- Không biết ân nhân xưng hô thế nào?
Lý Lân gian nan xoay người, liền thấy được một bóng hình xinh đẹp đang ngồi khoanh chân.
- Hai chúng ta không cùng đường, thế nên cũng không cần phải biết tên làm gì!
Bạch y nữ tử nhắm mắt lại, giọng bình thản nói.
Lý Lân hơi nghẹn một chút, vẻ mặt có chút xấu hổ. Hắn hơi hiếu kỳ đánh giá bạch y nữ tử, nhất là vì sao lại không thể nhìn rõ được dung mạo của nàng. Tầng sương mông lung huyền ảo kia thực là thần kỳ.
Cùng lúc đó, hắn cũng nhận ra bạch y nữ tử kia đang ngồi bên trên một đầu quái thú tướng mạo dữ tợn. Quái thú này đầu thì giống với Cự Ngạc còn thân hình lại giống cự mãng. Hai cái chân to lớn kia ôm chặt lấy thân rắn dài hơn mười thước. Trên người quái thú cũng không có lân giáp mà là một khối nguyên thạch màu nâu. Màu sắc khá giống với thạch bích xung quanh, nếu như quái thú không mở mắt thì thực khó có thể phân biệt được nó với đống loạn thạch.
- Đây là quái thú gì?
Sắc mặt Lý Lân trở nên tái nhợt, người bình thường nào bỗng nhiên thấy được thứ khủng bố như thế tồn tại thì chẳng giật mình.
- Tam giai linh thú - Nham Xà. Chỗ chúng ta bây giờ chính là sào huyệt của Nham Xà.
Nàng ta thản nhiên trả lời.
Lý Lân cũng nhận thấy tuy Nham xà trợn mắt nhìn hắn nhưng không hề có ý tức giận nào trong mắt nó, nên cũng đè lòng khiếp sợ xuống, khi nhìn về bạch y nữ tử lại càng thấy nàng ta thần bí. Tam giai linh thú chiến lực đã tiếp cận Tiên Thiên sơ giai rồi. Thế mà nàng ta lại vô thanh vô tức diệt sát, thực lực này sợ rẳng đã vượt qua cảnh giới vương tọa rồi, về phần thực lực của bạch y nữ tử rốt cuộc cao bao nhiêu thì Lý Lân không thể nào đoán nổi.
- Nơi đây cách Đại Đường xa không?
Lý Lân đành phải dời lực chú ý của mình ra chỗ khác, bởi tam giai linh thú kia dù đã chết nhưng vẫn tỏa ra khí tức khủng bố. Đối với thân thể còn đang trọng thương của hắn thì có áp lực không nhỏ.
- Đại Đường? Ngươi hẳn là đang nói nói tới quốc gia cạnh cửa vào của Hắc Thủy tùng lâm a. Thật sự là bất hạnh cho ngươi bởi từ đây tới Đại Đường chí ít cũng hơn trăm dặm. Nếu như ngươi vẫn đi về phía tây nam, chỉ cần không bị linh thú làm thịt ắt sẽ có thể đi ra ngoài được..
Bạch y nữ tử mở mắt, giọng đùa cợt nói.
- Trăm dặm?
Lý Lân hít vào một hơi khí lạnh. Từ lúc hắn còn ở ngoài Hắc Thủy tùng lâm tới giờ cũng không quá lâu, vậy mà đã thâm nhập vào trong hơn trăm dặm rồi, tốc độ này quả thực là vô địch mà.
- Nếu như ta không nhầm thì thực lực của ngươi hẳn là cảnh giới Võ Sư, không gian truyền truyền tống thất bại ắt tao ngộ không gian loạn lưu, mạng ngươi coi như cũng lớn. Nhưng ta phải báo cho ngươi biết một tin buồn, đó là ở chung quanh nơi này, linh thú thấp nhất cũng từ nhị giai trở lên, tam giai linh thú thì chỗ nào cũng có. Thậm chí có mấy địa phương có tứ giai linh thú tiềm ẩn. Lấy thực lực của ngươi sợ rằng chỉ mới bước chân ra ngoài đã bị linh thú phát hiện, rồi bị cả một đàn linh thú chen chúc nhau tới làm thịt cho coi.
Bạch y nữ tử hảo tâm nhắc nhở.
- Ít nhất cũng là linh thú nhị giai. Cái này phiền phức đây.
Lý Lân khổ não nói, đột nhiên, hắn đưa mắt nhìn bạch y nữ tử, giống như đã bắt được một cây cỏ cứu mạng vậy.
- Không nên nhìn ta, cứu ngươi đã là hết lòng rồi. Hơn nữa ta còn có việc, cũng không có ý định ra ngoài…Nên ngươi hãy cứ tự cầu phúc đi thôi!
Bạch y nữ tử trực tiếp đánh bay suy nghĩ của Lý Lân. Địa phương hiện tại ẩn chứa nguy cơ vô cùng, cho dù lấy thực lực của bạch y nữ tử cũng cần phải cẩn trọng, không thể phân tâm, nếu không chắc chắn hành tung sẽ bị cao giai linh thú nắm bắt được. Khu vực này tuy nhân loại qua lại cũng khá nhiều, nhưng vẫn nguy hiểm dị thường. Cao giai linh thú rất bài xích nhân loại, luôn luôn đuổi tận giết tuyệt bất cứ tên nhân loại nào xuất hiện ở phía sâu bên trong tùng lâm.
Lý Lân vô cùng phiền muộn, bởi bạch y nữ tử không muốn mang hắn theo, hắn cũng không thể mặt dày mày dặn mà đi theo được. Mạng nhỏ tuy trọng yếu, nhưng Lý Lân cũng có sự kiêu ngạo của bản thân mình. Hắn không tin với năng lực của mình lại khó có thể sinh tồn trong tùng lâm này.
Rống…!
Một tiếng rống nặng nề từ bên ngoài xuyên qua thác nước mà truyền vào trong động. Bạch y nữ tử biến sắc, thở dài nói:
- Không nghĩ tới vẫn bị theo dõi tới đây. Ta phải đi đây, ngươi tự mình giải quyết cho tốt.
- Đợi chút, cái gì mà bị theo dõi cơ, hãy nói cho ta biết đi…
Lý Lân gấp rút nói, kẻ có thể khiến cho thần bí bạch y nữ tử với thực lực thâm khả bất trắc phải khẩn trương, thì Lý Lân cũng không cần đoán cũng biết được đó là một tồn tại vô cùng khủng bố. Mà hiện nay hắn chả biết chút thông tin nào về Hắc Thủy tùng lâm, đối với việc hắn có thể sinh tồn ở nơi đây hay không vô cùng bất lợi.
- Đại Địa Bạo Long! Ngũ giai đỉnh phong linh thú, một trong những đại vương ở nơi này, hơn nữa hắn còn có thể hóa thành nhân hình.
Bạch y nữ tử chậm rãi nói.
- Ngũ giai linh thú? Hóa thành nhân hình?
Lý Lân hít vào một hơi lãnh khí. Tứ giai linh thú đã vượt qua Tiên Thiên cao thủ sơ giai, Ngũ giai đỉnh cao linh thú chí ít cũng ngang bằng với tồn tại khủng bố như cửu phẩm đỉnh phong vương tọa rồi. Hơn nữa bình thường thì linh thú chỉ có đột phá lục giai mới có thể hóa thành nhân hình. Chỉ có một số loài linh thú có chút thiên phú dị bẩm dưới sự tiến hóa mạnh mẽ có được nhân dạng, điều đó cũng chứng tỏ huyết mạch của linh thú đó vô cùng cao quý, ẩn chứa tiềm lực vô cùng.
- Tiểu tử, chúc ngươi may mắn…!
Bạch y nữ tử nói xong, thân thể giống như một đạo thiểm điện lao từ bên trong huyệt động ra ngoài. Lý Lân vẫn còn muốn hỏi nữa, nhưng đáng tiếc đã không còn thấy tung tích bạch y nữ tử đâu.
- Không nghĩ tới một lần xuyên qua không gian lại có thể vào sâu bên trong Hắc Thủy tùng lâm.Thực sự là đen như chó cắn mà!
Lý Lân thở dài một hơi. Bạch y nữ tử đã đi rồi, giờ tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân hắn mà thôi.
Uỳnh…!
Một tiếng động kịch liệt kèm theo tiếng nổ lớn truyền vào trong thác nước, khiến Lý Lân cảm nhận được sự chấn động mang tính hủy diệt này.
- Thật là cường đại! Dĩ nhiên đã vượt qua thực lực cửu phẩm vương tọa..
Lý Lân vô cùng kính nể, hắn càng hy vọng bạch y nữ tử có thể giết chết Đại Địa Bạo Long khủng bố đó, để hắn có thể an ổn trốn ở nơi này.
- Tỳ nữ ti tiện, trốn đi đâu!!
Một tiếng hô phẫn nộ cực điểm truyền tới, sau đó hai luồng uy áp khủng bố dần rời đi xa.
Lý Lân thở ra một hơi, quay về hướng động khẩu, chậm rãi, kiên định nói:
- Ân cứu mạng của ngươi, ta khắc ghi. Chỉ cần ta không chết ta chắc chắn sẽ hoàn trả lại phần ân tình này.
Nói xong, hắn cố nhịn đau nhức mà ngồi dậy, cố gắng khống chế Tiên Thiên Thuần Dương chân khí dường như sắp khô kiệt tới nơi, đi theo lộ tuyến của Tiên Thiên Nhất Khí Quyết mà vận chuyển. Ở nơi nguy hiểm như thế này, thì khôi phục thực lực là điều cần thiết nhất bây giờ.
Nửa ngày sau, tia hỏa hồng năng lượng cuối cùng đã tiêu hao hết. Thương thế của Lý Lân cũng đã hoàn toàn hồi phục. Hỏa hồng dược lực kết hợp với Tiên Thiên Nhất Khí Quyết chữa thương quả là cách tốt vô cùng.
Lý Lân chậm rãi đứng lên, rồi khẽ vận động toàn thân. Tuy các phần bị gãy đã hồi phục, nhưng mà kinh mạch mới được tái tạo lại cường độ hoạt động cũng chỉ có hạn, cần phải trải qua việc rèn luyện không ngừng mới có thể khôi phục được đến cường độ trước kia.
- Xem ra phải ở nơi này tu luyện một thời gian rồi!
Hai tồn tại khủng bố giao thủ đã dọa chạy hết linh thú ở khu vực này. Lý Lân chọn trốn ở đây mà yên phận là vô cùng chính xác.
Lý Lân vung tay lên, thu thân thể của Nham Xà vào trong không gian giới chỉ. Đây chính là tam giai linh thú, tinh thịt toàn thân đối với Lý Lân quả là thuốc bổ tốt nhất. Hơn nữa theo lời bạch y nữ tử thì bên ngoài yếu nhất đã là nhị giai linh thú, tuyệt đối không phải cái tên trọng thương như Lý Lân có thể đối phó nổi. Hiện tại những gì hắn có thể làm chính là dùng mọi khả năng có thể để tăng trưởng thực lực sau đó trốn ra khỏi Hắc Thủy tùng lâm.
Đối với việc bản thân bỗng dưng biến mất sẽ khiến cho biên ải rối loạn thì Lý Lân cũng không quá lo lắng. Dù sao thì vợ chồng Trấn Bắc Hầu với mấy người Chu Nam Thắng cũng không biết mình xuất quan lên phía bắc, mà Trương Trùng với tiểu loli La San cũng bị mệnh lệnh của Lý Lân phải thủ lại ở thành. Kết quả cho dù bản thân có mất tích thì cũng không ai biết. Dù sao cũng có nhị phẩm vương tọa thiết giáp vệ bảo hộ, không ai lo lắng việc hắn sẽ lọt vào phục kích của cao thủ Tiên Thiên.
Nhưng Lý Lân lại không biết, sự tình hắn bị tập kích rất nhanh sẽ bị vợ chồng Trấn Bắc Hầu biết được, mà còn dẫn phát rối loạn, khiến cho chiến cuộc trở nên gay gắt hơn, làm cho quy mô chiến trường càng lớn hơn.
Rối loạn đó chính là bắt nguồn từ con Cự Ngạc tứ giai truy đuổi hai người Bắc Trạch Khiếu Nguyệt kia.
Khi Bắc Trạch Khiếu Nguyệt và Hách Liên Chiến cùng chạy, trong một thời gian ngắn mà vẫn không thể thoát khỏi sự truy đuổi của tứ giai Cự Ngạc. Thân hình nó tuy hơn mười thước nhưng tốc độ thực sự quá nhanh, hơn nữa với thiên phú thần thông Sa Bạo khiến hai kẻ chạy trốn khổ không thể tả.
Hách Liên Chiến muốn được tách nhau ra để chạy, lập tức bị Bắc Trạch Khiếu Nguyệt từ chối luôn. Nói giỡn à, đây là một đầu Cự Ngạc trí tuệ không thua gì nhân loại. Mà ánh mắt của nó từ đầu đến cuối luôn tập trung vào hắn, nếu như tách nhau ra thì hắn chắc chắn không thể nào thoát được sự truy sát của Cự Ngạc, bởi thực lực đánh một trận cũng không có thì hắn không thể ngu như thế, dùng tính mạng bản thân để cứu Hách Liên Chiến một mạng.
Cuối cùng, Hách Liên Chiến không còn cách nào để trốn đành cùng Bắc Trạch Khiếu Nguyệt liên thủ lao tới chém giết. Lúc này khoảng cách từ nơi hai người một thú giao chiến tới đạo phòng tuyến thứ nhất của Đại Đường không tới năm dặm.
Cự Ngạc khủng bố phòng ngự, công kích cường hãn, hơn nữa lực sát thương cường đại của Sa Bạo, khiến cho hai tên Tiên Thiên cao thủ liên thủ với nhau mà phải bại liên tiếp. Cuối cùng, hai tên gây họa này đành phải dùng kế họa thủy lưu đông, đưa tặng cho đạo phòng tuyến thứ nhất của Đại Đường một con Cự Ngạc.
Hai người lại quên một chỗ, đó là Cự Ngạc tuy ngôn từ non nớt, nhưng do nó không thường xuyên dùng ngôn ngữ nhân loại, chứ không phải do nó còn ít tuổi… Nó đuổi theo hai gã Tiên Thiên cao thủ nhảy vào phòng tuyến của Đại Đường. Mục tiêu chính vẫn là hai người, trên đường đi không hề giết quá nhiều người.
Bởi Cự Ngạc lao vào làm loạn, khiến cho quân doanh Đại Đường loạn thành một mảnh, Trấn Bắc Hầu La Bân liền xuất hiện, một quyền đánh bay Cự Ngạc, hơn nữa dưới sự phẫn nộ chỉ hai đấm một đạp đã đánh chết Hách Liên Chiến. La Bân thể hiện ra thực lực của Tam phẩm vương tọa đỉnh phong, triệt để chống đỡ tràng cảnh này. Bắc Trạch Khiếu Nguyệt vào thời điểm mấu chốt liền xuất ra một đạo cổ phù, xé rách hư không biến mất.
La Bân cũng không đánh chết Cự Ngạc, vì khoảng cách từ sông Hắc Thủy tới đây không xa, mà Sa Mạc Cự Ngạc ở sông Hắc Thủy là một đại tộc đàn, nếu mà chúng một ngày nào đó trả thù thì không chỉ Đại Đường không ngăn được, mà dù cao cấp hoàng triều cũng không chắc đã chống đỡ được.
Cuối cùng Cự Ngạc chật vật mà rút lui, nhưng cũng làm chuyện Bắc Trạch Khiếu Nguyệt phục kích Lý Lân bạo lộ ra ngoài.
Trấn Bắc hầu sau khi xác nhận được tin tức liền nổi giận, điều động binh lính ở Phí Thành tới đạo phòng tuyến thứ nhất để tìm kiếm người. Trừ việc tìm thấy Thiết Giáp vệ bị thương nặng và Huyết Sắc mã bị giết chết thì không hề phát hiện tung tích của Lý Lân.
Trấn Bắc Hầu lập tức đi tám trăm dặm báo về đế đô. Tin tức này khiến cho toàn bộ đế đô rung động vô cùng. Đường hoàng Lý Chấn Viễn nổi giận, quân lệnh đưa xuống Binh bộ không ngừng, lập tức điều thêm hai trăm vạn đại quân lên phía bắc. Đại Đường bắt đầu biến thế phòng ngự trở thành tích cực tấn công, trong lúc nhất thời quy mô chiến tranh đã thăng cấp.