Tam Thái Tử

chương 97: bế quan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thác nước phóng thẳng xuống dưới, khiến cho bọt nước vỡ ra như những cánh hoa. Từ lúc bạch y nữ tử và Đại Địa Bạo Long giao chiến tới giờ đã qua một tháng, đám linh thú bị dọa sợ phải chạy tứ tán cũng đã trở lại. Hồ nước dưới thác nước tuy ít có linh thú tiếp cận nhưng thực ra vẫn thường có linh thú tới nơi đây uống nước.

Một con ngựa vằn sừng dài màu trắng cẩn thận tiếp cận hồ nước. Ở phía sau chừng trăm mét, mấy trăm con ngựa vằn khác chăm chú nhìn vào nó. Ở Hắc Thủy tùng lâm không lúc nào có thể thả lỏng, nhất là những hồ nước lớn như thế, thường hay có thủy hệ linh thú ẩn nấp. Theo ký ức của cả đàn thì ở phía dưới thác nước có một con tam giai Nham Xà chiếm đóng. Thế nhưng nó lại ít khi ở bên trong đầm, mà cũng ít khi săn bắt con mồi, thế nên chỉ cần Nham Xà không có ở đây thì chúng có thể ăn mừng được rồi. Dù sao thì so việc đối mặt với cao giai linh thú bên trong nước thì Nham Xà chiếm giữ hồ nước còn an toàn hơn.

Ngựa vằn sừng dài cuối cùng cũng tiếp cận được mép nước, đôi mắt to bao quát toàn hồ, rồi tập trung vào phía đáy hồ, chuẩn bị tùy thời có thể bỏ chạy. Nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra, dường như con Nham Xà kia hôm nay lại không đi kiếm ăn.

Tê…!

Con ngựa vằn sừng dài dò đường này hí lên một tiếng, phát ra tín hiệu an toàn cho đồng bạn. Trong lúc nó không chút phòng bị nào thì từ dưới đáy hồ một đạo đao mang rừng rực phóng ra. Ngựa vằn vô ý nhảy lên, nhưng đao mang quá sắc bén, phản ứng của nó cũng không thể cứu được cái mạng của nó.

Xì xì…

Ánh đao thoáng hiện, bụng Ngựa vằn sừng dài liền bị cắt ra một lỗ lớn, máu tươi và nội tảng cùng chảy ra ngoài.

Ngựa vằn thống khổ gào thét, vốn đàn ngựa vằn đang muốn tiến lên lập tức bị tràng cảnh trước mắt chấn kinh, chúng liền lui về sau thật nhanh. Chúng không biết trong nước rốt cuộc có thứ gì, lại có thể khiến cho đồng bạn dò đường không có thời gian phản ứng mà đã bị trọng thương.

Xoạt…!

Lại thêm một đạo đao mang nữa hiện ra, khiến cho đầu thân của con ngựa vằn sừng dài kia chia lìa, không còn kêu gào được nữa. Rồi “ầm” một tiếng nó liền rơi xuống nước. Trừ một màu máu đỏ đậm trên mặt nước ra, thì chẳng còn gì để lại.

Hí..Hí..Hí!

Cả đàn ngựa vằn cùng gào rú, nhìn về hồ nước với vẻ kiêng kỵ, tuy chúng muốn uống nước nhưng không dám lấy thân mạo hiểm, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thối lui.

Phía dưới hồ nước, trên đầu Lý Lân đang bao trùm bởi một tầng bạch sắc cầu, bên hông có cột một tảng đá lớn, hắn đang gian nan kéo thi thể của ngựa vằn vào một thủy đạo phía dưới đáy hồ. Thủy đạo này chính là nơi Nham Xà di chuyển từ thạch động bên trong thác nước ra ngoài. Đi qua thông đạo là có thể tới được nơi ẩn thân của Lý Lân, thông đạo này đã biến thành nơi chuyên chức để Lý Lân săn bắn rồi. Về phần bạch sắc khí cầu phía trên đầu hắn chính là lấy ra từ trong cơ thể của Nham Xà, khá là co dãn mà cũng vô cùng chắc chắn.

Rầm…!

Gian nan leo lên từ trong nước, Lý Lân liền cởi dây nối với tảng đá ra, sau đó bỏ khí cầu trên đầu xuống, rồi dùng dây quấn lôi con mồi lên mặt đất.

Ngựa vằn sừng dài dù là linh thú ăn cỏ thế nhưng thực lực bản thân lại không kém, đạt chuẩn nhị giai linh thú, cái sừng nhọn trên đầu còn có thể phát ra hỏa cầu với lôi điện, rất là khó chơi. Phiền toái nhất là cái giống này lại sống quần cư, tốc độ lại nhanh như gió. Với tốc độ của Lý Lân thôi thì không thể nào đuổi kịp được, chứ đừng nói gì là săn bắt. Đúng như lời của bạch y nữ tử nơi hắn ẩn thân linh thú yếu nhất cũng là cấp hai. Nhưng nàng ta không hề cho hắn biết rằng cái đám sống quanh hắn động một con là chọc phải cả một đám luôn. Lý Lân có cuồng vọng tới mức nào cũng không điên tới mức đi đối phó với cả một đàn linh thú cấp hai… Thế nên hắn đành lựa chọn cách núp dưới nước chờ con mồi tự đưa đến cửa.

Hồ sâu chỗ hắn vốn là địa bàn của tam giai linh thú Nham Xà, nhưng nó đã bị bạch y nữ tử đánh chết nên chỗ này cuối cùng trở thành nơi săn bắn tốt nhất cho Lý Lân. Thân thể hắn từ nửa tháng trước đã dần hồi phục, sau khi hắn nhờ vào thịt Nham Xà một lần nữa lại đả thông Mệnh Môn, rồi tu luyện tới viên mãn. Sau đó Lý Lân liền lợi dụng hồ nước dưới con thác để bắt con mồi. Trừ con ngựa vằn không may vừa rồi, còn có một đầu nhị giai Trâu nước, và một đầu cũng nhị giai Rắn nước cũng bị Lý Lân hạ độc thủ.

- Ba con linh thú nhị giai, một con linh thú tam giai, cũng đủ cho ta tiến hành bế quan dài dài đây.

Lý Lân lột da của ngựa vằn, vứt hết nội tạng vô dụng đi. Thân Ngựa vằn dài hơn bốn mét, thịt thà lột da xong cũng còn hơn nghìn cân. Nhưng ngần ấy trọng lượng trong tay Lý Lân quả thực nhẹ như không vậy. Hắn vứt da lông lên một tảng đó gần đó, sau đó nhảy vào bên trong thạch động. Nham Xà mặc dù là loài sống trong nước, nhưng hang của nó khá là khô mát. Ở trong thạch động có một đống lửa, nếu như không nhờ có thác nước che lấp đi thì đánh chết Lý Lân cũng không dám nhóm lửa ở trong Hắc Thủy tùng lâm. Nhờ vào địa lợi Lý Lân cuối cùng cũng không phải nhóm lửa theo cái kiểu của dã nhân nữa.

Trong hang động có một đống gỗ tròn, đều là những loại nhiều chất dầu, đó là sau khi Lý Lân hồi phục thương thế mà kiếm tới. Lúc ấy, bạch y nữ tử cùng ngũ giai đỉnh phong linh thú đại chiến một hồi, khiến cho cao giai linh thú xung quanh bị hù cho chạy mất dép. Càng tiện lợi cho Lý Lân hành động, bằng không thì hắn cũng không thể nào kiếm được một đống lớn đồ dùng cho sinh hoạt như vậy.

Sau khi đốt lửa lên, Lý Lân đem thịt ngựa vằn ra nướng. Trong không gian trữ vật của hắn có một đầu Nham Xà, một đầu Thủy Ngưu, một đầu Thủy Mãng, tất cả đều biến thành thịt nướng hết luôn. Tuy không gian trữ vật có thể đảm bảo chất lượng nhưng không thể nào giữ được độ tươi ngon, chỉ có nướng chín lên thì mới có thể giữ được lâu. Xung quanh càng có nhiều linh thú quay trở lại nên Lý Lân cũng không dám mò ra ngoài nhiều. Mỗi lần cũng chỉ dám giải quyết những con mồi đến gần hồ nước mà thôi, cho dù là vậy thì trong nửa tháng hắn cũng chỉ kiếm được ba đầu nhị giai linh thú.

Từ ngày hôm nay, hắn đã phá hỏng thủy đạo nối liền hồ nước với huyệt động, cũng chỉ để lại một lỗ thông gió ở động khẩu phía sau thác nước mà thôi. Sơn động triệt để rơi vào hắc ám, đây là lần đầu tiên Lý Lân bắt đầu bế quan thời gian dài kể từ khi hắn xuyên việt tới giờ.

Ngoại giới lại khôi phục lại sự yên tĩnh, đám linh thú cũng dần quên đi sự khủng bố của hồ nước này, lại có linh thú đánh bạo tới gần, sau khi phát hiện không còn nguy hiểm gì thì càng ngày càng nhiều linh thú tới nơi này. Tới tận khi nơi này một lần nữa trở thành địa bàn của một con nhị giai đỉnh cao Hắc Giao chiếm đóng.

Ở một nơi khác bên trong Hắc Thủy tùng lâm, một đạo thân ảnh bạch y hiện lên, tốc độ của nàng vẫn nhanh như cũ, nhưng thiếu một tia mờ ảo như trước mà còn mang vài phần chật vật. Trên y phục màu tuyết trắng ấy có điểm xuyết những vết máu, thoạt nhìn như đã trải qua rất nhiều lần chém giết.

Hống…!

Một tiếng gầm trầm nặng vang lên sau lưng nàng, rất nhanh đã tiếp cận…Xung quanh cũng dần có linh thú từ tam giai trở lên xuất hiện để cản trở nàng.

- Thật sự là âm hồn bất tán mà!

Thân ảnh màu trắng đang chạy trốn đó chính là bạch y nữ tử đã cứu Lý Lân một mạng, chỉ là nàng hiện tại bị Đại Địa Bạo Long Vương truy đuổi khiến cho có chút chật vật.

Bạch y nữ tử xoay người nhìn về phía thân ảnh khổng lồ ở phía xa đang dần tiếp cận, vẻ mặt bất đắc dĩ. Song phương vừa chạm mặt, thì trong con ngươi to lớn của Đại Địa Bạo Long bốc lên sát khí ngùn ngụt, không chút che dấu. Nó cũng không phải trong hình dáng nhân loại, bởi đó cũng không phải nhờ đột phá lục giai mà biến hóa thành, đó là do hắn nhờ vào lực lượng huyết mạch để biến thành, như thế thì lại tiêu hao đại lượng linh lực. Hiện tại nó đang dùng bản thể của Đại Địa Bạo Long để truy đuổi, không chỉ tốc độ nhanh hơn, mà càng dễ dàng phát huy chiến lực cường đại hơn. Hơn nữa ánh mắt của nó vẫn luôn chú tâm vào thân ảnh yểu điệu phía xa kia, nó đã truy đuổi nàng tròn một tháng rồi, thế nhưng không hề có ý buông tha.

- Ngươi trốn không thoát đâu! Nơi đây là địa bàn của linh thú chúng ta, nhân loại mà tiến vào thì đều phải chết!

Đại Địa Bạo Long điên cuồng thét lớn. Truy đuổi hơn một tháng nhưng không thể bắt được bạch y nữ tử khiến cho tâm tình của nó vô cùng cáu giận. Thời gian vừa qua nó đành phải chỉ huy đám linh thú cùng vây bắt nàng ta, nhưng vẫn bị nàng ta nhờ vào thân pháp quỷ dị mà đào tẩu mất. Nếu không phải bạch y nữ tử vẫn đi vòng vèo trong khu vực này thì nàng ta chỉ sợ đã sớm chạy thoát rồi.

- Ta tới nơi này chẳng qua chỉ để tìm một vị thuốc Linh dược mà thôi, chỉ vô ý thành địch với linh thú các ngươi, ngươi sao lại phải bức người như thế?

Bạch y nữ tử lạnh lùng lên tiếng. Nàng ta đứng trên đỉnh một gốc đại thủ, khí tức trên người có chút hỗn loạn, không ổn định.

- Hừ! Từng cọng cỏ từng ngọn cây trong rừng này đều thuộc về linh thú chúng ta, nhân loại đã chiếm lấy đại lục, thế mà còn mưu toan xâm chiếm lấy gia viên của chúng ta, đây là chuyện không thể nào tha thứ được.

Đại Địa Bạo Long căn bản không thể tin được lời nói của bạch y nữ tử. Nhân loại giả dối, vô số cao giai linh thú phải dùng máu tươi và sinh mạng của bản thân để chứng minh lời này. Ở trong Hắc Thủy tùng lâm đều có một luật chung, phàm là nhân loại xâm chiếm thì tất cả đều phải đánh hội đồng. Vô số năm qua đi, điều này đã trở thành chuẩn tắc mà các cao giai linh thú nơi này phải tuân thủ.

Bạch y nữ tử trầm mặc rồi, bởi căn cứ theo tư liệu ghi chép lịch sử thì ở khoảng thời gian vô cùng xa xưa, khi mà toàn bộ đại lục khắp nơi đều là sơn lâm rậm rạp, đủ loại linh thú cường hãn thường qua lại. Mà dần dà thì xuất hiện mấy chủng tộc thống trị tất cả, nhân tộc lúc ấy chỉ là một phụ thuộc bé nhỏ của Thần tộc, vô cùng nhược tiểu, thậm chí một số linh thú cường đại còn nuôi nhân loại để làm thức ăn nữa, Nhưng từ sau cuộc đại hỗn chiến của các Tiên Thiên chủng tộc, mọi thứ đều suy bại, nhân loại liền ngư ông đắc lợi, quật khởi vô cùng nhanh chóng. Nhân loại còn được xưng là Tiên Thiên đạo thể, trên phương diện tu luyện có ưu thế khá lớn. Hơn nữa nhờ vào tỷ lệ sinh dục kinh khủng kia của nhân loại, thì thực lực sẽ càng ngày lớn mạnh hơn. Toàn bộ đại lục liền trở thành thời đại của nhân tộc, linh thú liền bị bức bách phải chạy tới trú ẩn ở cái nơi khỉ ho cò hú này.

- Nhân loại nạp mạng đi!

Đại Địa Bạo Long rít gào, một quả cầu năng lượng màu đất từ trong miệng nó bắn thẳng về phía địch nhân. Bạch y nữ tử vung tay lên, một tấm mai rùa màu trắng xuất hiện trước mặt nàng, thủ hộ vững vàng phía trước thân thể.

Uỳnh…!

Một tiếng nổ thật lớn, viên đạn màu vàng đất bạo tạc tạo nên một sự chấn động, tấm mai rùa tràn đầy linh tính bị đánh cho ảm đạm, quay tròn rồi bay trở lại bàn tay của bạch y nữ tử.

- Ngũ giai linh quy giáp! Nhân loại chết tiệt, nói không muốn làm địch với chúng ta, thế nhưng lại dùng thi thể của đồng bào chúng ta để luyện chế vũ khí, nhân loại quả thực là đê tiện vô sỉ !!!

Đại Địa Bạo Long nhìn chằm chằm vào tấm mai rùa, thét gào phẫn nộ.

Bạch y nữ tử không nói gì, kiện linh quy thuẫn giáp này chính là do sư phụ nàng tặng cho nàng, hiện tại bị đạn màu vàng của Đại Địa Bạo Long đánh cho linh tính suy giảm, không biết cần thời gian bao lâu để có thể khôi phụ lại đây…

Bạch y nữ tử nhìn thật sâu vào mắt Đại Địa Bạo Long, nàng biết có nói gì đi nữa cũng không có kết quả. Nàng không muốn chết ở nơi này, nên thân hình liền chớp động, bắt đầu lần chạy trốn thứ hai.

- Đừng có trốn, ngươi trốn không thoát đâu!!!

Âm thanh Đại Địa Bạo Long rít gào vang lên, thú thể khổng lồ như một chiếc xe tăng siêu lớn, nghiền nát tất cả những gì mà nó đi qua. Trong mắt nó hung quang hiện lên bốn phía, ngũ giai linh thú mai rùa càng khiến cho nó quyết tâm diệt trừ bạch y nữ tử.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio