Lý Lân lại trầm giọng hỏi :
- Có phải là vì cái bảo tàng chết tiệt của Tà Tổ không?
Tà Tôn lạnh lùng cười :
- Nếu đúng vậy thì sao, còn không phải vậy thì sao? Lẽ nào ngươi muốn ra mặt dùm cho Bích Lạc hoàng triều?
- Lạc Tinh Thần vẫn còn sống chứ?
Lý Lân hỏi một câu vô thưởng vô phạt làm cho người khác không thể hiểu được trong lòng y hiện nay đang nghĩ gì.
Tà Tôn lạnh lùng nói :
- Vẫn còn sống, nhưng cũng không còn được lâu nữa đâu.
Lý Lân nghiêm giọng nói :
- Vẫn còn sống là tốt rồi, chuyện Bích Lạc hoàng triều sống hay chết ta không quan tâm, lần này ta đến Trung Châu thành là có hai mục đích : một là cứu Lạc Tinh Thần vì ta đã hứa với Lạc Khuynh Thành; Hai là lấy lại thân xác đang bị chôn vùi dưới diễn võ trường Thương Thiên kia. Ai cản trở nhất định sẽ trở thành kẻ địch của ta.
- Thật ngại quá, xem ra chúng ta nhất định sẽ trở thành kẻ địch rồi. Lạc Tinh Thần là hoàng đế của Bích Lạc hoàng triều, nếu hắn không chết thì bọn ta không thể nào hoàn toàn khống chế Bích Lạc hoàng triều được. Hơn nữa mục tiêu của bọn ta chính là thế giới bên dưới diễn võ trường Thương Thiên kia, căn bản không thể cho phép ngươi đi tìm cái gọi là bản thể của ngươi được.
Lý Lân lộ ra vẻ lạnh lùng nói :
- Vậy chúng ta chỉ có thể nói chuyện bằng quyền cước rồi.
Tà Tôn ngạo nghễ nói :
- Rất hợp với ý ta! Lần trước do tình thế quá cấp bách nên không thể đánh đến cùng trận đấu đó được, lần này nhất định phải đấu với ngươi một trận phân thắng bại mới được.
Việc lần trước Lý Lân dùng Thái Cực quyền ngăn chặn tất cả đòn tấn công của hắn làm hắn cảm thấy rất mất mặt về tốc độ đáng tự hào của mình, lần này hiển nhiên là Tà Tôn muốn báo thù rồi.
Nói xong cả hai liền giương cung rút kiếm mà lao vào trận quyết chiếnsinh tử.
Tà Tôn vẫn dùng tốc độ quen thuộc của mình, tốc độ của hắn nhanh đến nỗi người khác còn không thể nhìn rõ được bóng dáng. Còn về phía Lý Lân thì y vẫn dùng Thái Cực quyền, hai tay y chầm chậm mà múa để đối phó với tốc độ của Tà Tôn. Điều này khiến cho trận đấu của cả hai trở nên vô cùng quái dị. Một bên nhanh đến mức làm cho đối phương không kịp trở tay mà tấn công vào yếu điểm, còn một bên thì chậm rãi bình thản, nhưng trong thời khắc quyết định thì vẫn có thể né tránh được nguy cơ.
Tà Tôn tức giận nói :
- Hừ! Ta không tin không phá được thế cục này của ngươi.
Khí tức quanh người Tà Tôn bạo phát mãnh liệt, một cảm giác vô cùng kì quái liên hồi ập đến.
- Cường giả Thần cấp, ngươi...
Lý Lân mặt biến sắc, lúc đầu y chỉ nghĩ đối phương là một cường giả bán Thần cấp mà thôi, vậy mà trong nháy mắt, thực lực của đối phương đã đột phá đến Thần cấp trong truyền thuyết rồi.
Tà Tôn trầm giọng nói :
- Hừ! Vì ngươi mà ta đã giải phóng rất nhiều sức mạnh, hiện tại so với những kẻ có sức mạnh dưới Thần cấp thì ta là vô địch, ngươi không còn là đối thủ của ta nữa đâu.
Lý Lân nghiêm mặt lại, hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. Thực lực của đối phương thật đã vượt xa những dự liệu của y, nhưng trong lúc Tà Tôn giải phóng sức mạnh để tăng lên Thần cấp thì Lý Lân phát hiện ra một điều, đối phương đang kiêng kị một thứ gì đó mà căn bản không dám đẩy thực lực chân chính của bản thân lên trên bán Thần cấp.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Hừ! Chỉ cần các ngươi không sử dụng sức mạnh của Thần cấp thì lão tử căn bản không sợ các ngươi đâu.
Nói xong Lý Lân liền mãnh liệt tấn công vào đối phương. Đây cũng là lần đầu tiên trong trận đấu này y chủ động ra tay.
- Phá cho ta!
Tà Tôn hét lớn, phóng ra một luồng chân khí khủng khiếp bao trùm và trói chặt lấy Lý Lân.
Một tiếng ầm vang lên, những thanh hung kích đầy uy lực từ người Lý Lân phóng ra tứ phía, một trong số đó đã trúng đích và phá tan chân khí trói chặt Lý Lân.
Xoẹt...!
Một âm thanh trong trẻo vang lên, từ trong hư không, một thanh bảo đao trắng như tuyết phóng ra nhằm vào hung kích mà tiến tới. Tiếng va chạm của hai thanh vũ khí này làm chấn động cả một vùng, làm dẫn dụ thần niệm của một số người khác vượt qua hư không mà đến quan sát.
- Lần nữa!
Tà Tôn vô cùng nổi giận vì Lý Lân đã có thể đỡ được đòn công kích của mình, hắn cho rằng đó là một sự sỉ nhục
- Hừ! Ta không có thời gian để đùa với ngươi nữa!
Lý Lân hừ một tiếng rồi biến mất vào trong hư không.
- Đứng lại, tên thỏ đế kia!
Tà Tôn nổi giận đùng đùng, đạp nát hư không mà vào trong, hắn không thể dễ dàng để Lý Lân trốn đi như vậy được. Huống hồ là với một kẻ ngạo mạn như hắn thì tiếng hừ khi nãy của đối thủ chính là điều sỉ nhục với hắn. Do đó bất kể là do thể diện hay là sự an toàn của bản thân thì việc bắt sống Lý Lân cũng là một việc tốt nhất.
Chỉ tiếc là hư không mênh mông và có rất nhiều không gian đang không ngừng chuyển động. Còn về tung tích của Lý Lân thì sớm đã không còn biết y đang ở đâu nữa rồi.
- Vô sỉ!
Tà Tôn nổi giận mắng chửi một lúc rồi cũng thoát ra ngoài. Bởi nếu ở quá lâu bên trong với những không gian không ngừng chuyển động và bạo phát là một việc vô cùng mạo hiểm.
Tà Tôn liền dùng thần thức bao trùm chu vi trăm dặm rồi dò xét từ nơi một. Hắn nghĩ Lý Lân đến đây với mục đích là cứu Lạc Tinh Thần thì nhất định sẽ không dễ dàng rút lui như vậy được.
Chỉ tiếc là bất kể hắn tìm kĩ đến mức nào thì cuối cùng vẫn không thấy một vết tích nào của Lý Lân. Tà Tôn tức giận gào thét một lúc lâu rồi cuối cùng cũng từ bỏ.
Tại một nơi cách Trung Châu thành khoảng trăm dặm thì có một đoàn thương nhân đến từ Đà châu của Bích Lạc Hoàng Triều đang tiến đến. Một tiểu tử trẻ tuổi tay chân lanh lợi đang bận rộn với việc chăm sóc từng cử chỉ của đoàn người, điều này chứng tỏ hắn đối xử rất tốt với những thành viên trong đoàn, nét mặt tiểu tử này lúc nào cũng mỉm cười, nụ cười lạc quan của những thiếu niên trẻ tuổi.
Một lão giả có hàm râu như sơn dương trong đoàn cười nói :
- Tiểu Lục Tử, ngươi làm rất tốt, đợi đến khi nào đến được Trung Châu thành giao nốt số hàng này thì ngươi hãy theo ta về Đà Châu, ta sẽ chuẩn bị một số hàng mới mời ngươi đảm nhận.
Tiểu tử trẻ nét mặt vui mừng như bắt được vàng nói :
- Cám ơn Đông gia đã xem trọng, đây là việc Tiểu Lục Tử tôi nên làm mà thôi.
Thương gia lão tiền bối có hàm râu sơn dương chau mày nói :
- Phía trước chính là Trung Châu thành rồi, nghe nói nơi đó đang có chiến tranh, hiện nay xem có vẻ như không có vần đề gì nhỉ?
Tiểu Lục Tử ân cần nói :
- Đông gia, hay là tôi đi trước dò đường?
Thương gia lão bối có hàm râu sơn dương gật đầu, ánh mắt có chút lo âu nói :
- Cũng tốt! Đi sớm về sớm!
Tiểu tử trẻ như nhận được một nhiệm vụ rất quan trọng, vội vã chạy đến gần Trung Châu thành mà dò xét tình hình.
Phía trước Trung Châu thành nay đã thiết lập rất nhiều trạm gác, tất cả mọi người không phân nam nữ đều phải chứng minh thân phận của mình, ai chống lại thì bị ghép vào tội tư thông với địch.
Tiểu Lục tử xem bảng truy nã dán ở ngoài thành xong thì nét mặt tỏ ra khó hiểu rồi hối hã quay về thông báo, nói cho Đông gia biết tình hình nơi đó, đoàn thương gia rất nhanh đã bắt đầu tiến bước mà không ai dám cản trở.
Trong đoàn có một người nét mặt quê mùa trông giống như Tiểu Lục Tử là lão đại của hắn đã bị tình cảnh bên ngoài Trung Châu thành làm cho sợ hãi vậy.
Đoàn người đi qua trạm kiểm soát và nhanh chóng thuận lợi vào trong thành. Nhưng khi vào trong thành không lâu thì người chịu khó làm việc và được đề bạt là Tiểu Lục Tử bỗng dưng biến đi đâu mất. Cũng vì đó mà đoàn thương nhân đã hối hả chia nhau đi tìm, nhưng dù có cố gắng đến mấy thì cũng không tìm ra được mà bất đắc dĩ phải từ bỏ ý định. Người thiếu niên chăm chỉ nhanh nhẹn đó hiển nhiên chính là Lý Lân dùng thuật dịch dung mà cải trang thành.
Không khí và quang cảnh trên các con phố của Trung Châu thành rất kì quái, một đại đô thị siêu cấp vốn rất phồn hoa xưa kia nay đã rất tiêu điều. Lý Lân hóa thân thành một lão giả có sức mạnh không lớn rồi lần mò đến trước cửa hoàng cung, nhưng cả hoàng cung nay đã bị một bức màn lớn bao phủ cả lên, một số cao thủ có thực lực mạnh thì đang tuần tra trên không trung. Điều này đến cả một kẻ ngốc cũng biết được là hoàng cung đã bị phong ấn rồi, nếu Lý Lân muốn vào đó thì nhất định phải phá vỡ cấm chế của nó mới vào được, và cơ hội chỉ có một lần mà thôi, nếu thất bại thì nhất định sẽ dẫn dụ tên Tà Tôn đang săn lùng y tìm đến.
Lý Lân lân la khắp xung quanh hoàng cung nhưng vẫn chưa tìm được một nơi thích hợp để ra tay. Những cao thủ tuần tra trước cửa hoàng cung là không nhiều, tính cảnh giác của chúng cũng rất thấp, điều này làm cho Lý Lân chau mày cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Lý Lân nhìn thật lâu, cũng nhìn rất cẩn thận, tiếc là hoàng cung gần như bị cấm bế đã tràn ngập nguy hiểm. Lý Lân tin tưởng, chỉ cần mình chạm vào cấm chế giam cầm hoàng cung, chỉ sau một giây, sẽ có mấy vị cao thủ không kém gì Tà tôn vọt về đây, hoàn toàn cắt đứt con đường chạy trốn của Lý Lân. Đừng nói chi là còn phải muốn cứu Lạc Tinh Thần còn chưa rõ tình huống.
Lý Lân không mạo hiểm, hắn đang đợi thời cơ, trong khi chuyển hướng tới mục tiêu thứ hai thành Trung châu, thần sắc trên mặt hắn đã rất chấn động.