() Chơi Bời Náo Loạn Cả Thượng Hải
Mỹ nữ trẻ tuổi tuổi thì bỏ đi, lão hoà thượgn lôi thôi lại tới, nếu đổi lại là người bình thường nhất định sẽ cảm thấy cảnh vật giống như đang bị phá hoại . Nhưng Tả Đăng Phong lại cảm thấy rất vui khi Thiết Hài tới đây, bởi vì Thiết Hài chính là đồng bạn mà hắn đang cần tìm để làm chính sự.
-Sao không có động tĩnh gì nhỉ?
Thiết Hài loạng lắc lắc ống trúc chạy tới hỏi Tả Đăng Phong.
-Cái gì không có động tĩnh cơ?
Tả Đăng Phong vừa mới hoàn hồn bèn hỏi lại.
-Thanh phù trùng không có động tĩnh gì cả.
Thiết Hài trả lời.
-Mau mở ra xem đi!Chắc không có chuyện gì đâu!
Tả Đăng Phong nói.
Thiết Hài nghe vậy bèn thoát nút gỗ rồi đổ thanh phù trùng trong đó ra. Nhưng lão phát hiện thanh phù trùng đã chết cứng từ lúc nào.
-Sao nó lại chết?
Thiết Hài ngạc nhiên nhìn Tả Đăng Phong.
-Chắc là chết vì mệt!
Tả Đăng Phong cười nói. Tốc độ bay của thanh phù trùng phụ thuộc vào người mà nó dẫn đường. Nếu người ở phía sau chạy nhanh, nó cũng sẽ bay nhanh. Nó là người dẫn đường nên đương nhiên ở thể bay ở phía sau. Nhưng Thiết Hài lại không biết chuyện này. Trên đường đi lão cứ cố gắng muốn đuổi kịp nó thành ra chính lão đã ép nó phải bay nhanh cách liều mạng.
-A Di Đà Phật!
Thiết Hài nghe xong bèn niệm câu phật hiệu, sau đó lão bắt đầu đọc những kinh văn rất khó hiểu. Chắc lão đang muốn siêu độ cho con thanh phù trùng đã hy sinh vì nhiệm vụ.
Kinh văn của phật môn cực kỳ khó đọc nhưng Thiết Hài lại niệm cách rất thành thạo, âm thanh cũng đều đều chậm rãi giống như đang ru ngủ Tả Đăng Phong.Lúc này đang là nửa đêm rạng sáng nên khi Thiết Hài còn chưa niệm xong thì Tả Đăng Phong đã ngủ thiếp đi.
Tả Đăng Phong ngủ không được bao lâu bèn cảm thấy như có người đang lay mình.Có nhắm mắt thì hắn cũng biết là Thiết Hài.
-A di đà phật! Lão nạp ngủ không được.
Thiết Hài thở dài.
Tả Đăng Phong nghe xong vẫn nhắm mắt nhưng móc ra từ trong ngực ống trúc khác đưa cho lão. Có là thằng ngốc cũng biết lão vì sao không ngủ được.
Sáng hôm sau, Tả Đăng Phong dẫn Thiết Hài ra ngoài đi dạo. Thân hình Thiết Hài rất cao lớn nên có lão ở đây, Thập Tam cũng không cần phải đi bộ.
Tả Đăng Phong dù chỉ có mình cũng có thể đi ngang ở bến Thượng Hải này, hiện tại còn có thêm lão hoà thượng điên Thiết Hài nên hai người càng có thể hoành hành không phải kiêng nể ai cả. Tả Đăng Phong cũng biết sáng mai bọn họ sẽ phải lên đường, cho nên hắn tận dụng thời gian đi loanh quanh tìm niềm vui.Thiết Hài tuy lớn tuổi nhưng lão vẫn còn rất trẻ con, lại thích gây náo loạn, cho nên người ở chốn thành thị tuy phồn hoa nhưng cũng bẩn thỉu này làm ra chuyện khiến người ta phải trố mắt .
Chuyện thứ nhất là bọn họ đi vào nhà hàng Tây sau đó đuổi hết cả thực khách ra ngoài rồi gọi cà phê,ăn bò bít tết. Tuy nhiên cơm Tây cũng không khiến cho bọn họ vừa lòng lắm nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng đã được thưởng thức mùi vị của nó. Sau khi ra khỏi cửa, Thiết Hài đã oán trách Tả Đăng Phong không nên thô bạo đuổi thực khách đi,rồi cưỡng ép đầu bếp phải chuẩn bị thức ăn như vậy. Nếu hắn không làm thế thì cà phê hôm nay đã không đắng như vậy, thịt bò cũng sẽ không sống như vậy. Đối với chuyện này Tả Đăng Phong cũng không bật lại vì hắn cố ý không để cho Thiết Hài lấy ly cà phê vừa bỏ đường vừa bỏ sữa.
Chuyện thứ hai là Tả Đăng Phong dắt Thiết Hài đi xem phim. Lần đầu tiên trong đời Thiết Hài được xem phim cho nên lão cứ ở lì trong rạp chiếu phim không chịu đi. Lão không cũng không thấy phiền khi phải đi xem phim hài nước ngoài.Cuối cùng Tả Đăng Phong bó tay phải chạy tới lầu hai bảo người chiếu phim đổi bộ phim nhựa nói về chuyện tình yêu đôi lwsa mới ép được Thiết Hài rời khỏi rạp chiếu phim. Vừa ra khỏi cửa,Thiết Hài lại bắt đầu oán trách Tả Đăng Phong. Y nếu đã biết rõ lão thích cái tên râu ria lún phún hay cầm ô thì không nên làm bộ mặt cau có như vậy.Đối với chuyện này,Tả Đăng Phong cũng không bật lại, bởi vì hắn cố ý làm vậy. Người đàn ông râu ria lún phún theo như lời của Thiết Hài chính là Chaplin. Hắn đã xem bộ phim do Chaplin đóng cách đây năm--"Modern Times".
Chuyện thứ ba là bọn họ chặn chiếc xe con màu đen rồi buộc lái xe phải chở họ đi hóng gió.Thiết Hài đi theo Tả Đăng Phong cũng coi như có phúc. Vừa được ăn cơm Tây, được xem phim lại còn được ngồi xe ô tô.Nhưng ngồi trong xe cũng không thoải mái. Sau cùng bởi vì người tài xế quá căng thẳng nên tông xe vào đuôi xe phía trước. Nhưng cũng may hai người phản ứng kịp,trước lúc xe tông nhau đã đạp của xe ôm Thập Tam nhảy ra ngoài.
Bến Thượng Hải vừa có cảnh sát , vừa có bang hội cộng thêm cả đám người NB nhưng không ai dám đi ngăn bọn họ phá làng phá xóm . Bởi vì chính bọn họ cũng biết Tàn Bào và Thiết Hài không dễ trêu vào. Quan trọng hơn bọn họ cũng đoán người sẽ không ở lại Thượng Hải này lâu. Bọn họ vốn chỉ đến đây chơi, cũng không có dã tâm đánh chiếm nơi này.Chờ hai người đi rồi,bến Thượng Hải lại là thiên hạ của họ.
Lúc chập tối, Tả Đăng Phong dẫn Thiết Hài trở về. Hắn làm mọi chuyện cũng đều có mục đích cả, kể cả việc dẫn Thiết Hài đi du ngoạn cũng vậy. Hắn có tất cả mục đích: một là thông qua việc du ngoạn để thả lỏng tâm tình, giảm bớt áp lực, còn là khiến cho Thiết Hài có ảo giác cứ đi theo hắn sẽ được chơi tha hồ. Chỉ có như vậy hắn mới có thể khiến cho Thiết Hài cam tâm tình nguyện đi theo hắn. Trong lúc dạo chơi khắp nơi,Tả Đăng Phong vẫn cố gắng khống chế ở mức độ vừa phải. Vừa phải khiến cho Thiết Hài cảm thấy thú vị, lại không thể để hắn quyến luyến nơi này. Nếu không lão cứ ở lỳ đây không chịu đi thì hắn xong đời.
Hai người trở về khách sạn.Bọn họ không đi bằng cửa chính mà trực tiếp nhảy cửa sổ vào phòng. Sau khi vào phòng,họ phát hiện Cổ Chính Xuân đang đứng bên cạnh tủ rượu. Thấy Cổ Chính Xuân, Tả Đăng Phong hiểu ngay Kỷ Toa đã làm xong mọi chuyện.
-Tôi đi ra ngoài làm chút chuyện, oong và Thập Tam đừng đi lung tung.
Tả Đăng Phong dặn dò Thiết Hài câu sau đó đi theo Cổ Chính Xuân rời khỏi khách sạn. Hai người sau đó đón xe đến vùng ngoại ô,sau đó tiếp tục đi bộ phút đến căn nhà gỗ yên tĩnh.
Kỷ Toa thấy Tả Đăng Phong đi tới bèn nhoẻn miệng cười nhìn hắn, sau đó phất tay với Cổ Chính Xuân. Gã hiểu ý bèn rút lui.
-Những thứ anh muốn ở trong đây hết.
Kỷ Toa chỉ thùng gỗ dài cỡ năm mét đang nằm trong góc phòng. Hộp gỗ này có vẻ dùng loại gỗ vừa mới được chặt xuống.
Tả Đăng Phong nghe xong cũng không mở ra thùng gỗ. Sau khi nhìn ngó xung quanh căn nhà gỗ, hắn đưa mắt nhìn Kỷ Toa.
-Sao vậy?
Kỷ Toa nghi ngờ hỏi.
-Tôi nói cô đừng có mà giở trò với tôi nhưng tại sao cô lại không nghe?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.
-Ý anh là sao?
Kỷ Toa hỏi với vẻ khó hiểu.
-Căn nhà gỗ này rất cũ kỹ, gió thổi từ bốn phía, tro bụi rất nhiều, nhưng vì sao trên chiếc rương gỗ kia lại không có bụi. Có phải cô đã quét dọn qua rồi không?Vì sao cô phải quét dọn chỗ này?Ai biết trong hộp đang để thứ gì?V Vì sao cô không trực tiếp mang tới chỗ tôi?
Tả Đăng Phong cười hỏi.
-Biết rõ mà còn cố hỏi.
Kỷ Toa cười quyến rũ.
-Không thể không thừa nhận cô rất thông minh. Nhưng tôi không giống như những người lúc trước mà cô từng gặp đâu.
Tả Đăng Phong dở nắp thùng kiểm tra đồ vật bên trong.
-Không được ngủ với anh khiến lòng tôi có chút không nỡ.
Kỷ Toa nín cười rồi nói với vẻ chân thành.
-Đây là câu nói thật nên tôi rất sẵn lòng nghe.
Tả Đăng Phong lấy đi những thứ trong thùng gỗ.
-Tôi muốn hỏi anh chuyện.
Kỷ Toa nghiêm túc hỏi.
-Hỏi đi.
Tả Đăng Phong gật đầu nói.
-Anh không cảm thấy mệt khi lúc nào cũng cẩn thận như vậy sao?
Kỷ Toa hỏi.
-Đúng là có hơi mệt! Nhưng đối thủ của tôi rất mạnh. Cho dù tôi có tập trung hết sức cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.Làm sao tôi dám chủ quan.
Tả Đăng Phong đánh giá cẩn thận thiết bị lặn nước. Phần chính của bộ thiết bị này là chiếc bình đen dài khoảng m.
-Khi anh phân tích vấn đề có bỏ sót chỗ nào không?
Kỷ Toa hỏi lại.
-Chắc chắn đã bỏ sót gì đó. Người cho dù có tư duy kín kẽ đến mấy cũng không thể đảm bảo làm chuyện gì cũng giống như áo trời không vết, kín kẽ không bỏ sót.
Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.
-Anh có nghĩ qua anh đang nghi ngờ tấm chân tình của tôi không?
Kỷ Toa truy hỏi. Nàng phát hiện Tả Đăng Phong đang tập trung chú ý tới vũ khí và trang bị nên lúc này nếu đặt câu hỏi sẽ khiến hắn dễ nói những lời thật lòng.
-Tôi không đổ oan cho cô, vì cô chẳng chẳng thật tình gì với tôi. Khi tôi phân tích vấn đề, tôi đều căn cứ vào sự thật chứ không suy đoán lung tung. Tôi rất coi trọng tính hợp lý. Chuyện gì không hợp lý tôi sẽ không chấp nhận. Nếu như những chuyện cô làm không hợp lý thì đó là chuyện cô đáng phải bị chứ không có oan uổng gì cả.
Tả Đăng Phong cầm bình dưỡng khí lên để thử tính trọng lượng của nó. Hắn phát hiện bình dưỡng khí nặng khoảng cân tầu ( cân ta), trong bình chắc hẳn là dưỡng khí.
-Sao anh lại nói vậy?
Kỷ Toa lại truy vấn.
-Trước đó khi tôi nhả cửa sổ khách sạn vào phòng thì Cổ Chính Xuân lúc ấy đang ở cạnh tủ rượu cau mày nhìn gì đó.Tầm mắt của hắn như đóng đinh chỗ cửa phòng tắm chứng tỏ hắn đã biết rõ chuyện tối hôm qua. Nếu không hắn sẽ không nhìn vào phòng tắm làm gì cả.
Tả Đăng Phong cũng không ngẩng đầu.
-Anh phân tích vô cùng chính xác! Khi đó tôi trở về thì tóc tai tôi đã ướt sũng cho anh ta đoán được cũng không có gì lạ!Nhưng rồi sao nữa?
Kỷ Toa hỏi lại.
-Cũng chẳng có gì cả! Nhưng trên nửa quảng đường, sắc mặt anh ta u ám không nói gì với tôi. Nhưng từ lúc đi được quá nửa lộ trình trở đi, anh ta đội nhiên nói nhiều hẳn lên. Sắc mặt u ám trên nửa quãng đường lúc đó nói rõ anh ta đang tức giận mà anh nếu tức giận chắc cũng có nguyên nhân. Nhưng từ lúc đi được quá nửa lộ trình trở đi, anh ta không còn tức giận nữa bởi vì anh ta cũng không có lý do để tức giận. Nếu tôi đoán không lầm thì trong số người đó chắc chắn là anh ta. Hơn nữa đêm hôm qua cô còn “dỗ dành” anh ta để anh ta đỡ tức. Nếu cô thật lòng với tôi thì việc gì cô phải làm vậy!
Tả Đăng Phong vừa nói vừa nghĩ xem làm sao để đem đi mấy thứ này.
-Anh cũng mới chỉ suy đoán thôi! Bằng chứng đâu?
Kỷ Toa lên tiếng bật lại.
-Tôi không suy đoán. Cổ Chính Xuân quên rằng tôi có thể nhìn trong bóng đêm, cho nên trên đường tới đây anh ta cũng không che dấu nét mặt của mình. Thôi đừng nói chuyện này nữa! Cô có biết tên thị trưởng kia hiện đang ở đâu không?
Tả Đăng Phong khoát tay chuyển chủ đề.
-Biết chứ! Anh muốn ra tay vào tối nay sao?
Kỷ Toa cũng theo đó mà chuyển chủ đề. Nàng không dám tiếp tục bàn luận với Tả Đăng Phong về chuyện này nữa, bằng không nàng sẽ bị vạch trần. Cuộc sống cần phải được lấp liếm bởi sự giả tạo vì giả tạo sẽ tạo được cảm giác mông lung rất đẹp đẽ. Nhưng trong mắt Tả Đăng Phong không có mông lung. Hắn chỉ nhìn vào bản chất. Hiện tại Kỷ Toa rất nghi ngờ trên đời này còn có người phụ nữ nào lúc nào cũng duy trì được cảm giác đẹp đẽ trong mắt của Tả Đăng Phong. Nàng không biết Tả Đăng Phong đã từng có được Vu Tâm Ngữ. Vu Tâm Ngữ là người phụ nữ chân thành nhất, và cũng là người phụ nữ xinh đẹp nhất.
-Được rồi! Chúng ta chuẩn bị ra tay thôi!
Tả Đăng Phong nhìn đồng hồ.
-Anh còn muốn chúng tôi làm gì không?
Kỷ Toa hưng phấn hỏi.
-Cô đã làm tất cả những gì mà cô làm được. Cô chỉ cần chỉ cho tôi vị trí là được. Hiện tại cô dạy tôi xem sử dụng trang bị lặn nước này thế nào?
Tả Đăng Phong hỏi.
Kỷ Toa nghe vậy bèn đi tới, mở van khí sau đó dạy Tả Đăng Phong làm sao để điều chỉnh khí áp, làm sao để hô hấp.
-Bạn đồng nghiệp của tôi nói cho tôi biết bình không khí nén thế này có thể hô hấp trong vòng '. Nhưng nếu như vận động mạnh thì thời gian sẽ còn bị rút ngắn.
Kỷ Toa nói.
-Ồ!
Tả Đăng Phong khẽ gật đầu, trước đó hắn cứ cho là trong bình chỉ chứa khí ôxi mà thôi.
-Bình này tôi chuẩn bị để anh làm quen!
Kỷ Toa chỉ vào chiếc bình khác.
-Không cần.
Tả Đăng Phong cất trang bị vào trong thùng gỗ sau đó đậy nắp lại.
-Anh không sợ trong đó có lẫn khí độc hay sao?
Kỷ Toa bĩu môi hỏi.
-Tôi biết rõ lúc nào cần phải nghi ngờ nhưng lúc nào thì không nên. Cô không có lý do để hại tôi mà quan trọng hơn là cô cũng không dám. Cô chắc cũng tự hiểu nếu như chẳng may tôi không bị cô hạ độc chết thì người chết chắc chắn là cô.
Tả Đăng Phong vươn tay lấy câu dao găm được Kỷ Toa đeo quanh đùi rồi gọt bớt phần rìa ngoài của cái thùng gỗ này. Thùng gỗ sẽ do Thiết Hài cõng trên lưng. Quãng đường đi rất dài nên Tả Đăng Phong muốn để cho lưng lão được thoải mái đô chút.
Sau lát, Tả Đăng Phong đã chỉnh sửa xong gờ của chiếc thùng gỗ. Hắn dùng sợi dây thừng lúc trước dùng để khiêng chiếc hòm gỗ buộc cho chắc chắn sau đó đeo lên vai, xem ra cũng có thể di chuyển được.
-Đi thôi! Dẫn tôi đi xem mục tiêu đang ở đâu !
Tả Đăng Phong chỉ tay ra ngoài.
Kỷ Toa thấy vậy bèn thở dài lắc đầu rồi xoay người bước đi. Nàng đã hoàn toàn hiểu rõ không thể nào yêu cầu Tả Đăng Phong làm việc lâu dài cho bọn họ được rồi. Cũng may Tả Đăng Phong cũng có nguyên tắc không cầm không vật của người khác. Hắn có thể giết chết tên Hán gian đang làm thị trưởng của Thượng Hải cũng đã là công lớn rồi.
người sau khi rời khỏi nhà gỗ liền đi bộ quay lại ngoại ô. Bọn họ gọi xe kéo quay trở lại khách sạn. Nhưng sau khi đẩy cửa đi vào, hắn phát hiện Thập Tam đang nằm trên giường còn Thiết Hài thì không ở trong phòng.
Tìm khắp các ngóc ngách cũng không tìm được tung tích của lão. Cửa sổ đang mở toang chứng tỏ Thiết Hài đang bay ra ngoài từ cửa sổ. Chuyện này cũng rất bình thường bởi vì lão đi chỉ bằng đường cửa sổ.Nhưng lão còn chưa quen thuộc với cuộc sống ở Thượng Hải, cơm tối cũng chưa ăn không biết lại chạy ra ngoài làm gì?.
Nhíu mày trầm ngâm rất lâu, Tả Đăng Phong đột nhiên nghĩ tới một việc. Hắn quay ra hỏi Thập Tam:
-Hòa thượng kia có phải đã lấy đi ống trúc rồi không?
Thập Tam gật đầu một cái.Tả Đăng Phong hiểu ngay rằng Thiết Hài đã thả con thanh phù trùng mà hắn cho lão.
-Thiết Hài có quay trở lại ngay không?
Kỷ Toa ân cần hỏi han.
-Lão đi Hồ Nam rồi, một chốc lát sẽ không về ngay được đâu.