vụ nổ với sức công phá hủy diệt vậy. Ba tên cao thủ Võ Tôn cửu phẩm chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã bị đại pháo bắn nát vụn cả ra, sáu tên bán Thần cấp thì cũng không còn đứng vững được nữa. Kiến nhiều có thể cắn chết voi, huống hồ Thần Uy đại pháo không phải là kiến và tiếc rằng bọn chúng cũng chẳng phải là voi.
Bùm...!
Tên cường giả bán Thần cấp đầu tiên đã ngã xuống, tiếp sau đó là những tên khác cũng bắt đầu không còn giữ được cấm chế bảo hộ mình mà lần lượt bị luồng bạch quang của Thần Uy đại pháo bắn tan xác.
Chỉ trong vòng một khắc ngắn ngủi mà chín cao thủ siêu cấp đã bị bắn triệt để tan thành khói bụi, nhưng kẻ đạt được thắng lợi lớn này là Lý Lân thì lại đang lớn tiếng răn dạy các pháo thủ của Thần Uy pháo đoàn. Các pháo thủ vốn đang phấn khích cũng đã bắt đầu cúi đầu đỏ mặt vì khó xử với những tiếng mắng trách của Lý Lân.
Lý Lân nổi giận quát mắng :
- Bọn bại gia chi tử các ngươi, các ngươi không biết đạn dược của Thần Uy đại pháo làm từ tinh thạch sao? Chỉ đối phó với đám cường giả bán Thần cấp này thôi mà các ngươi đã tiêu tốn đến cả trăm triệu tinh thạch, nếu như là trong một trận đại chiến thì dù có bán cả lão tử ta đi mà đổi lấy tinh thạch cũng không đủ cho lũ hoang phí các ngươi nữa.
Mỏ tinh thạch ở Hỗn Loạn lĩnh tuy nhiều, sản lượng cao, nhưng nếu tiêu xài hoang phí như thế này thì thật cũng không thể nào đáp ứng cho kịp được. Một trăm triệu tinh thạch là sản lượng của cả một ngày, thậm chí là vài ngày của tất cả các mỏ tinh thạch khắp Hỗn Loạn lĩnh. Hơn nữa tinh thạch cũng giống như xăng dầu trong kiếp trước của Lý Lân, thuộc vào loại không thể tái sinh được, dùng hết rồi thì xem như là xong. Do đó tuy Lý Lân biết uy lực của Thần Uy đại pháo là rất lớn, nhưng y vẫn nghiêm cấm việc sử dụng.
Đây cũng là lần đầu Lý Lân nổi giận quát mắng nặng đến như vậy, điều này làm tất cả pháo thủ vô cùng sợ hãi. Đoàn trưởng của Thần Uy pháo đoàn liền vội vã phân trần :
- Lĩnh chủ đại nhân, trong các huynh đệ có rất nhiều người lần đầu thao tác đại pháo, phấn khích quá mức là điều khó tránh khỏi, xin lĩnh chủ đại nhân bớt giận!
Lý Lân cũng bớt giận nói :
- Chỉ một lần này thôi, nếu tái phạm ta sẽ trục xuất ra khỏi Thần Uy pháo đoàn.
Tất cả pháo thủ bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, những người bắn như điên khi nãy thì toàn thân đẫm cả mồ hôi, bộ dạng của Lý Lân thật đã làm bọn họ vô cùng sợ hãi.
Sau khi đưa Thần Uy pháo đoàn về lại trong không gian tạo ra từ Lục Mang Tinh thì Lý Lân cũng không đưa các cô gái ra ngoài nữa, y cảm nhận được tính cấp thiết của sự việc, đối phương đã điều động lực lượng mạnh đến như vậy để cản đường thì hiển nhiên là không muốn Lý Lân đến được Bích Lạc hoàng triều để ứng cứu. Do đó Lý Lân quyết định tăng tốc, dùng tốc độ nhanh nhất để đến làm rõ tình hình hiện tại của Bích Lạc hoàng triều.
Trên đường đi không còn thấy thế lực thần bí nào đến cản đường nữa nên mọi việc đều rất thuận lợi, chỉ trong vòng hơn một ngày, nhóm người của Lý Lân đã đến được biên giới của Bích Lạc hoàng triều. Với thực lực của Lý Lân thì những quân đội trấn giữ biên cương căn bản không cách nào phát hiện ra hành tung của y, do đó Lý Lân không dừng chân lại bất cứ đâu mà tiến thẳng về Trung Châu thành.
Khi Lý Lân vừa đặt chân vào địa phân của Trung Châu thành thì một thần thức mạnh mẽ và quen thuộc trong nháy mắt như khóa chặt y lại.
- Tà Tôn!
Mặt Lý Lân biến sắc, không ngờ đối phương lại đã đợi trước y ở nơi này.
- Ngươi quả nhiên đã đến rồi, xem ra nhóm người mà các lão già kia phái đi đều đã chết trong tay ngươi rồi đúng không.
Tà Tôn cười như không có chút biểu hiện đau lòng nào đối với cái chết của đồng bọn. Điều này làm Lý Lân khó hiểu mà cau mày.
Lý Lân trầm giọng hỏi :
- Trung Châu thành thế nào rồi?
Tà Tôn nói :
- Không yên bình như ngươi thấy hiện nay đâu, nếu như ngươi không đến thì chỉ trong vòng ba ngày nữa, cả cái Bích Lạc hoàng triều này sẽ khó mà trụ vững được.
Lý Lân trầm giọng hỏi :
- Các ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại làm như vậy?
- Ngươi thật quá ngây thơ, dĩ nhiên mục đích bọn ta là Bích Lạc hoàng triều rồi. Tốn nhiều công sức đến như vầy chứng tỏ Bích Lạc hoàng triều đáng để bọn ta ra tay.