CHƯƠNG : ĐÁNH CHỦ Ý GÌ?
Tác giả: Luna Huang
Sáng hôm sau, Nhữ Hinh vừa thức giấc được nhận được thiếp mời của Trưởng Tôn Lăng Vân. Nàng vô cùng kinh ngạc, bởi hai nàng chưa từng nói qua câu nào mà nay nàng ta lại chủ động muốn thân cận cùng nàng?
Đây là vì Trưởng Tôn Tề Duyệt sao? Đáng lẽ nên mời Nhữ Dao mới đúng. Vì sao lại là nàng?
Thiêm Hương ở cạnh giúp nàng chải tóc cũng hiếu kỳ không kém: “Tiểu thư, người có đi hay không?”
“Đi, nhất định phải đi.” Nàng muốn biết đến cùng đám hoàng tử đế nữ muốn đánh cái chủ ý gì lên một nữ tử mất hết tiền đồ như nàng.
Chi là khi nàng bước ra tiền thính đã thấy Nhữ Tuân vận một bộ thường phục ngồi trên ghế dùng trà. Vừa thấy nàng hắn đã đứng lên mỉm cười đi đến trước mặt nàng: “Ta nghe nói ngũ muội xuất phủ cố ý ở đây đợi tháp tùng.” Hắn là sợ Trưởng Tôn Lăng Vân gây bất lợi cho muội muội mình, không phải gia hại gì nàng mà là từ chỗ nàng lấy lợi.
Nhữ Hinh giơ giơ thiếp mời lên trước mặt Nhữ Tuân hỏi: “Vậy đại ca có thiếp mời không?” Đấy là công chúa mời, nàng nào có thể tự tiện mời thêm. Lại nói đại ca có phải rất lạ không, nơi nữ tử trò chuyện hắn đường đường một đại nam nhân đi theo làm gì?
Nếu nói bảo hộ nàng, đi cùng công chúa nàng đương nhiên an toàn. Nếu nói sợ nàng lộ trình xa buồn chán, vậy để Nhữ Dao đi cùng là được rồi. Hay là còn có chuyện gì nàng chưa phát hiện ra?
Nhữ Tuân như đoán được tâm tư của muội muội, vươn tay xoa xoa đầu nàng không nói mà bước ra ngoài. Hắn tuyệt không để nàng cùng nữ nhân đanh đá kia đơn độc một chỗ đâu.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Rất nhanh cũng đến nơi gặp mặt. Nơi này cách kinh thành không xa, xung quanh không người nhưng lại có trồng rất nhiều tử đinh hương, xa xa còn có một lương đình gần bờ sông nữa, nghĩ cũng biết Trưởng Tôn Lăng Vân là sợ nàng ngại người lạ nên mới cố ý an bài nơi này.
Thu hồi đường nhìn qua cửa sổ, Nhữ Hinh được Thiêm Hương đỡ xuống xe ngựa. Trước mắt đã thấy rất nhiều cung nhân cùng một chiếc xe ngựa hoa lệ. Trong lương đình, Trưởng Tôn Lăng Vân đã sớm ở, nàng ta nhìn về phía nàng trong mắt tràn đầy tiếu ý.
Huynh muội Nhữ gia mỗi người một tâm trạng nhưng đều là trầm lắng, không nói một câu bước đến chỗ nàng ta. Hành qua lễ, Nhữ Hinh trước lên tiếng cáo lỗi: “Thần nữ đến trễ để công chúa đợi lâu, còn thỉnh công chúa kiến lương.”
Trưởng Tôn Lăng Vân đích thân khom người đưa tay đỡ Nhữ Hinh, rồi cô cùng thân thiết kéo nàng ta ngồi gần mình, nụ cười trên môi thập phần tự nhiên không hề e ngại quái dung đã bị che mất của nàng: “Là ta đến sớm, nào trách ngươi. Chỉ là. . .” Nói đến đây nàng lại liếc nhìn Nhữ Tuân: “Chỉ là . . .bổn công chúa không nghĩ đến Nhữ đại tướng quân cũng đến. Đây là sợ ta ăn thịt ngũ muội của ngươi.” Câu cuối nàng cắn thật chặt cố ý để hắn biết rõ ý định của nàng tuyệt không thay đổi.
Nhữ Tuân đứng đó chấp tay hồi lời: “Công chúa quá lời, mạt tướng vốn cùng gia muội có hẹn hôm nay dạo phố, nghĩ không ra thiếp mời của công chúa đến trước ngăn lại, liền bồi gia muội đến chút nữa lại cùng đi.” Hắn không ngại nói dối đâu, tuy Nhữ Hinh cùng hắn có chút xa cách nhưng hắn tin chắc nàng cũng sẽ không vạch trần hắn đâu.
Trưởng Tôn Lăng Vân có chút ngạc nhìn quay đầu nhìn Nhữ Hinh hỏi ra lời trong lòng: “Thật sao?”
Nhữ Hinh cũng bị hách đến tim nhảy thật cao rồi lại lắng xuống thật thấp. Rõ ràng không phải như vậy mà. Nhưng có Nhữ Tuân ở, nếu Trưởng Tôn Lăng Vân muốn đánh chủ ý lên người nàng cũng khó, lại nói, nếu nàng muốn rút lui cũng có biện pháp.
Thế nên nghe câu hỏi của Trưởng Tôn Lăng Vân nàng không chút do dự gật đầu: “Đại ca nói phải!” Trong lòng nàng lúc này đang nghĩ vì sao nàng ta không hỏi đại ca có thiếp mời hay không mà lại hỏi câu này? Lại còn có cái gì mà ăn thịt với không ăn thịt chứ? Nàng thực sự không hiểu chút nào!
“Nói vậy. . .” Âm thanh của Trưởng Tôn Lăng Vân có chút được nâng cao, ánh mắt lại lần nữa rơi trên người Nhữ Tuân: “Là bổn công chúa phá hoại chuyện của ngươi?” Nhữ Tuân nói đến thẳng như vậy rồi còn gì, đúng là không nể mặt rồi.
Nhữ Tuân vẫn giữ tư thế đó nhưng lời nói lại không được cung kính như vậy: “Mạt tướng không có ý đó.” Ẩn ý chính là, công chúa nghĩ nhiều rồi, nhưng thật ra không dư thừa chút nào. Trong lòng hắn thầm cười to vài trận, hắn chính là có ý đó.
Buông tay Nhữ Hinh ra, Trưởng Tôn Lăng Vân mạnh vỗ vào mặt bàn quát: “Nhữ Tuân, ngươi dám bảo bổn công chúa nghĩ nhiều!” Ẩn ý chính là, chán sống rồi có phải không?
“Mạt tướng không dám càng không có nói như vậy!” Hắn chính là nói như vậy, nàng làm gì được hắn?
Nhữ Hinh hết nhìn người này đến nhìn người kia. Lúc này này cảm thấy bản thân như một cây nến khổng lồ vậy. Chỉ là đồng tử đảo một vòng, nàng nhớ đến chuyện hôm qua, đây là Trưởng Tôn Lăng Vân cố ý dẫn dụ Nhữ Tuân đến. Nếu thật là như vậy thì nàng biết nàng ta muốn đánh loại chủ ý gì rồi.
Mặc kệ hai người ở đó đôi co qua lại, Nhữ Hinh nhàn nhã nhấm nháp tách trà nóng thơm phức được đưa đến tận tay mình. Gió nhẹ bên sông trận trận thổi đến, chút lại mùi hoa, chút lại hương sông, chút lại vị trà tạo nên một cảm giác cực kỳ mới mẻ, nàng rất thích.
Nhữ Tuân cùng Trưởng Tôn Lăng Vân nói qua nói lại một hồi rất lâu vẫn chưa từng ngừng lại. Nhữ Hinh lười quản nên cũng không hề mở miệng ngăn, móng tay giả bằng đồng từng cái từng cái một gõ lên ly sứ tạo nên âm thanh trong trẻo, nghe vào trong tai nàng còn to hơn cả tiếng cãi vả kia.
Nàng nghĩ Trưởng Tôn Lăng Vân phí công rồi, tam ca nàng bệnh nặng, việc trong việc ngoài toàn bộ trông cậy vào đại ca, kể cả việc nối dõi tông đường. Đương nhiên việc này vốn nên một đích tử như tam ca đảm trách, chỉ là mạng tam ca cũng khó bảo toàn làm sao nói đến chuyện kia được, trọng trách của đại ca rất nặng, còn phải lo cho nàng cùng tam ca nữa chứ.
Lại nói, lấy công chúa là làm phò mã rồi, nói khó nghe chút là ở rể hoàng tộc, cả hài tử sau này vẫn phải dùng họ Trưởng Tôn nào được mang họ Nhữ. Còn chưa nói, nếu thành thân sau năm năm công chúa không có hài tử nối dòng, hoàng tộc sẽ xem xét lại, một là lấy một hài tử khác trong hoàng tộc làm con thừa tự mà nuôi dưỡng, hai là được nạp một phòng thiếp, nhưng điều thứ hai không được khả thi cho lắm. Điều này đồng nghĩ với việc, đại ca sẽ bị mất đi quyền tam thê tứ thiếp như những nam nhân khác, lại còn phải hạ mình cung kính với công chúa nữa.
Trừ phi nàng ta chịu hạ mình đến Nhữ phủ làm dâu. Đương nhiên phụ mẫu nàng cũng sẽ không làm khó nàng ta chỉ sợ ở cái phủ nhỏ đó ủy khuất thân phận của nàng ta mà thôi. Hoàng thượng hoàng hậu cũng sẽ không đồng ý đâu, dẫu gì người ta cũng là trưởng công chúa a!
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có âm thanh ngựa hí vang lên khiến âm thanh cãi vã cùng âm thanh gõ ly sứ bị ngừng lại. Mọi người đồng loạt nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy người đến là Trưởng Tôn Vĩnh Liêm
“Hoàng tỷ thật có nhã hứng, ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa hồi cung.”
Nhữ Hinh cùng Nhữ Tuân cùng đồng loại hành lễ. Trong lòng bọn họ cùng nghĩ, hiện tại còn chưa đến giữa trưa thế nào gọi là lâu? Ở trong cung lâu ngày ra ngoài đổi không khí một chút cũng gọi là lâu?
Trưởng Tôn Lăng Vân thấy được người đến, tiếu dung ôn nhu lại xuất hiện, “Hoàng đệ vì sao lại đến đây?”
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cho miễn lễ rồi chậm rãi bước đến trước mặt Trưởng Tôn Lăng Vân ngồi xuống: “Đệ phụng mệnh mẫu hậu xuất cung đón hoàng tỷ trở về.”
Môi của Trưởng Tôn Lăng Vân lập tức dẩu lên phản đối: “Ta còn chưa nói cùng Hinh muội câu nào, lý nào phải trở về rồi? Mẫu hậu cũng thật khoa trương!”
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm liếc nhìn huynh muội Nhữ gia một cái lại nói: “Nhữ ngũ cô nương thân thể không tốt ở đây lâu sẽ cảm nhiễm phong hàn. Hoàng tỷ vẫn là đợi dịp khác đi.”
“Vương gia đã nói thế, vậy thần nữ đi đầu cáo lui.” Hành qua lễ Nhữ Hinh lui xuống ba bước liền xoay người đi ra lương đi. Nàng cũng chẳng muốn ở đây, không cần hắn đuổi nàng từ biết đi.
Nhữ Tuân cũng hành qua lễ rồi đi theo sau Nhữ Hinh. Hắn nhìn ra được Trưởng Tôn Vĩnh Liêm không muốn Trưởng Tôn Tề Duyệt quá thân cận Nhữ Hinh, cũng không muốn Trưởng Tôn Lăng Vân làm dâu Nhữ gia, quản nhiều như vậy? Bất quá, vừa đúng lúc trùng ý hắn, trùng cả ý của Nhữ gia nên hắn lựa chọn mặc kệ.
Trưởng Tôn Lăng Vân chỉ kịp “ê” một tiếng theo bóng lưng của huynh muội Nhữ gia mà thôi. Nàng nhìn bọn họ rời đi hận hận trừng Trưởng Tôn Vĩnh Liêm một mắt: “Đệ làm vậy có ý gì?”
“Hoàng tỷ biết rõ đó là chuyện không thể nào, hà tất miễn cưỡng?” Trưởng Tôn Vinh Liêm nghĩ mãi không thông vì sao hài tử của hoàng hậu người nào người nấy đều muốn dây dưa cùng Nhữ gia. Một công chúa thân phận cao quý lại muốn đi làm dâu? Đây là chuyện buồn cười nhất thiên hạ này, cũng là chuyện chưa từng có trong lịch sử hoàng thất các triều đại.
“Đầu gỗ chỉ biết chính sự như ngươi sẽ không hiểu đâu. Ngươi cùng thái tử đều là một dạng người, ngoại trừ công sự thì sẽ không biết đến chuyện gì nữa.” Trưởng Tôn Lăng Vân được dịp lại mát mẻ hắn một trận. Vừa thấy hắn muốn mở miệng nói chút gì, nàng vội trước một bước cướp lời: “Đừng chối, ta tự có mắt nhìn.”
“Vẫn là trở về hối thúc mẫu hậu nạp phi cho ngươi để ngươi bớt quản chuyện của người khác.” Bỏ lại mấy lời này Trưởng Tôn Lăng Vân cũng lên xe ngựa hồi cung. Bởi hôm nay tâm trạng của nàng rất vui, ít nhất cũng là gặp được người nàng muốn gặp. Còn Nhữ Hinh, thời gian gặp mặt còn nhiều.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm lắc đầu cười, hắn cũng đứng lên leo lên ngựa cùng Trưởng Tôn Lăng Vân hồi phủ. Lập phi? Đối với hắn nữ nhân là quân cờ chính trị, đây là chuyện vĩnh viễn không thể thay đổi được, thế nên thú người nào nạp người nào không quan trọng, quan trọng là gia thế của người đó có đủ vững mạnh hay không thôi.