"Anh hai, sao anh cũng ở đây?"
"Anh đến mua đồ. Còn em?" Cam Nhĩ Khiêm chú ý cô gái bên cạnh em trai, hai người nắm tay, cử chỉ rất thân mật.
"Em uống trà buổi trưa ở lầu ba, sẵn tiện đi dạo một chút."
Cam Nhĩ Toàn cười híp mắt nhìn Khuất Lam Sơ rút hai tay của mình về, giấu sau lưng, gương mặt xinh đẹp tuy có vẻ hờ hững, thế nhưng lại lộ ra nét ửng hồng trên gò má trắng tuyết cho thấy cô ấy ngượng ngùng.
Cam Nhĩ Khiêm liếc nhìn cô."Người này là......"
"Cô ấy là trợ lý của em - Lam Lam, anh ấy là anh hai của anh - Cam Nhĩ Khiêm." Cam Nhĩ Toàn giới thiệu hai người với nhau.
"Chính là cô à?" Cam Nhĩ Khiêm hơi ngạc nhiên, dùng ánh mắt nhìn anh hỏi. Thời gian trước bị mẹ gọi về biệt thự nhà họ Cam có nghe cậu ấy nhắc qua là có một sát thủ muốn ám sát hắn, kết quả bị anh đang bắt lại.
"Ừ." Cam Nhĩ Toàn gật đầu.
Trầm ngâm một chút, Cam Nhĩ Khiêm nhất định kéo em trai đi."Nhĩ Toàn, em theo anh ra đây một chút."
"Anh hai, anh có chuyện gì muốn nói hả?" Bị kéo đến góc, Cam Nhĩ Toàn không hiểu hỏi.
"Giữa em và cô ta trong lúc ấy đã xảy ra chuyện gì rồi?" Mắt Cam Nhĩ Khiêm nhìn anh chằm chằm.
"Có chuyện gì là chuyện gì?" Anh cười nhẹ, thật ra thì anh đã hiểu vài phần ý của anh hai.
"Em hãy thành thật nói đi, không phải em đã nhìn trúng cô ta chứ?" Cam Nhĩ Khiêm trực tiếp hỏi.
"Nếu đúng là vậy thì sao? Nếu không phải thì thế nào?" Anh thích thú cười hỏi.
Lông mày của Cam Nhĩ Khiêm nhíu lại nhắc nhở, "Cô ta là sát thủ tới giết em, em chưa từng quên đó chứ?"
"Em cũng đâu có bị mất trí nhớ."
Dò xét thái độ của em trai trong chốc lát, lại nghĩ đến bộ dạng thân mật của hai người vừa nãy, Cam Nhĩ Khiêm nghi hoặc hỏi, "Nhĩ Toàn, không phải là em đang có ý nghĩ muốn để cho cô ta sinh con giúp em chứ?"
Lần trước, ba anh em họ gặp mặt thì anh cả đã tìm được một phụ nữ có thể giúp anh ấy sinh con, nếu em trai cũng định nghe lời mẹ sinh con để cho bà ôm, vậy chỉ còn một mình anh đơn phương đối kháng với mẹ, vậy thì thật không ổn lắm.
Không được, nói gì cũng không thể để Nhĩ Toàn làm như vậy, tại sao cậu ấy lại có thể không có cốt khí như vậy, dễ dàng khuất phục trước quyền uy của mẹ như vậy được.
Cam Nhĩ Toàn cười hỏi ngược lại: “ Ngay cả anh cả cũng quyết định tìm người sinh đứa trẻ, cũng đã báo cáo với mẹ đã xong, anh hai anh còn tính kiên trì phản đối nữa hả?"
Nghe vậy, Cam Nhĩ Khiêm nhíu đôi mày rậm."Cho nên em cũng tính để mẹ như ý sao? Rõ ràng là mẹ đang trêu đùa chúng ta."
"Vậy anh có cách nào đối kháng với thế lực mạnh mẽ của mẹ già? Đừng quên ba cũng luôn nghe lời của mẹ, em không muốn bị bắt trở về cùng quản lý công ty một chút nào."
"Hai người thật là không có tiền đồ, bị mẹ hù dọa như vậy, liền sợ tới mức lập tức giơ cờ đầu hàng!" Cam Nhĩ Khiêm tức giận mắng.
"Dạ, em và anh cả không có tiền đồ, anh hai anh rất có tiền đồ, " Cam Nhĩ Toàn lười tranh cãi với anh, thuận miệng nói;" Trên tinh thần em rất ủng anh đối kháng với mẹ, nhưng nếu cuối cùng anh bị ba bắt về quản lý công ty thì cũng đừng oán giận em và đại ca nhé."
Cam Nhĩ Khiêm bị nói mà buồn phiền nhất thời không biết nói gì, giây lát mới nói: "Cho dù em muốn tìm một người, cũng không nên tìm cô ta."
"Tại sao?"
"Cô ta là sát thủ, em không phải sợ sau này rước lấy phiền toái hả?"
Mắt Cam Nhĩ Toàn nhìn Khuất Lam Sơ cách đó không xa, thì thầm, "Nếu em sợ, thì sẽ không trêu chọc cô ấy."
Cam Nhĩ Khiêm không nghe rõ anh nói những gì hỏi, "Em nói cái gì?"
Anh quay lại nhìn anh trai, tốt bụng nhắc nhở anh trai, "Anh hai, chắc anh chưa quên trước kia đã từng bị dạy dỗ đến thê thảm chứ? Với tính cách của mẹ, nếu như anh thật sự muốn làm trái với ý bà, anh phải chuẩn bị tinh thần chịu đựng."
Trong đầu của mẹ bọn anh toàn là ý nghĩ xấu, người khác khó mà đề phòng, từ nhỏ ba anh em bọn anh đều là bị bà trêu đùa mà lớn lên.
Nhớ lại chuyện trước kia, Cam Nhĩ Khiêm giận đến mức nắm chặt quả đấm, thấp giọng nguyền rủa."Hừm, lần này tuyệt đối anh sẽ không để cho mẹ được như ý, em chờ mà xem."
Cam Nhĩ Toàn cười ha ha nói: "Được, vậy em mỏi mắt chờ mong." Chỉ cần không kéo mình xuống nước chung là được rồi.
Liếc nhìn em trai, khóe môi Cam Nhĩ Khiêm khóe lộ ra nụ cười quỷ quyệt, xin lỗi nhé.., Nhĩ Toàn, ai bảo chúng ta là anh em tốt, nếu không kéo em xuống nước, anh biết kéo người nào xuống nước nữa đây.
Ở cầu thang thoát hiểm của công ty bách hóa, truyền đến là giọng nói tức giận chất vấn
"Lam Thanh, sao anh lại cản trở việc em giết anh ta?"
"Ông nội muốn em không nhúng tay vào chuyện này." Khuất Lam Thanh lạnh nhạt đáp.
"Ông nội ư? Ông đang ở đâu?"
Khuất Lam Thanh lắc đầu, "Anh cũng không biết bây giờ ông nội đang ở đâu, ngày hôm qua ông phái Lam Mạt tới tìm anh, muốn anh chuyển lời cho cậu, ý chính là vụ Cam Nhĩ Toàn sẽ do Lam Sơ toàn quyền phụ trách, cậu không cần ra tay can thiệp."
"Ông nội không muốn tôi nhúng tay vào!" Khuất Lam Tranh tức giận, cảm thấy bất bình, giận dữ hỏi: "Ông có biết là Lam Sơ không những không giết Cam Nhĩ Xoáy mà còn cùng anh ta ở chung một nhà, cùng tiến cùng lùi hay không?"
"Những chuyện này ông nội đều biết." Nãy giờ vẫn không lên tiếng, Khuất Lam Vinh đột nhiên nói.
Khuất Lam Tranh ngạc nhiên hỏi: "Ông nội đều biết, tại sao còn để mặc cho Lam Sơ làm như vậy?"
"Ông nội tự có tính toán riêng." Giọng của Khuất Lam Mạt trong trẻo lạnh lùng giọng nói.
"Vậy ông nội tính ăn nói với người gia phó cho chúng ta như thế nào?"
Nhìn vẻ mặt giận dữ của Khuất Lam Tranh, khóe miệng Khuất Lam Mạt cong lên cười một tiếng.
"Những chuyện này ông nội sẽ xử lý tốt, anh không cần lo lắng."bg-ssp-{height:px}
Nói tới việc này, rốt cuộc Khuất Lam Tranh cũng phát giác ra chuyện gì đó, giận hỏi;"Lam Mạt, có phải cô biết nguyên nhân tại sao ông nội làm như vậy phải hay không? Hãy nói cho tôi biết."
Trầm mặc giây lát, lúc này cô mới từ từ lên tiếng, "Không lâu nữa anh sẽ biết thôi."
"Quả nhiên cô biết chuyện gì đó, tại sao không thể nói cho tôi biết ngay bây giờ?" Anh ta bất bình hỏi.
"Tôi cũng không biết nhiều, ông nội có nói rằng chờ sự việc được giải quyết xong, ông sẽ nói cho chúng ta biết tất cả mọi việc. Cho nên trong khoảng thời gian này, không cho phép cậu động đến Cam Nhĩ Toàn."
Trả lời như vậy khiến Khuất Lam Tranh không phục lại bất bình.
"Nếu thật sự muốn tôi không ra tay, cô phải báo ông nội cho tôi một lời giải thích." Nói xong, anh ta xoay người xuống lầu.
"Quả nhiên như dự đoán của ông nội, Lam Tranh vẫn không chịu dừng tay." Nhìn bóng lưng của anh ta, Khuất Lam Mạt thở dài, " Anh Lam Thanh, theo ý anh, nếu anh và Anh Lam Tranh đấu khẩu thì ai thắng?"
Suy nghĩ một chút, Khuất Lam Thanh lắc đầu.
"Bản lĩnh của Lam Tranh và anh ngang ngang nhau, rất khó nói ai thắng. Chúng ta đi thôi, hôm nay nó sẽ không ra tay đâu."
Hai bóng người chậm rãi rời đi.
"Giáo sư Đoàn hình như có khách." Đi đến chỗ Đoạn Khâm Kỳ ở, cửa gỗ màu trắng mở rộng, Khuất Lam Sơ nhìn toàn bộ hoa cảnh trong sân, ngoài Đoạn Khâm Kỳ ở ngoài sân còn có thêm người đàn ông cao lớn, tóc vàng.
Người đàn ông kích động nhìn về hướng Đoạn Khâm Kỳ nói gì đó, nhưng Đoạn Khâm Kỳ chỉ trầm mặc lắng nghe, cũng không lên tiếng đáp lại.
Thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, Cam Nhĩ Toàn cười nói: "Rốt cuộc anh ta vẫn phải không nhịn được tìm tới."
"Anh biết anh ta?" Nghe từ trong lời nói của anh hình như lộ vẻ hứng thú, cô nhìn anh hỏi.
"Ừhm, anh ta là......" Anh đang muốn nói, Đoạn Khâm Kỳ liếc thấy bọn họ.
"Nhĩ Toàn, Khuất tiểu thư."
Người đàn ông tóc vàng nghe Đoạn Khâm Kỳ nói liền cau mày quay đầu, trong nháy mắt mắt xanh nhìn thấy Cam Nhĩ Toàn thì trong mắt tâm phút chốc dấy lên lửa giận ngập trời.
Trong mắt anh ta không chút nào che giấu sự tức giận làm Khuất Lam Sơ cảm thấy có chút kinh ngạc.
"Tôi còn tưởng là ai tới tìm Khâm Kỳ, thì ra là Cain." Cam Nhĩ Toàn làm ra vẻ hồn nhiên khôngbiết đến sự tức giận của anh ta, vẫn nói chuyện rất thân thiện.
Vẻ mặt của Cain vẫn giận dữ nhìn anh, ngang ngược nói, "Khâm Kỳ, bảo bọn họ đi đi, tôi còn có chuyện muốn nói với anh."
Đoạn Khâm Kỳ thanh lịch, mặt mũi lộ ra chút mệt mỏi, nhàn nhạt trả lời, "Cain, tôi với anh không còn gì để nói, anh nên đi đi."
"Too không đi, trừ khi anh đi cùng với tôi." Anh ta cố chấp nói.
"Tôi không thể đi với anh, Cain, tôi đã ký hợp đồng với đại học Á Văn, tôi phải ở lại đâu giảng dạy hai năm." Giọng Đoạn KhâmKỳ nhẹ nhàng nhưng trong giọng nói lộ ra vẻ kiên quyết khiến người khác xem trọng.
"Một cơ hội anh cũng không chịu cho tôi sao?" Khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ thất vọng sâu sắc.
Đối với vẻ mặt của anh ta, Đoạn Khâm Kỳ làm như không thấy, nhẫn tâm ra lệnh đuổi khách.
"Giữa chúng ta những lời nên nói cũng đã nói xong, anh nên đi đi, tôi còn có khách, không thể tiếp đón anh. Nhĩ, Khuất tiểu thư, mời vào." Nói xong, Đoạn Khâm Kỳ bình tĩnh xoay người vào trong nhà.
Cam Nhĩ Toàn nắm tay Khuất Lam Sơ đi theo Đoạn Khâm Kỳ vào trong nhà, để người đà ông đẹp trai tóc vàng ngoài cửa.
Vào nhà, Khuất Lam Sơ không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện trong đôi mắt xanh lam kia chất chứa những tình cảm không diễn tả được.
Cô hơi ngạc nhiên, không hề phát hiện tay của mình đang được Cam Nhĩ Toàn nắm lấy.
"Còn nhìn nữa, người kia đẹp trai hơn anh hả?" Cam Nhĩ Toàn nhíu mày, không hài lòng đưa tay ngăn trước mặt cô, che kín tầm nhìn của cô.
Đoạn Khâm Kỳ thuận tay kéo cửa thủy tinh sát đất lên, ngăn lại ánh mắt thiêu đối của người đàn ông bên ngoài.
"Người đàn ông kia, anh ta......" Cô há mồm, thiếu chút nữa thì thốt lên, nói ra những gì mình vừa phát hiện, thật may là ngừng lại kịp thời.
"Anh ta như thế nào?" Cam Nhĩ Toàn tiếp lời hỏi.
"Hình như anh ta...... có thù hận rất sâu đối với anh." Cô sửa lời nói.
Anh chống cằm cười một tiếng, đừng quá ngạc nhiên.
"Đó là đương nhiên, bởi vì anh thuyết phục người anh ta yêu thương tới đại học Á Văn, anh nghĩ anh ta hận không thể lột da, uống máu của anh đấy chứ." Ha ha ha, nhưng anh ta là người thành đạt nên không giống với loại người thô lỗ thích so đo.
"Có ý gì?"
"Trước đây anh ta là ông chủ của Khâm Kỳ, anh ta tên là Cain, là CEO của tập đoàn Rander."
"Đó là chuyện đã qua." Đoạn Khâm Kỳ mang tới ba con cái ly, rót trà hổ phách trong bình sứ trắng vào trong ly, bưng cho hai người.
Đón lấy ly trà, Khuất Lam Sơ liếc mắt nhìn Đoạn Khâm Kỳ, nhìn thấy trên trán anh lộ ra vẻ mặt không yên.
Cô nhận ra anh và người đàn ông được gọi là Cain kia, ngoài mối quan hệ đồng nghiệp, hình như còn có mối quan hệ rối rắm khác, bởi vì ánh mắt của anh thỉnh thoảng âm thầm dò xét về chỗ cánh cửa kiếng đã đóng kia, giống như...... muốn đi ra ngoài xem người kia.
Nhưng, vì sao vừa rồi lại muốn đuổi người đàn ông kia đi?
Từ trên mặt anh ta cô mơ hồ nhận ra cảm xúc mâu thuẫn của anh, gần giống với tâm tình của cô gần đây.
Vốn dĩ cô nên giết Cam Nhĩ Toàn, nhưng thay vào đó cô lại đang lo lắng cho sự an nguy của anh......