CHƯƠNG : LẠI ĐỘT NHIÊN PHÁT BỆNH
Tác giả: Luna Huang
Ngồi trên xe ngựa, Nhữ Hinh vén rèm nhìn Nhữ Tuân cưỡi ngựa bên cạnh tò mò hỏi: “Quan hệ của đại ca cùng trưởng công chúa thực sự không tầm thường, không biết phụ mẫu đã biết chưa? Còn có, đại ca có tính toán gì chưa?”
Nhữ Tuân nhếch môi nhìn gương mặt của Nhữ Hinh khẽ cười trêu chọc nàng: “Nghĩ không ra ngũ muội nhạy bén như vậy, chưa gì đã phát hiện huynh cùng trưởng công chúa có mờ ám!”
Nhữ Hinh giận dỗi mạnh buông rèm xuống hừ hừ vài tiếng. Còn dám to tiếng nói ra được lời đó nữa, cũng không sợ là hư thanh danh của công chúa người ta?
Nhữ Tuân cười ha hả rồi khom người vén rèm lên đưa đầu vào trong xe ngựa nói nhỏ cùng nàng: “Huynh cùng công chúa vốn không có gì, ngũ muội đừng hiểu nhầm. Còn có chuyện này mãi mãi không thể nào nên không một ai trong Nhữ gia có tính toán. Câu trả lời của huynh có khiến ngũ muội hài lòng không?”
“Hài lòng!” Vẻ mặt thập phần không hài lòng nói ra lời trái lòng, Nhữ Hinh vươn tay đẩy hắn ra rồi hạ rèm xuống. Bên ngoài chỉ còn vang tiếng cười của hắn, nhưng không hiểu vì sao khi nghe được lòng lòng nàng lại có chút nhói đau cùng không luyến tiếc? Nàng là điên rồi sao?
Nhữ Tuân ngừng tiếng cười lại hỏi: “Hôm nay ngũ muội muốn đi nơi nào? Đại ca bồi.”
“Chỗ nào cũng không biết, vậy liền tùy đại ca.” Nhữ Hinh tùy tiện đáp ra một câu rồi cũng không nói gì nữa. Tay nàng lại sờ lên con mắt phải bị hàn kín kia, không khôi phục dung mạo cũng được, nàng muốn một lần nữa mở được con mắt này.
Hai huynh muội cùng đến trà lâu xem hí khúc. Bọn họ chọn một bao sương ở tầng hai đối diện sân khấu, trước mặt còn dùng một bức rèm châu ngọc che lại tránh người nhìn vào quái dung kia.
Nhữ Hinh chỉ có một con mắt, ngồi xa lại còn cách màn nên hơi khó xem, khiến nàng phải nheo con mắt độc nhất lại tập trung lên sân khấu. Tuy nhìn không rõ mặt diễn viên thế nhưng nàng có thể nhìn ra biểu cảm trên gương mặt trát đầy phấn của từng người, cũng có thể cảm nhận được mỗi một câu một lời bọn họ muốn truyền đến cho khán giả.
Hôm nay trà lâu hát khúc hí Kim Ốc Tàng Kiều. Khi đến đoạn Hán Vũ đế vì mỹ nhân mà vắng vẻ Kiều hoàng hậu, đột nhiên tâm của Nhữ Hinh trận trận đau âm ĩ, cả người ngã về trước, nước mắt cùng phấn nước lem luốt trên nửa gương mặt mỹ nhân của nàng.
Nhữ Tuân vươn tay đỡ kịp, hắn không chút nghĩ ngợi ôm nàng vào lòng dỗ ngọt: “Ngũ muội làm sao?” Vì sao đột nhiên lại như vậy? Cho dù xem đến nhập tâm cũng không cần như bản thân là Kiều hoàng hậu chứ!
Thiêm Hương ở bên cạnh quỳ xuống hướng hắn giải thích: “Hồi đại thiếu gia, từ khi hồi kinh đến nay tiểu thư thường xuyên xuất hiện tình trạng này. Nhưng những lần trước cũng không có khóc, hôm nay. . .” Nàng hy vọng đại thiếu gia có thể khuyên nhủ tướng gia phu nhân để chủ tử sớm trở lại biệt viện. Chủ tử thụ khổ đã đủ nhiều rồi, không nên để nàng như vậy nữa.
“Từ ngày hồi kinh thường xuyên như vậy?” Đôi mày rậm ninh chặt, lẩm bẩm câu này vài lần trong miệng. Hắn hạ đường nhìn xuống Nhữ Hinh đang run rẩy trong lòng mình. Mặc kệ là chuyện gì hắn trước bẩm báo phụ mẫu rồi tính tiếp. “Vì sao ngươi không sớm nói ra?”
“Tiểu thư không để nô tỳ nói. Nàng sợ tướng gia phu nhân không để nàng trở về biệt viện.” Thiêm Hương ngoài lo lắng ra không hề sợ hãi gương mặt đang tràn đầy âm hàn của Nhữ Tuân. Chủ tử từng nói không làm sai không sợ.
Nhữ Hinh vẫn còn chìm trong cổ cảm giác kỳ lạ nên đoạn đối thoại kia căn bản không lọt tai càng không cần nói đến vào đầu. Nàng run rẩy như từ trong hàn băng vừa được vớt lên vậy. Đôi tay bấu chặt lấy bắp tay, móng tay giả bằng đồng nhọn ghim sâu vào trong da thịt, khiến máu thấm ra ngoài xiêm y nhưng nàng không còn cảm giác gì nữa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lúc này Trưởng Tôn Khởi Hiệp lại trùng hợp tiến đến. Vừa vào cửa hắn đã thu được tràn cảnh kia vào mắt khiến chân hắn không tự chủ lùi về sau một bước. Thấy không ai chú ý mình, hắn vội xoay người quay đi.
Vốn là ở bao sương bên kia thấy huynh muội Nhữ gia, dù gì cũng là rèm châu ngọc nên rất nhanh hắn đoán được. Muốn đến chào hỏi nhận tiện lôi kéo không ngờ lại thấy được thứ không nên thấy. Sợ Nhữ Hinh không phải là không hợp khí hậu mà căn bản là trúng tà mới như vậy đi. Thật sợ nàng sẽ lên cơn cắn hắn.
Lúc hắn xoay người bước ra khỏi bao sương vô tình gặp được Trưởng Tôn Tề Duyệt. Lòng hắn còn đang đánh bàn tính nên không chút lưu ý mà lướt qua luôn.
Trưởng Tôn Tề Duyệt thấy được khẩn trưởng trên mặt Trưởng Tôn Khởi Hiệp nên tiện thể hỏi tiểu nhị vừa đi qua: “Cho hỏi, bên trong phòng là người phương nào?” Hắn hôm nay cố ý đến xem hát hí, xem ra hiện tại không còn tâm trạng đó nữa rồi.
Tiểu nhị thấy được người trước mắt vô cùng niềm nở siểm nịnh đón tiếp: “Cao công tử hảo, người bên trong là Nhữ tướng quân cùng Nhữ ngũ tiểu thư.”
Thực sự hắn bận rộn nên hôm Nhữ Tuân khải hoàn trở về hắn không đi xem nên không biết mặt đâu, nhưng quái dung của Nhữ Hinh đã trở thành câu truyện ly kỳ trong miệng nhiều người rôi nên hắn không thể nào không biết. Mà Nhữ Nhiên lại quanh năm bệnh triền thân không thể xuất môn vậy người đó nhất định là Nhữ Tuân rồi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt vốn là khách quen ở trà lâu này. Mỗi lần trà lâu khai tuồng hí Kim Ốc Tàng Kiều hắn đều đến xem. Nhưng hắn dùng thân phận khác nên không người biết hắn là đương kim thái tử.
Nghe được là Nhữ Hinh, hắn vô cùng kích động. Phất tay áo ý bảo thân vệ đưa bạc đuổi tiểu nhị đi, bản thân hắn nhìn chằm chằm cửa bao sương đang nghĩ ra lý do để tiến vào.
Chỉ là hắn còn chưa nghĩ ra liền đã thấy cửa bao sương từ trong bị người mở ra. Thiêm Hương hoảng hốt chạy ra ngoài, cũng không buồn nhìn đến hắn một mắt.
Hắn liếc mắt ý bảo thân vệ cản đường đi của Thiêm Hương lại, mở miệng hỏi: “Nhữ ngũ tiểu thư làm sao?” Hắn chưa từng thấy Thiêm Hương có biểu tình như vậy, nếu có nhất định là Nhữ Hinh xảy ra chuyện rồi.
Thiêm Hương định thần nhìn người đến. Nàng muốn hành lễ nhưng bị thân vệ của Trưởng Tôn Tề Duyệt ngăn lại, ném cho nàng khẩu hình không được để lộ thân phận của chủ tử nhà hắn.
Nàng lập tức hồi báo: “Tiểu thư không khỏe, đại thiếu gia bảo nô tỳ thỉnh lang trung. Thứ cho nô tỳ không thể lưu lại lâu.” Tùy tiện phúc qua thân nàng lập tức xoay người rời đi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt không nghĩ ngợi nhiều, hắn nâng vạt áo bước qua bậc cửa lập tức tiến đến chỗ Nhữ Hinh. Nàng không khỏe? Phải thỉnh lang trung còn để Thiêm Hương có thần sắc kia nhất định là không tầm thường.
Quả như hắn đoán, mắt thấy Nhữ Hinh vẫn còn run rẩy trong lòng của Nhữ Tuân. Mà Nhữ Tuân cũng đầy lo lắng miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Hắn bước đến chỗ hai người, quỳ một gối xuống quan sát sắc mặt nàng. Mặt nàng giờ đây trắng đến cắt không có giọt máu nào, đôi môi cũng trắng bệch một chút sức sống cũng không còn.
Thấy trước mắt có người, Nhữ Hinh theo phản xạ nâng mắt lên nhìn. Gương mặt phong hoa tuyết nguyệt của Trưởng Tôn Tề Duyệt phóng đại ánh vào mi mắt, nàng hét to một tiếng mang cả mặt áp vào người Nhữ Tuân như là thấy được thiên đại chuyện đáng sợ vậy.
Nhữ Tuân quên cả quân thân chi lễ chỉ ôm lấy muội muội: “Ngũ muội, đừng làm huynh sợ.” Lúc này hắn thực sự rất hối hận khi mang nàng đến đây. Nào biết hôm nay hát khúc hí kết cục không tốt này chứ, hắn trách mình vạn phần đã không lưu ý đến chuyện này để nàng thụ hách như vậy.
Sắc mặt của Trưởng Tôn Tề Duyệt trận đen trận trắng cực kỳ khó coi. Nàng sợ hắn? Đây là câu hỏi duy nhất xoay quanh trong đầu hắn, ngoài câu này ra hắn thực sự nghĩ không ra câu nào khác.
Mắt hắn dời đến bắp tay nàng, chỉ thấy lúc này máu thấm tra xiêm y một mảng lớn. Một đại nam nhân như hắn vốn không tiện giúp nàng xem vết thương, cũng không dám to giọng gọi thân vệ, chỉ có thể dùng tay ra hiệu cho thân vệ đi thỉnh nữ thái y.
Không lâu sau, Nhữ Hinh hách quá độ ngất đi. Nhữ Tuân đặt nàng lên tháp, cởi ngoại bào đắp cho nàng. Trưởng Tôn Tề Duyệt vốn không vui đột nhiên thu vào mắt cảnh này càng âm trầm thêm một phần.
“Nàng vì sao lại như vậy?”
Nhữ Tuân vì câu hỏi này mới thoát khỏi lo lắng xoay người nhìn người vừa phát ngôn. Thấy được là Trưởng Tôn Tề Duyệt hắn vội chấp tay hành lễ nhưng bị Trưởng Tôn Tề Duyệt ngăn lại
“Mau đáp!” Hắn đã không còn kiêng nhẫn đợi những lễ tiết này nữa rồi, hiện thứ hắn muốn chính là nguyên nhân khiến nàng như vậy.
Nhữ Tuân cung kính nói lại chuyện mình biết từ miệng Thiêm Hương. Nghe xong,Trưởng Tôn Tề Duyệt mất phương hướng ngã ngồi trên ghế, hoàn toàn thất thần nhìn chằm chằm nửa dung bị hủy của Nhữ Hinh trên giường.
Từ lúc hồi kinh liền như thế?
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nhữ Tuân đang lo cho muội muội đã tâm phiền ý loạn giờ lại thêm một Trưởng Tôn Tề Duyệt nữa khiến hắn rối bời. Bước lên một bước hỏi thăm: “Điện hạ làm sao? Người cũng không khỏe? Chỉ bằng sớm hồi cung nghỉ ngơi.”
Thiêm Hương xông cửa mà vào, nàng vừa thở vừa báo: “Đại thiếu gia, trong thành không có nữ lang trung.” Chủ tử là bị thương ở bắp tay, không thể để nam nhân xử lý vết thương được.
Trưởng Tôn Tề Duyệt phục hồi lại tinh thần, âm trầm nói: “Bổn điện hạ đã thỉnh thái y, rất nhanh sẽ đến.” Mắt hắn không hề rời khỏi Nhữ Hinh.
Sau khi nữ thái y giúp Nhữ Hinh xử lý xong vết thương, Thiêm Hương giúp nàng thay một kiện y phục mới do nàng đi mua vừa nãy. Nhữ Tuân lập tức đưa nàng hồi phủ.
Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng ở cửa trà lâu nhìn xe ngựa khuất xa, trong mắt hiện lên vạn tia phức tạp. Bàn tay nắm thành quyền, các đốt tay đều trắng toát.