Tam Thiếu Nhà Họ Cam Thích Nói Giỡn

chương 6-1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cũng sắp đến trưa rồi, bây giờ sếp mới ung dung đến, Cổ Văn Văn ra đón anh nói.

"Anh ta còn đang chờ sếp đấy."

"Thật sao?" Cam Nhĩ Toàn cười liếc nhìn về hướng phòng khách, người kia cũng nhìn thấy bóng sáng của anh từ cánh của sổ thủy tinh trong suốt, lập tức bước qua.

"Cam Nhĩ Toàn, tôi có việc muốn nói với cậu." Đôi mắt màu xanh dương nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã để cho mình khổ sở chờ đợi anh ta trong tiếng đồng hồ.

"Vào trong rồi nói."

Ngồi chờ Cam Nhĩ Toàn mấy tiếng đồng hồ, vừa bước đi vào phòng tiếp khách, Cain liền mất kiên nhẫn, ủ rủ, đi thẳng vào vấn đề nói: "Cậu ra giá đi, phải mất bao nhiêu tiền mới đồng ý để Khâm Kỳ có thể rời đi được?"

Cam Nhĩ Toàn bình tĩnh ngồi xuống ghế sofa phòng khách, mười ngón tay đan nhẹ vào nhau, chậm chạp trả lời, "Tôi biết rõ tiền của tập đoàn Rander còn nhiều hơn số người chết đuối, chỉ là tôi cũng không thiếu tiền, huống chi bây giờ vấn đề cũng không phải tôi muốn không hay không muốn mà Khâm Kỳ có thể rời đi, mà là anh ấy thích công việc ở đây, nên anh ấy mới không muốn đi theo anh không phải như sao?"

Nghe vậy, Cain tức giận vỗ bàn, "Cam Nhĩ Toàn, sự nhẫn nại của tôi có hạn, tốt nhất cậu không nên khiêu khích tôi!" Bản thân mình trong công việc luôn luôn có thể hô mưa gọi gió, nếu không phải vì Khâm Kỳ, anh ta tuyệt đối sẽ không ở đây chờ vậy ta ba tiếng đồng hồ, chịu được sự đối xử một cách khinh thường như thế này.

Cam Nhĩ Toàn cười."Cain, hình như anh nghĩ sai rồi, thứ nhất, tôi không có khiêu khích anh, thứ hai, là anh tự mình chạy đến tìm của tôi mà, không phải vậy sao?"

Cain nghiến răng chỉ trích, "Là do cậu lôi kéo, dụ dỗ cậu ấy từ công ty của tôi tới đây!"

"Dụ dỗ? Anh nghĩ rằng anh ấy còn là đứa trẻ chưa chưa trưởng thành sao? Anh ấy cũng sắp ba mươi tuổi rồi, tự có cách phán đoán riêng, tôi tin tưởng anh ấy biết những gì mình cần, có thể đưa ra lựa chọn chính xác, cũng như anh ấy cũng có thể phân biệt ra được cái gì anh ấy không muốn."

Nghe ra được ý tứ của Cam Nhĩ Toàn, ý của anh ta nói là Đoạn Khâm Kỳ thật sự muốn làm giảng viên ở đại học Á Văn, còn tập đoàn Rander thì anh ấy không thích, Cain nheo mắt.

"Cam Nhĩ Toàn, cậu không cần làm quá như vậy! Nếu không phải do cậu sau ở sau lưng làm Khâm Kỳ dao động, làm sao cậu ta lại rời bỏ công ty của tôi?"

"Chậc, Cain, anh đề cao tôi quá, cũng quá coi thường Khâm Kỳ, anh ấy là cái người có thể dễ dàng bị người khác làm cho dao động sao? Cái người này, anh cũng không hiểu rõ anh ấy, khó trách anh ấy sẽ nghĩ......" Cam Nhĩ Toàn không nói nữa, dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn.

"Khó trách cậu ta nghĩ thế nào?" Bị Cam Nhĩ Toàn dùng cái loại ánh mắt thương hại đó nhìn, khuôn mặt anh tuấn của Cain dấy lên bực tức.

Thoải mái cười một tiếng, Cam Nhĩ Toàn thong thả ung dung nói, "Khó trách anh ta muốn rời bỏ anh."

Đối với ánh mắt phẫn nộ muốn giết người của Cain phẫn, anh thờ ơ, tiếp tục nói, "Không phải là anh đã có vị hôn thê xinh rồi sao? Tại sao còn quấn anh ấy không buông tha? Anh nghĩ là vừa muốn có cá và có cả gấu, coi chừng cái gì cũng không có được nhé!" Những lời này là xuất phát từ lời khuyên chân thành.

Thế giới tình cảm rất nhỏ mọn, không thể có người thứ ba, hơn nữa Cain và Khâm Kỳ lại......

Sắc mặt của Cain nhếch nhác đến dữ tợn, nhưng không thể nói câu nào phản bác được.

Đính hôn với Judy là chính sách kết thân, có thể giúp mình có địa vị vững chắc trong tập đoàn, đây chỉ là một kế sách tạm thời, thực tế người mình yêu còn là Khâm Kỳ, cậu ấy cũng không tình nguyện ủng hộ cách làm của mình, nhất định rời đi!

Chẳng lẽ cậu ta không biết rằng cho dù giữa bọn họ có tình cảm sâu sắc hơn, cũng là không thể công khai với mọi người, nếu như vậy đối với mình và cậu ấy đều chịu những ảnh hưởng tiêu cực, cho nên bản thân mình mới đính hôn với Judy, không những có được ô dù từ gia đình cô mà còn có thể che tai giấu mắt người khác.

Một lúc sau, Cain mới giận dữ, "Cậu thì biết gì chứ, tại sao lại nói như vậy?”

"Tốt tốt tốt, cái gì tôi cũng không biết hết, tôi chỉ biết một chuyện, nếu anh muốn Khâm Kỳ cùng trở về với anh thì tới tìm tôi không có ích gì cả, anh tìm lộn đối tượng rồi." Cam Nhĩ Toàn đứng dậy, không muốn cùng người này lãng phí lời nói, "Ah, mười hai giờ rồi, Lam Lam, chúng ta đi ăn trưa thôi."

Ăn trưa? Rốt cuộc anh có mấy dạ dày vậy, bọn họ vừa mới ăn bữa sáng xong. Khuất Lam Sơ tức giận liếc anh một cái, nhìn xuống lại thấy trong đôi mắt xanh thẳm của Cain lộ ra một tia lạnh lùng đầy oán hận.

"Đi thôi." Thấy cô chần chừ, Cam Nhĩ Toàn quyết định cầm tay của cô, không khách khí bỏ lại vị khách kia, tự mình lôi kéo cô đi ra ngoài.

Đối với động tác động chút là cầm tay mình, có chút đã quen nên cô cũng không có tránh ra.

"Người đàn ông kia rất hận anh."

Cam Nhĩ Toàn bất đắc dĩ lắc đầu, "Anh ta hận nhầm người rồi, nguyên nhân Đoạn Khâm Kỳ rời bỏ anh ta cho tới bây giờ cũng không phải là do anh, đúng ra người anh ta nên hận chính là anh mới đúng."

"Giữa anh ta và giáo sư Đoàn có phải có hiểu lầm gì hay không?"

"Theo như anh biết, bọn họ vốn là một đôi yêu nhau."

"A, bọn họ yêu nhau? Nhưng hai người bọn họ đều là......" Đột nhiên nghĩ đến thế giới này còn có một loại tình cảm gọi là đồng tính luyến ái, vì vậy chữ "nam" này cô kịp thời nuốt xuống."Như vậy tại sao giáo sư Đoàn phải rời bỏ anh ta?" Trong khoảng thời gian này Đoạn Khâm Kỳ giúp cô chăm sóc tốt cho hoa lan Lãnh Hương, nên cô quan tâm hỏi nhiều hơn.

"Bởi vì Cain bắt cá hai tay, lại đi đính hôn với một người phụ nữ khác."

Đi xuống lầu, hai người đi về phía bãi đậu xe dành cho giảng viên.

"Nếu anh ta là Gay. Sao còn muốn đính hôn với nữ nhân khác?"Cô nghi ngờ hỏi.

"Vì lợi ích kinh doanh, gia đình của cô gái đó sở hữu rất nhiều cổ phiếu của tập đoàn Rander."

"Vậy...... giáo sư Đoàn nhất định là rất đau lòng nhỉ?"

"Cho nên anh ấy mới rời bỏ Cain."

"...... Xin hỏi anh đang làm gì đây?" Mắt phượng của Khuất Lam Sơ lạnh lùng liếc anh đang kéo tay cô vòng qua hông của anh, mà tay của anh đang đặt trên vai của cô.

"Như vậy mới tương đối giống nhau người yêu, em không phải cảm thấy vậy sao?"

"Người nào là người yêu của anh?" Cô nhíu mày thẹn thùng rút tay về.

"Ah, em không cảm thấy là chúng ta đang yêu nhau sao?" Cam Nhĩ Toàn mặt lộ vẻ vẻ kinh ngạc.

Lông mày của cô cuộn lại, cô tức giận nói."Một, điểm, cũng, không, thấy." Rốt cuộc là dây thần kinh nào của anh cảm thấy hai người bọn họ đang yêu nhau? Cô tới để ám sát anh cơ mà!

"Thật sao? Em không có cảm giác vậy à, " nhìn chằm chằm cô giây lát, anh giương môi cười nói: "Nhất định là do anh chưa biểu hiện tốt, cho nên em mới có thể không cảm giác được, như vậy đi, trước mắt chúng ta nên có một nụ hôn thật nóng bỏng, nhất định em có thể cảm thấy sự nhiệt tình của anh."

"A, anh......" Đột nhiên bị anh ôm vào trong ngực, đôi môi của cô bị anh bá đạo mút chặt, môi lưỡi của anh cuồng liệt, càn rỡ xâm nhập, tràn vào là hơi thở mùi đàn hương của anh, ý thức của cô trong nháy mắt trống không, thân thể căng cứng quên cả giãy giụa, mặc cho anh đang trong miệng cô chiếm cứ.

Đột nhiên bị anh hôn một cách mãnh liệt khiến cô không thể suy nghĩ thêm, cô biết cô nên đẩy anh ra, thậm chí nên tránh xa người đàn ông liều lĩnh này, nhưng cô chỉ chỉ có thể đứng yên tay chân mềm nhũn, anh giống như một thanh lửa mạnh, đốt cháy người cô và tâm trí cô.

"...... Như vậy, em có cảm giác chưa?" Ôm lấy cô, Cam Nhĩ Toàn thở nhẹ chống trán mình lên tránh của cô cười khẽ.

"Anh...Anh......" Cô tức giận nhìn anh, nhưng mắt phượng lại phủ một tầng sương mờ, xem ra có vẻ cô thẹn thùng e lệ.bg-ssp-{height:px}

"Cảm giác rất tuyệt đúng không?" Anh cọ nhẹ vào mũi thon của cô.

"...... Tôi chỉ có cảm giác và suy nghĩ muốn được giết anh!" Cô đẩy anh ra, gương mặt nhuộm màu hồng, lạnh lùng trừng anh."Cam Nhĩ Toàn, tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, nếu như anh còn dám làm loạn với tối, lần sau, tôi nhất định sẽ giết chết anh."

Nói xong, cô bỏ anh lại, bước nhanh ngồi vào trong xe anh

Cam Nhĩ Toàn đang muốn đuổi theo, chợt có một người chạy ra, không nói lời nào vung côn về phía anh.

Nghe tiếng đánh nhau truyền đến từ sau lưng, Khuất Lam Sơ ngoái đầu nhìn thoáng qua, buột miệng hô lên ——

"Anh Lam Tranh, dừng tay!" Cô bước nhanh xoay người trở lại.

"Em yêu hắn ta có đúng hay không? Cho nên mới chậm chạp không muốn xuống tay!" Khuất Lam Tranh ngừng tay, giận dữ hỏi.

"Không có chuyện này." Cô giải thích.

"Hừ, còn muốn nguỵ biện, chuyện mới vừa rồi anh đã nhìn thấy tất cả rồi." Hai người hôn nhau kịch liệt như vậy, đến mình cũng không nhìn nổi.

Cô bị anh bóc trần, muốn nói nhưng không thể thốt ra lời nào.

"Lam Sơ, em lại có thể đối với người em muốn ám sát có tình riêng, không chịu xuống tay, thật là em khiến anh quá thất vọng!" Khuất Lam Tranh giận dữ la mắng.

"Không phải vậy, em không có...... yêu thích anh ta, chuyện không phải như anh thấy đâu." Cô giật mình, lung túng muốn giải thích.

Lam Tranh không tin tưởng lời của cô chút nào."Thật sao? Vậy anh muốn em lập tức giết hắn ta."

"Em...... Còn chưa có làm xong mười chuyện đã theo thỏa thuận với anh ta."

"Này, đó chỉ là cớ mà em không muốn giết hắn ta thôi!" Anh nghiêm mặt giận tái mặt "Bây giờ em lập tức tránh ra, đừng cản trở việc anh giết hắn, việc em với hắn ta có tư tình riêng anh sẽ không truy cứu nữa."

Khuất Lam Sơ ngăn trước mặt anh, không chịu lui ra."Từ nhỏ ông nội đã nói cho em biết, làm người phải giữ chữ tín, em phải làm xong mười chuyện đã đồng ý với anh ta trước, em không thể để cho anh giết anh ta."

"Nếu như cả đời em không thể hoàn thành mười chuyện của hắn, như vậy là không phải là cả đời không thể giết hắn ư?" Anh vặn hỏi.

Cô bị hỏi đến câm nín.

Cam Nhĩ Toàn buồn cười, ha ha, quỷ kế của anh bị người phát hiện rồi.

Khuất Lam Tranh tức giận trách mắng: "Ngu ngốc, em đã trúng trì hoãn của hắn, còn không biết sao?" Nói xong, anh không muốn lãng phí nữa nước miếng với cô, giơ roi vung lên, quyết định đánh nhanh thắng nhanh.

Nhà họ Khuất làm nhiệm vụ ám sát thì trừ khi bất đắc dĩ, nếu không sẽ không dễ dàng vận dùng súng, thành viên nhà họ Khuất mỗi người đều có mình vũ khí sở trường riêng, Khuất Lam Sơ quán quen dùng dao găm, mà Lam Tranh lại chuyên dùng roi.

Nhìn Khuất Lam Tranh vung roi nhanh như gió về phía Cam Nhĩ Toàn, Khuất Lam Sơ nóng lòng suy nghĩ cách để ngăn cản anh, nhưng anh công kích mãnh liệt làm cô tạm thời không cách nào ra tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cam Nhĩ Xoáy đứng trong trận roi cuồng phong, nguy hiểm chạy trốn.

"Haiz, anh chờ một chút, tôi nghe nói nhà họ Khuất chỉ giết người cực kỳ độc ác, cuối cùng tôi đã làm chuyện ác gì để cho các người không giết tôi thì không được?" Cam Nhĩ Toàn vừa tránh roi vừa hỏi.

"Đợi cậu chết rồi hãy hỏi Diêm Vương đi." Khuất Lam Tranh không biết Cam Nhĩ Toàn từng đã làm tội ác tày trời gì nhưng nếu ông nội đã chấp nhận giao dịch này, cũng có nghĩa là hắn đáng chết.

"Chậc, loại này giải thích này đúng là làm cho người ta khó có thể tin được." Anh bất mãn nói.

Khuất Lam Tranh vung roi trong tay, bóng roi dày đặc giống như một tấm lưới, không lâu, liền quất trúng quanh chỗ Cam Nhĩ Toàn chạy.

Nhìn đến khi anh bị roi quất trúng lần đầu, ấn đường của Khuất Lam Sơ cứng lại, lại thấy Khuất Lam Tranh tấn công càng lúc càng nhanh càng hung ác, trên mặt cô lộ ra vẻ mặt lo lắng, liếc thấy chiếc xe cách đó không xa, cô vừa suy nghĩ vừa hành động, kêu lên: "Cam Nhĩ Toàn, đưa chìa khóa xe cho tôi."

Cam Nhĩ Toàn trong nháy mắt tính toán đem cái chìa khóa ném cho cô.

Lấy được chìa khóa, cô nhanh chóng lên xe, lái xe xông về phía Khuất Lam Tranh, ép anh phải lui về.

"Lam Sơ, em làm cái gì vậy?!" Lam Tranh tức giận gào.

Không để ý tới Lam Tranh, cô nhanh chóng đảo chiều, đón Cam Nhĩ Toàn lên xe.

"Lam Sơ, em nhất định cố ý che chở hắn ta sao?" Khuất Lam Tranh cực kỳ tức giận quát.

"Anh Lam Tranh, thật xin lỗi, đợi em hoàn thành mười chuyện trước đã, em không thể để cho anh giết anh ta." Ngay sau đó cô lái ô tô nghênh ngang rời đi.

Hai tay Khuất Lam Sơ Song nắm chặt tay lái, trái tim đập thình thịch, chính cô cũng không thể tin được, cô lại vì Cam Nhĩ Toàn mà không tiếc đối kháng với anh Lam Tranh.

Nheo mắt nhìn vẻ mặt căng cứng của cô, Cam Nhĩ Toàn đưa tay nhẹ nhàng đặt lên tay cô, dịu dàng dỗ dành nói: "Không sao, đừng khẩn trương, anh ta không đuổi kịp chúng ta nữa."

Cô hơi nhếch môi, khuôn mặt lạnh lùng, thật lâu không nói gì, lúc sau mới hỏi: "Anh có bị thương không?"

Thế nhưng lại thấy anh ở trước mặt cô cởi quần áo ra từng món từng món, cô sững sờ, khiển trách hỏi: "Anh đang làm gì đây?"

"Không phải là em hỏi anh có chỗ nào bị thương hay không sao, anh dứt khoát muốn cho em xem luôn."

"Không cần, mặc quần áo vào!" Cái người này tại sao luôn có bộ dạng không nghiêm chỉnh như vậy, ngay cả mới vừa trải cuộc tấn công nguy hiểm vậy mà vẫn không thấy anh giảm bớt.

"Không phải em giúp anh xem sao? Sau lưng anh bị một vết rất đau." Anh liếc nhìn cô, vẻ mặt giống như đứa trẻ bị uất ức, nhìn người lớn mà làm nũng.

Cô lạnh nhạt hừ một tiếng, nhưng đôi mắc không nhịn được tràn lên cười, "Xem tinh thần anh vẫn thoải mái như vậy, vết thương cũng không quan trọng." Im lặng một lát, cô lại nói "Lần sau nhìn thấy anh Lam Tranh, trước hết phải nghĩ cách chạy trốn."

Tự nhiên lại bảo anh bỏ chạy!"Như vậy thật mất mặt."

"Mặt mũi quan trọng hay mạng sống quan trọng hơn?" Cô lạnh lùng hỏi, đến lúc nào rồi, còn muốn bận tâm đến mặt mũi.

"Đương nhiên là..... quan trọng như nhau, huống chi, sao em biết anh đánh không lại anh ta?" Cũng không thể để cho Lam Lam của anh khinh thường.

"Anh đánh thắng được anh ấy sao?" Cô tức giận hỏi ngược lại. Nếu đánh thắng được thì vừa rồi cũng không chật vật như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio