Đôi môi anh đào đang thưởng thức nước ép việt quất yêu thích, phát ra âm thanh thỏa mãn, ánh mắt lúc này mới nhìn con trai, từ từ nói.
"Mẹ nói con nè Nhĩ Khiêm, những lời của con vừa rồi, thật sự không phải là do con ghen tỵ với anh trai và em trai con đã tìm được người sinh con cho họ, nên mới nói như vậy hả?"
"Sao con lại có thể ghen tỵ với bọn họ, con thông cảm với bọn họ còn không kịp!" Mẹ đang nói chuyện hoang đường gì vậy, Cam Nhĩ Khiêm gào lên.
"Chỗ nào của Nhĩ Thụy và Nhĩ Toàn đáng để cho con thông cảm?" Cam phu nhân chớp chớp mắt, tò mò hỏi.
Thông cảm cho bọn họ không có chí khí, cam tâm tình nguyện chịu sự đùa bỡn của mẹ! Cam Nhĩ Khiêm thông minh không có mang những suy nghĩ này nói ra, chỉ là ở trong lòng khẽ nguyền rủa.
"Mẹ, vừa rồi con nói nhiều như vậy, chỉ hi vọng mẹ lần nữa thận trọng suy nghĩ kỹ càng, việc mẹ vậy ép buộc chúng con sinh đứa bé sẽ tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng. Vì để hoàn thành việc này, thậm chí Nhĩ Toàn còn không ngại tìm tới người phụ nữ tới ám sát nó"
Thấy hình như mẹ không có phản ứng gì, anh nghiêm túc nói tiếp: "Con tin rằng không cần con nói thêm, mẹ cũng biết gen di truyền có tầm quan trọng như thế nào, đứa bé do sát thủ lạnh lùng sinh ra, nói không chừng sẽ thừa hưởng gen di truyền từ người mẹ sát thủ của mình."
Vươn cánh tay vừa thơm ngát vừa thon dài do được chăm sóc tốt, Cam phu nhân lịch sự tao nhã khuôn mặt xinh đẹp lay động lòng người cười yếu ớt.
"Lo lắng của con không phải là không có lý, chẳng qua mẹ tin tưởng vào mắt nhìn của Nhĩ Thụy và Nhĩ Toàn, đối tượng bọn họ tìm không thể quá kém cỏi. Thành thật mà nói Nhĩ Khiêm, ngược lại mẹ tương đối lo lắng con...con - đứa nhỏ này, ánh mắt của con từ nhỏ đã tương đối quái dị, nếu con tìm được đối tượng sinh đứa trẻ cho con, tốt nhất con nên đưa về nhà để mẹ xem xét."
Ánh mắt của ai quái dị chứ?! Cả nhà họ Cam, ánh mắt của mẹ mới đúng là kỳ quái nhất chính, không đúng sao, vậy mà còn nói là ánh mắt anh kỳ lạ!
Cam Nhĩ Khiêm kiềm chế cơn tức giận nói: "Tóm lại, con đã nhắc nhở mẹ, nếu như mẹ còn là cố ý làm vậy, nếu sau này anh cả và Nhĩ Toàn sinh sinh ra những đứa trẻ kỳ quái, mẹ phải chịu toàn bộ trách nhiệm."
"Nhĩ Khiêm, con đang hù dọa mẹ sao?" Cam phu nhân vỗ nhẹ ngực, lộ vẻ mặt hoảng sợ.
Còn giả bộ, anh nghiến răng nói: "Làm sao con dám, chỉ là con tốt bụng nhắc nhở mẹ."
"Là vậy à? Ưmh, được rồi, lời của con nói mẹ sẽ suy nghĩ thật cẩn thận.”
Thấy hình như có vẻ mình đã thuyết phục được mẹ, Cam Nhĩ Khiêm vui mừng, vội vàng nói: "Xin mẹ hãy hiểu rõ tầm quan trọng của việc này, sinh đứa trẻ rất dễ dàng, nhưng là nếu như sinh bừa, lúc đó cũng không thể giải quyết được bằng cách nhét lại vào bụng mẹ."
Bà rất đồng ý gật đầu, "Đúng là vậy ư? Giống mẹ cũng không có biện pháp đem con nhét vào trong bụng được nữa, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục uất ức chịu đựng đứa con không vâng lời này"
Nghe vậy, anh hiểu được mình lại bị mẹ đùa bỡn, tức giận mình thừa lời.
"Con không vâng lời mẹ lúc nào?"
"Thường xuyên, giống như bây giờ, mẹ chỉ muốn con sinh cho mẹ một cháu trai, con lại lề mà lề mề một mực từ chối không chịu làm theo, con xem Nhĩ Thụy và Nhĩ Toàn so với con còn không ngoan hơn."
Anh giận đến nghiến răng, "Mẹ cho là muốn sinh con là có thể tùy tiện sinh sao?" Quả thật không thể nói lý lẽ, chỉ vì để mẹ bồng cháu, liền kêu ba anh em bọn con sinh đứa bé cho mẹ chơi đùa, đến tột cùng bắt bọn họ làm cái gì?
Cam phu nhân cười tủm tỉm nhắc nhở con trai, "Dĩ nhiên không phải, nhưng mẹ rất hiểu rõ quá trình sinh con, đừng quên ba anh em các con đều từ trong bụng mẹ mà sinh ra, cho nên mẹ mới đồng ý để các con tìm người phụ nữ ưng ý rồi cùng nhau tạo ra Tiểu Bối nha."
Vỗ vỗ gương mặt tuấn tú của con trai, giọng bà mềm mại khuyên nhủ, "Nhĩ Khiêm, con chưa trải qua việc làm ba, cho nên không biết những chuyện hạnh phúc khi được làm ba, ngoan, nghe lời mẹ, con cũng mau chóng tìm cô gái con yêu thích để ‘ sinh con ’ đi."
Trợn mắt xem thường, khó có thể có sự đồng thuận, Cam Nhĩ Khiêm quyết định rời đi, nói tiếp nữa sẽ chỉ làm mình giận đến bị thương, chỉ là ít nhất lần này tới không có uổng phí, mẹ cũng sẽ không để mặc chuyện của Nhĩ Toàn.
Nói không chừng mẹ tìm tới Nhĩ Toàn ầm ĩ, cũng có khả năng đột nhiên thay đổi suy nghĩ.
Sau khi con trai rời đi, Cam phu nhân lấy điện thoại di động, nhấn xem một vài tấm hình, đây là người bà bố trí phụ trách giám sát Tam thiếu gửi về.
Vì để giám sát ba đứa con có đàng hoàng làm việc bà giao cho hay không, bà thành lập ba nhóm những con ong nhỏ, theo thứ tự là đội Đại hùng, đội Hổ mập và đội Tĩnh hương.
Thành viên của ba độ này, tất cả đều thành viên xuất sắc được bà lựa chọn từ . công ty an ninh thuộc sở hữu của chồng và rất giỏi theo dõi.
Mỗi một đội phụ trách giám sát một đứa con trai, để cho bà tùy thời điểm nắm rõ tình hình con trai.
Nhìn chằm chằm vào vài tấm hình, Cam phu nhân trầm ngâm một hồi.
Sát thủ sao? Vậy thì như thế nào, ai nói sát thủ nhất định sẽ là máu lạnh vô tình? Chỉ cần cô ấy và con trai thật tâm yêu nhau, vậy thì không thành vấn đề.
Chỉ là, vẫn nên tìm thời gian để tự mình xem xét cô gái của Nhĩ Toàn thôi.
Nhìn chằm chằm vào cái máy sấy bị nhét vào tay, Khuất Lam Sơ đang xem tivi không hiểu.
"Làm gì vậy?"
"Sấy tóc giúp anh." Cam Nhĩ Toàn cười híp mắt yêu cầu, tóc được cột sau gáy giờ phút này ướt nhẹp xõa trên vai, làm gương mặt tuấn mỹ của anh lộ ra vẻ lười biếng hấp dẫn.
Anh ngồi trên ghế sa lon phía trước cô, chờ đợi hưởng thụ sự hầu hạ của cô.
Mắt phượng nheo lại, cô nghiêm mặt, đem máy sấy ném trả về cho anh."Tự mình sấy đi."
"Đừng như vậy hẹp hòi mà, chỉ là giúp anh sấy khô tóc thôi, cũng không chết được." Cắm lại phích cắm máy sấy, đem nó nhét vào tay cô, anh định cầm tay cô để sấy tóc cho mình, "Ừhm, em xem xem, rất đơn giản, nhanh lên anh sấy tóc đi."
"Đây được xem là chuyện thứ ba đúng không?" Cô nghiêm mặt lạnh lùng hỏi. Vừa mới tắm rửa xong, trên người anh tùy ý mặc một chiếc choàng tắm, áo choàng tắm mở rộng, phía dưới chỉ mặc một cái quần lót màu đen, cô có thể dễ dàng nhìn rõ cơ ngực màu đồng của anh và đôi chân dài trần trụi của anh.
Chết tiệt, người này là đang cố tình khoe dáng người hoàn mỹ của mình phải không đây? Ghê tởm hơn đó là, cô xem xong lại cảm thấy mặt đỏ tai nóng.
"Dĩ nhiên là không tính." Anh cười trả lời."Đây là đang bồi đắp tình cảm cho chúng ta."
"Tôi với anh không cần phải bồi đắp tình cảm gì cả." Nàng lạnh lùng lên tiếng."Anh chỉ cần nhanh chóng nói ra các yêu cầu còn lại, sau khi làm xong các yêu cầu của anh, chúng ta chính là kẻ thù." Cô không muốn cùng anh tiếp tục dây dưa thêm, bởi vì cô phát hiện ra bản thân càng lúc càng quan tâm tới anh.
Mấy ngày nay bởi vì lo lắng anh Lam Tranh sẽ đến bất cứ lúc nào, một tấc cô cũng không rời luôn đi theo anh, tới khuya cũng không dám buông lỏng để ngủ, tập trung chú ý đến động tĩnh xung quanh, chỉ sợ anh Lam Tranh sẽ tận dụng bóng đêm để lẫn vào, đoạt luôn cái mạng nhỏ của anh.
"Chậc, Lam Lam nói như vậy em thật vô tình, có biết lòng trái tim anh gần như tan nát." Ấn tim mình, vẻ mặt Cam Nhĩ Toàn làm bộ đau lòng, ngước mắt nhìn cô hỏi: "Em thật sự mong muốn được nhanh chóng thực hiện xong mười yêu cầu kia của anh đến như vậy sao?"
"Đúng vậy." Khuất Lam Sơ không nhanh chóng trả lời.
Gương mặt tuấn tú cười một tiếng, anh chậm rãi lên tiếng, "Nếu như em đồng ý thay anh làm chuyện này, các việc còn lại liền xóa bỏ, em thấy sao?"
"Chuyện gì?" Từ ánh mắt của anh, dĩ nhiên cô phát hiện chuyện này không dễ dàng thực hiện.
Anh ung dung thong thả nói, "Em thay anh sinh đứa bé..... A! Lam Lam, em muốn làm gì?"
"Anh muốn chết rồi phải không? tôi sẽ giúp anh!" Ngón tay ngọc thon dài bóp cổ anh, mặt cô lạnh lùng trợn mắt nhìn anh.
"Lam Lam, đừng làm bừa, thật sự anh không thể hít thở." Cổ bị chèn ép, Cam Nhĩ Toàn khan giọng nói.
Cô dùng sức bóp chặt, cho thấy lần này đã chọc giận cô. Cũng khó trách, liên tiếp mấy buổi tối cô không ngủ ngon, cảm xúc khó tránh khỏi phiền não, điều này anh hoàn toàn có thể hiểu.
Nhìn thấy ánh mắt cô mơ màng, trong lòng anh có chút không nỡ, anh đang suy nghĩ tìm cách để tối nay cô có thể an tâm ngủ ngon một giấc, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh thật sự lo lắng rằng Lam Lam vì thiếu ngủ mà ngã quỵ.
Từ từ buông tay ra, mắt phượng của Khuất Lam Sơ trừng anh, nghiêm túc cảnh cáo, "Lần sau anh còn dám nói bậy, tôi thật sự sẽ bóp chết anh."bg-ssp-{height:px}
"Khụ khụ khụ......" Anh ho nhẹ mấy tiếng."Anh đi rót ly sữa tươi."
Sau khi anh rời đi, Khuất Lam Sơ xòe bàn tay ra, cụp mắt nhìn xuống, không nhịn được thở dài. Cứ xem là cô đã hoàn thành mười việc của anh thì sợ rằng cô vẫn không thể ra tay được.
Đến lúc đó...... Nên làm cái gì mới đúng đây?
"Ừhm, uống sữa đi."
Một ly sữa tươi màu trắng được bưng đến trước mặt cô, cô ngước mắt nhìn, "Tôi không nói là muốn uống sữa tươi."
"Em có hai cái lựa chọn, một là uống sữa, nếu em không uống, vậy thì phải sấy tóc cho anh." Cam Nhĩ Toàn lưu manh cười nói.
Trong khoảng thời gian đi theo anh, Khuất Lam Sơ rất hiểu tính cách của anh, nếu như không thuận theo ý muốn của anh, anh sẽ làm bất cứ việc gì để dây dưa cho đến khi nào người ta đồng ý mới thôi, cô lười phải dây dưa với anh, quyết định cầm ly sữa bò lên, uống một hơi cạn sạch.
Thấy cô uống sữa xong, anh cười hỏi: "Em không sợ anh hạ độc trong đó sao?"
Liếc mắt một cái, nhìn thấy tóc anh vẫn còn nhỏ nước, hơi do dự, cô cầm máy sấy bên cạnh lên.
"Ngồi xuống." Không biết vì sao, cô tin rằng anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương mình.
Nghe vậy, Cam Nhĩ Toàn giống như chú chó nhỏ vâng lời, vui mừng vội vàng ngồi xuống, chỉ sợ cô đột nhiên thay đổi ý định.
Khí nóng thổi vào anh, ngón tay của cô nhẹ nhàng di chuyển qua lại giữa tóc và da đầu, anh cảm thấy thoải mái nhắm mắt, hưởng thụ sự dịu dàng hiếm có của cô.
Vén một vài sợi tóc lên, cô phát hiện ra anh có màu tóc nâu sậm, chất tóc rất mềm mại, sờ vào cảm giác rất trơn mịn.
Bỗng nhiên cô phát giác hành động này quá thân mật, cô không nên sấy tóc giúp anh, nhưng máy sấy tóc trong tay vẫn đang hoạt động.
Bên tai nghe tiếng máy sấy tóc vù vù vù, mí mắt anh dần dần nặng xuống.
"Lam Lam, khi nào em gội đầu vậy? Lần sau đến lượt anh giúp em sấy tóc, bảo đảm em sẽ thoải mái muốn thét lên."
"Không cần."
Cam Nhĩ Toàn lại nói mấy câu nữa, cô không nghe rõ, che miệng ngáp một cái, tầm mắt có chút bắt đầu mơ hồ, cô cố gắng xốc tinh thần lên nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản được cơn buồn ngủ ập tới.
"Á, nóng quá!" Cam Nhĩ Toàn kêu nhỏ một tiếng nhảy lên, quay đầu nhìn lại, phát hiện cô nhắm mắt ngủ thiếp đi, vội vàng đưa tay kéo cô qua.
"Không ngờ thuốc kia có tác dụng nhanh như vậy, " anh tiếc hận thì thầm, "Sớm biết em sấy tóc giúp anh, ly sữa bò kia sẽ cho em uống trễ một chút, chỉ là như vậy cũng tốt, ít nhất có thể để cho em an tâm ngủ một giấc rồi."
Nói xong, anh lấy máy sấy trên tay cô, nhấn nút tắt, khóe môi cong lên một nụ cười dịu dàng, bế cô lên, đi về hướng phòng ngủ của cô.
"Lam Lam, tối nay em phải ngủ một giấc ngon lành." Đặt cô lên giường, giúp cô đắp chăn, anh nhẹ nhàng hôn lên tráng cô một cái.
Ánh mắt nhìn vào đôi môi anh đào của cô, Cam Nhĩ Toàn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại mê người ngày.
"Mỹ nhân của anh, chúc em có một giấc mơ đẹp."
"Sao nào, tối hôm qua có mơ thấy giấc mơ đẹp không?" Thấy người đi ra tới cửa, Cam Nhĩ Toàn mang theo ý cười hỏi.
"Tối hôm qua anh cho tôi uống ly sữa bò kia có phải là bỏ thêm cái gì phải không?" Nếu không, không có lý nào cô lại ngủ sâu như vậy, tỉnh dậy đã là hơn h sáng.
"Em cứ nói đi?"
"Anh bỏ thuốc ngủ có đúng hay không?" Cô phỏng đoán nói.
Anh không phủ nhận.
"Haizz, ai bảo mấy buổi tối gần đây em không ngủ được một giấc ngon lành, anh không thể để em quá mệt mỏi, cho nên anh mới tốt bụng nghĩ cách để em có một giấc thật ngon. Ừhm, sau khi ngủ một giấc thật ngon, quả nhiên sắc mặt của em tốt hơn nhiều." Anh hài lòng vì ánh mắt lờ mờ của cô đã biến mất tích.
"Làm sao anh biết...... mấy buổi tối gần đây tôi không ngủ ngon?" Giữa phòng ngủ của hai người có một tường ngăn cách, trừ khi mắt của anh có thể nhìn xuyên thấu, nếu không làm sao biết được mấy đêm liên tục cô không ngủ sâu.
"Em nghĩ rằng một người ngủ ngon sẽ có quầng thâm ở mắt sao?" Anh cũng không phải là người mù, chuyện như vậy vừa nhìn đã biết.
Khuất Lam Sơ trầm mặc, lên tiếng cảnh cáo, "Có ngủ hay không là việc của tôi, về sau, không cho phép anh bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn uống của tôi." Cô hiểu anh xuất từ ý tốt, nhưng nếu cô ngủ sâu như vậy, nhỡ thật sự có người lẻn vào thì phải làm sao?
"Chỉ cần về sau em ngủ thật ngon, anh sẽ không làm như vậy." Đôi đồng tử của Cam Nhĩ Toàn nhìn cô chăm chú, chậm rãi nói tiếp...... Lo đông lo tây, anh cam đoan với em, nếu không có sự đồng ý của anh, không ai có thể tùy tiện lấy mạng của anh, cho nên em không cần phải lo lắng cho anh."
Ánh mắt của anh quá dịu dàng, làm hô hấp của cô cảm thấy có chút chậm lại, cảm thấy cả trái tim hình như chấn động, cô cuống quít mắt khép hờ, tránh ánh mắt đang nhìn chăm chú của anh.
"Tôi đâu có lo lắng cho anh, là bởi vì tôi đồng ý điều kiện của anh nên phải bảo vệ an toàn cho anh."
"Thật sao?" Cam Nhĩ Toàn cười khẽ, điện thoại di động reo, anh bắt máy.
"Này, chủ tịch, mỹ nhân của anh còn chưa tỉnh sao?" Trong loa truyền đến giọng nói của Cổ Văn Văn.
"Vừa dậy rồi, nhưng mà chúng tôi còn chưa ăn bữa sáng, bây giờ chúng tôi phải ăn sáng đã."
Còn phải ăn bữa sáng nữa? Lần này là muốn ăn tới mấy giờ?"Vị tiên sinh bên kia đã đợi rồi, rất không bình tĩnh."
Anh cười nói: "Văn Văn, nếu quả thật người kia không gặp được tôi thì không được thì cậu mời anh ta kiên nhẫn chờ một chút, ăn cơm là việc lớn, tôi và Lam Lam muốn ăn no bụng mới qua đó, không ăn bữa ăn sáng sẽ làm giảm trí thông minh."
"Sáng sớm anh ta đã tới rồi, đã đợi anh hơn hai giờ, đợi nữa chắc anh ta sẽ phá hủy phòng làm việc của chúng ta mất."
"Vậy hãy để cho anh ta phá hủy đi, cũng tốt, chỉ là đừng quên đem chi phí sửa chữa xây lại gởi cho anh ta, tôi tin rằng với bối cảnh, tài lực của tập đoàn Rander sẽ không quịt nợ chúng ta"
Giọng đầu bên kia truyền đến tiếng cười khẽ của Cổ Văn Văn, "Tôi biết rồi, nhưng mà vẫn là xin chủ tịch đừng ăn quá muộn, dù sao xây dựng lại phòng làm việc cũng rất phiền phức."
Thấy anh gác điện thoại, Khuất Lam Sơ hỏi: "Hôm nay anh có hẹn với người khác hả?"
"Không có, là Cain đột nhiên chạy đến phòng làm việc tìm anh. Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng."
"Tôi không đói bụng, anh có muốn đi tới trường học trước hay không?"
"Không cần phải để ý đến Cain, để cho anh ta chờ, chúng ta ăn no bụng rồi sẽ qua đó."
"Nói không chừng anh ta thật sự có chuyện quan trọng muốn tìm anh."
" % là anh ta vì Đoạn Khâm Kỳ mà tới tìm anh, không cần để ý đến anh ta. Hôm nay thưởng thức bữa ăn sáng theo tiêu chuẩn có được hay không?"
"Tùy anh." Cô không tiếng động thở dài, có chút đồng tình với người ở trường học chờ anh - Cain.