Tàn Bào

chương 155: độc vật diễn sinh(độc vật được diễn hoá)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-Làm sao anh biết lão đi Hồ Nam rồi?

Kỷ Toa nghe xong có vẻ ngạc nhiên.

-Có nói cô cũng không hiểu đâu.

Tả Đăng Phong đi tới trước tủ rượu lấy chai rượu đế. Mặc dù trong lòng hắn đang rất loạn nhưng hắn vẫn không quên kiểm tra xem bình rượu có còn nguyên niêm phong hay không, bởi vì trước đó Cổ Chính Xuân đã từng ở đây.

-Vậy bây giờ phải làm sao?

Kỷ Toa cực kỳ thất vọng.

-Không có lão tôi cũng ra tay! Cô cứ yên tâm đi!

Tả Đăng Phong mở nắp uống ngụm. Hắn đang lúc tuổi trẻ bồng bột,cho nên hắn không cho phép ai xem thường mình.

-Chúng tôi sẽ ở bên cạnh yểm hộ cho anh.

Kỷ Toa gật đầu nói.

-Cô mau đi đi! Lần trước thiếu chút nữa thì tôi phải bỏ mạng đấy.Tôi cũng không dám tin các người nữa.

Tả Đăng Phong lắc đầu nói ra. Hắn hiện tại đang vô cùng buồn bực vì con thanh phù trùng trong ống trúc có tác dụng định vị để Ngọc Phật tìm tới. Trước khi đi hắn cũng không chuẩn bị thêm ống trúc khác.

-Nếu thật sự không được thì đừng cố! Lời này của tôi là thật lòng đấy!

Kỷ Toa thấy Tả Đăng Phong cau mày vội vàng lên tiếng can ngăn.

-Tôi không phải đang nghĩ đến chuyện kia.

Tả Đăng Phong khoát tay tỏ ý Kỷ Toa không nên quấy rầy mạch suy nghĩ của hắn. Hắn hiện tại đang không biết xử lý thế nào. Nếu như hắn rời khỏi đây, thanh phù trùng đương nhiên sẽ không tìm thấy hắn. Nhưng Ngọc Phật cũng không biết những biến hoá trong lòng hắn. Nếu nàng không tìm thấy hắn,chắc chắn nàng sẽ nghĩ hắn đang có chuyện. Đến lúc đó nếu cứ chờ tới khi Ngọc Phật tới,khi đó cô ấy sẽ đi cùng hắn trong cuộc hành trình tìm kiếm con vật thuộc tính âm. Đến lúc đó người sẽ có nhiều thời gian tiếp xúc,khi đó chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.

Kỷ Toa thấy Tả Đăng Phong chau mày thì biết ngay hắn đang suy nghĩ. Nàng không phải cô gái tốt, nhưng nàng là người phụ nữ thông minh. Người phụ nữ thông minh sẽ không bao giờ quấy rầy người đàn ông khi anh ta đang suy nghĩ.

Vừa nghĩ,Tả Đăng Phong không khỏi thầm mắng Thiết Hài gây thêm phiền phức cho hắn.Nhưng sau khi mắng lão hắn lại cảm thấy không nên mắng lão. Bởi vì Thiết Hài vốn là người điên, hay nói cách khác hắn cũng không nên ngu ngốc kiếm lão làm việc chung với mình mới phải. Tình hình bây giờ chẳng khác gì khi ăn cá nóc, biết rõ nó có độc mà vẫn muốn ăn. Nếu bị trúng độc cũng đáng đời. mình không thể oán hận cá nóc được,chỉ có thể oán hận chính mình mà thôi.

-Ồ, cô tới đây làm gì?

Trong khi Tả Đăng Phong còn đang hết sức buồn lòng thì "cá nóc" từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào trong phòng rồi chỉ vào Kỷ Toa hỏi.

-Lão đi đâu vậy?

Tả Đăng Phong chạy tới hỏi Thiết Hài.

-Con thanh phù trùng kia bay mất làm ta phải đi bắt nó lại. Người phụ nữ này tại sao cũng ở đây?

Thiết Hài cũng không có ý thức được mình đã gây họa mà còn nhìn Kỷ Toa với vẻ không hài lòng.

-Bắt được không?

Tả Đăng Phong tuy biết rõ nhưng vẫn cố gặn hỏi. Hắn thực sự hi vọng Thiết Hài có thể trùng hợp bắt lại được con thanh phù trùng đó.

-Không! Sau khi đuổi một hồi ta mới nghĩ tới chuyện nếu ta đuổi gấp quá sẽ khiến cho nó mệt quá lăn ra chết.Người xuất gia phải từ bi hỉ xả nên lão nạp đã để cho nó bay đi! A di đà phật.

Thiết Hài nói với vẻ thương xót.

Tả Đăng Phong nghe xong cũng không nói gì. Nếu chỉ đơn giản là bay mất con côn trùng thì hắn cũng bỏ qua. Nhưng quan trọng là nó sẽ gọi Ngọc Phật tới.

-A di đà phật, nữ thí chủ xin hãy tự trọng.

Khi Tả Đăng Phong còn đang lắc đầu thở dài, Thiết Hài đã đi tới mở cửa định đuổi đi Kỷ Toa. Trong mắt lão, Kỷ Toa là nữ lưu manh muốn huỷ hoại danh dự của Tả Đăng Phong.

-Không giúp cô ta giết Đồng Giáp, cô ta sẽ không đi đâu.

Tả Đăng Phong nháy mắt nhìn Kỷ Toa.

-Anh ấy nói rất đúng! Tôi sẽ không đi đâu hết!

Kỷ Toa phụ hoạ.

Thiết Hài nghe xong bèn nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau một lát tự mình chui vào bẫy.

-Vậy chúng ta đi giết hòa thượng kia để trừ hại cho dân.

-Đại sư từ bi hỉ xả, tiểu nữ xin bái tạ

Kỷ Toa đi tới cảm tạ Thiết Hài.

-Cô vừa mang súng vừa mang dao, làm gì phải cô gái yếu đuối chứ!

Thiết Hài thấy nàng đi tới, vội vàng nhảy ra ngoài cửa sổ. Lão là cao thủ, nên đương nhiên cũng nhận ra trên người của Kỷ Toa có vũ khí.Nhưng điều khiến lão sợ không phải là đao hay súng gì cả, mà chính là bản thân của Kỷ Toa.

-Minh Tịnh đại sư nhất ngôn cửu đỉnh.Cố cứ về trước đi.Tối mai chúng tôi sẽ ra tay.

Tả Đăng Phong đi tới nói với Kỷ Toa. Khi nói chuyện với Kỷ Toa và Thiết Hài, hắn vừa âm thầm tính khoảng cách từ Thượng Hải tới Hồ Nam. Hai nơi cũng cách nhau tới cây số.Với tu vi của Ngọc Phật cũng phải mười mấy giờ mới tới được.

-Vì sao phải chờ tới mai?

Thiết Hài thay Kỷ Toa hỏi.

-Thanh phù trùng sẽ dẫn Ngọc Phật tới đây.Nếu tối nay chúng ta ra tay thì phải rời khỏi ngay trong đêm.Mà khi chúng ta bỏ đi, Ngọc Phật sẽ tìm không thấy chúng ta.

Tả Đăng Phong giải thích.

-Đợi đến ngày mai đi! Sau khi Ngọc Phật chạy tới, ba người chúng ta liên thủ giết Đồng Giáp thì càng chắc chắn hơn. Ngay cả đám hán gian có quan hệ với Đồng Giáp cũng có thể nhân tiện trừ luôn.

-Cũng được!

Thiết Hài gật đầu đáp ứng.

Kỷ Toa tuy không biết thanh phù trùng trong lời nói của Tả Đăng Phong là thứ gì nhưng nàng lại đoán được chắc đó là công cụ truyền tin. Nên nghe xong nàng cũng gật đầu.

-Cô cứ về trước đi ! Nhớ cố gắng nắm bắt thời gian thăm dò vị trí của tên hán gian. Nếu như có thể tìm được Uông Tinh Vệ, chúng tôi cũng nhân tiện giúp cô trừ khử hắn.

Tả Đăng Phong nói với Kỷ Toa. Huyền Môn Thái Đẩu vốn có năm người,cộng thêm người mới là . Sáu người thực lực cũng sàn sàn nhau.Lấy ba đấu một thì Đồng Giáp tuyệt đối không còn đường sống. Lấy tu vi của ba người khi liên thủ nếu muốn đối phó với trận pháp của Khương Tử Nha có lẽ sẽ còn khó khăn,chứ nếu muốn tung hoành bến Thượng Hải thì dư sức.

-Được!

Kỷ Toa hưng phấn gật đầu. Nàng mở cửa rời đi. Lần này đúng là cơ hội trời cho,tìm được thêm tên hán gian là có thể giết thêm được tên.

-Tối mai cũng chưa chắc chúng tôi sẽ ra tay. Cho dù có muốn ra tay cũng phải đợi tới nửa đêm rạng sáng vì dù sao Ngọc Phật cũng cần nghỉ ngơi.

Tả Đăng Phong thuận miệng bổ sung. Thanh phù trùng muốn bay đến Thần Châu Phái cũng cần chút thời gian mà Ngọc Phật chạy tới đây cũng cần thời gian.Từ bây giờ cho đến giờ Tý ngày mai vẫn còn chút thời gian. Khi Ngọc Phật chạy tới nàng cũng phải nghỉ ngơi một chút mới có thể cùng họ ra ngoài giết địch. Hơn nữa sau khi ra tay, ba người phải lập tức rời khỏi Thượng Hải. Họ cũng không lo lắng chuyện gì sẽ xảy ra mà chỉ vì không muốn lãng phí thời gian mà thôi.

Kỷ Toa gật đầu thêm lần rồi mới bỏ đi.

Sau khi Kỷ Toa đi rồi,Thiết Hài đi tới đóng cửa sổ rồi cầm chai rượu đế mà Tả Đăng Phong đang đặt trên bàn lên tu ngụm. Vừa uống rượu đế lão vừa chơi với Thập Tam. Thập Tam cũng không thích thân mật gì với lão,nhưng nó cũng không kháng cự.

-Ngọc Phật nói Thập Tam cũng giống như địa chi đã sống hơn ba nghìn năm rồi. Nhưng vì sao nó lại không có nội đan nhỉ?

Thiết Hài đột nhiên hỏi một vấn đề chẳng liên quan.

Tả Đăng Phong hiện tại cũng đang suy nghĩ phải sắp xếp hành trình cùng với chuyện ăn ở khi Ngọc Phật tới đây nên hắn cũng không rảnh lên tiếng.

-Làm sao lão biết nó không có nội đan.

Một lát sau Tả Đăng Phong mới phản ứng hỏi lại. Trước đó hắn cũng không dám xác định Thập Tam có nội đan hay không. Nhưng nghe Thiết Hài nói là Thập Tam không có nội đan.

-Lúc cậu đi ra ngoài lão có hỏi nó chuyện này. Nó lắc đầu.

Thiết Hài trả lời.

Tả Đăng Phong nghe xong bèn nhíu mày.Vấn đề này hắn chưa từng hỏi qua Thập Tam. Sở dĩ hắn không hỏi không phải là do hắn không nghĩ tới mà chỉ bởi hắn lo sau khi hắn hỏi câu hỏi này sẽ khiến Thập Tam cảm thấy lo sợ. Thiết Hài cũng quen với Thập Tam, nên có đôi khi Thập Tam cũng phản ứng với lão. người điên thì hay nghĩ gì hỏi nấy, không phải e dè chuyện gì cả.

Thiết Hài sau khi phá ngang mạch suy nghĩ của Tả Đăng Phong liền điềm nhiên như không cầm lấy chai rượu mà Tả Đăng Phong đặt trên bàn nốc ngụm. Lão đã quên sạch những gì mà lão vừa nói, nhưng Tả Đăng Phong lại bị lão làm cho mù mờ khó hiểu.Vấn đề này trước đó không được Tả Đăng Phong để tâm bởi vì hắn vốn cho rằng nội đan đối với động vật mà nói cũng chẳng khác gì những lương thực dư ra của nhà địa chủ vậy,có mất cũng chẳng có vấn đề.

Nhưng bây giờ hắn không còn nghĩ vậy nữa. Kim kê sau khi thổ ra nội đan thì không nói chuyện được nữa. Chỉ qua điểm này cũng sẽ không khó để nhận ra chuyện thất lạc nội đan cũng có ảnh hưởng lớn đến thế nào với động vật.

Nhưng cửu dương thần hầu của Ngọc Phật tuy vẫn có nội đan, nhưng năng lực của nó cũng không mạnh.Chỉ qua chuyện này có thể thấy thêm được điều : việc thất lạc nội đan ảnh hưởng lớn hay nhỏ tới động vật còn phải xem tu vi của chính bản thân động vật đó là sâu hay cạn. Thí dụ, nếu như một động vật có một ngàn lượng vàng, sau khi mất đi nội đan, nó sẽ mất đi chín trăm lượng;nhưng là nếu một con vật khác có một vạn lượng vàng,sau khi mất đi nội đan nó sẽ mất tới chín ngàn lượng. Tuy trước mắt còn chưa xác định được chuyện mất nội đan sẽ ảnh hưởng bao nhiêu thành(%) tới động vậy, nhưng ó thể xác định một điều : động vật có tu vi càng cao,nội đan mất đi sẽ càng ảnh hưởng lớn đến nó.

Như vậy sẽ xuất hiện vấn đề. Thập Tam có thể khắc chế địa chi đã chứng tỏ năng lực của nó ít nhất cũng là tổng thực lực của địa chi, bởi vậy có thể thấy được nội đan mất đi đã tạo thành ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới nó.Nhưng cái gọi là tổn thất và ảnh hưởng này tuyệt đối không ảnh hưởng đến năng lực chiến đấu của nó. Bởi vì đầu của Thập Tam cũng không lớn, mà cho dù nội đan vẫn còn thì nó cũng không giỏi về cận chiến. Vậy thiếu đi nội đan sẽ ảnh hưởng tới nói trên phương diện nào đây?

Tả Đăng Phong vẫn ngồi yên.Hắn đang cố gắng xâu chuỗi những manh mối đứt đoạn lại với nhau để suy đoán sau khi Thập Tam mất đi nội đan, thì nó đã mất đi năng lực gì. Thập Tam là loài động vật có thể thay đổi địa khí nên chắc chắn đặc điểm lớn nhất của nó chính là khả năng chuyển hoá địa khí. Nó trước mắt không có năng lực đó. Không lẽ thiếu nội đan sẽ chỉ khiến cho Thập Tam mất đi năng lực chuyển hoá địa khí sao? Chắc chắn không chỉ có như vậy.

-Lão muốn dắt Thập Tam ra ngoài chơi!

Thiết Hài lại cắt đứt mạch suy nghĩ của Tả Đăng Phong.

-Cứ ở yên đây! Lão nếu còn lải nhải nữa thì tôi sẽ đuổi lão đi đấy.

Tả Đăng Phong nghe xong cảm thấy rất tức giận. Không phải cái lão hoà thượng điên này khi không lại gợi ra vấn đề làm hắn cảm thấy khó hiểu thì hắn cũng sẽ không đi nghĩ làm gì cho đau đầu.

Thiết Hài thấy hắn nổi giận liền im luôn. Lão rất thích Thập Tam, cũng rất vui vẻ đi theo Tả Đăng Phong thám hiểm mọi thứ xung quanh.

-Thôi bỏ đi ! Lão muốn đi dạo thì cứ đi ! Đi sớm về sớm!

Tả Đăng Phong cảm thấy mình không mấy lễ độ với lão nên hắn đã đồng ý với lời thỉnh cầu của Thiết Hài. Thiết Hài nghe xong cảm thấy rất vui vẻ liền đặt Thập Tam lên vai lão rồi nhảy khỏi cửa sổ đi ra ngoài.

-Quay lại!

Bóng người của Thiết Hài và Thập Tam khiến Tả Đăng Phong đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền lập tức hô lớn.

-Sao thế?

Thiết Hài nghe xong bèn lập tức vận chuyển linh khí lướt trở về.

-Khả năng này rất lớn lại rất tức cười!Không thể nào!

Tả Đăng Phong không trả lời Thiết Hài mà hắn cứ đi lại loanh quanh trong phòng. Hình thể của Thiết Hài rất cao lớn, Thập Tam khi ngồi trên vai lão có vẻ cao hơn rất nhiều. Hắn cứ cảm thấy không hợp lý lắm khi Thập Tam ngồi trên vai mình. Chủ nhân trước kia của Thập Tam có thể địch lại Khương Tử Nha đã chứng tỏ y là cao nhân. cao nhân làm sao lại để Thập Tam ngồi trên vai được,cảnh tượng đó thật quá tức cười.

Khi có cảm giác khó chịu lúc suy nghĩ vấn đề thì thường chân tướng cũng đã không còn xa. Đây là cảm giác rất khó chịu và uất ức, giống như đang bị nhốt trong vỏ trứng lâu ngày vậy.

-Mình sai rồi,mình sai rồi!

Tả Đăng Phong càng đi càng nhanh hơn.Trước đó hắn cứ cho là từ khi còn nhỏ thì Thập Tam đã được chủ nhân đặt trên vai, nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy suy nghĩ này ấu trĩ như thế nào. Bởi vì nếu như Thập Tam được chủ nhân trước kia nuôi lớn, lý nào người đó lại cam lòng đem nó chôn vào trong mộ. Lẽ thường là thế,có ai tự tay nuôi lớn con vật lại cam lòng chôn nó vào trong mộ theo mình chứ.Nhưng chiếc vòng trên cổ của Thập Tam là thế nào?

Trước đó hắn đã từng mấy lần thử hỏi về chủ nhân trước kia của Thập Tam, nhưng Thập Tam phản ứng vẫn rất lạnh lùng,giống như không muốn nhắc lại chuyện xưa nữa. Thập Tam vẫn một mực đi theo hắn từ bấy đến giờ chứng tỏ nó rất trung thành. con vật như vậy làm sao có thể không nhớ đến chủ nhân cũ. Chỉ có khả năng nó không có cảm tình với người chủ cũ, hoặc là người đó đối xử với nó quá tệ.

Nếu người chủ cũ của Thập Tam không tốt với nó thì đã chẳng có chuyện để nó ngồi trên vai. Mà Thập Tam đã từng nhảy lên không trung từ trên vai hắn chứng tỏ nó đã từng bay lên rất cao.

Ngoài ra khoảng cách từ thành cổ Dung Quốc tới Lai Quốc cũng lên tới mấy ngàn dặm.Thập Tam đã từng ở thành cổ Dung Quốc nhưng sau đó lại tới được Lai Quốc. Khoảng cách xa như vậy đương nhiên nó không thể chạy bộ nổi. Nếu đã không thể chạy, vậy nó chỉ có thể bay tới.

Xâu chuỗi các manh mối,lấy manh mối này để chứng thực cho manh mối khác.Tả Đăng Phong đưa ra được kết luận cuối cùng: Thập Tam trước kia từng ngồi trên thân động vật có thể bay rất nhanh. Loại động vật này rất có khả năng chính là độc vật do chính bản thân Thập Tam diễn hoá ra. Nhưng con vật này không phải là loài chim thông thường, bởi vì ngũ hành của Thập Tam đầy đủ, cho nên động vật do nó diễn hoá ra nhất định cũng phải đầy đủ ngũ hành.

Hắn cũng không suy đoán lung tung mà từ những tình tiết nhỏ để suy đoán ra sự thật. Ở thời cổ đại, số lẻ là càn tức là số lớn, số chẵn là khôn tức là số nhỏ. Thập Tam là số lẻ, điều này chứng tỏ tuy Thập Tam có đầy đủ ngũ hành , bao hàm âm dương, nhưng bản thân nó vẫn có chút khí thực thuộc tính Càn. Đây cũng là lí do vì sao nó là giống đực. Đã có thuộc tính Càn, thì động vật do nó diễn hoá ra nhất định cũng là thuộc tính Càn. Từ xưa tới nay, loại động vật duy nhất có đầy đủ ngũ hành mà số mệnh lại mang khí tức thuộc tính Càn cũng chỉ có loại duy nhất: rồng.

Chỉ có rồng mới có thể áp chế địa chi, hơn nữa tu vi của con rồng này nhất định càng thâm sâu hơn con rồng trong địa chi nhiều. Cái gọi là địa khí thật ra chính là long khí. Cũng chỉ có long khí mới thai nghén ra bậc đế vương.

Hắn nhớ lại tình hình khi ở trong thành cổ Lô quốc, lúc ở trong kim tháp hắn đã cứu kim kê thoát khỏi con cua độc(cự giải) rồi kim kê gặp nguy hiểm thì Thập Tam bảo vệ họ, Tả Đăng Phong có cảm giác có thể chủ nhân đời trước của Thập Tam sau khi ngũ đại quân chủ của Lai quốc chết đi đã lấy đi nội đan của Thập Tam. Vì Thập Tam mất đi nội đan khiến cho long khí ở Lai quốc khô kiệt,mới khiến cho Lai quốc bị Tề quốc tiêu diệt. Hắn không đoán được nguyên nhân vì sao chủ nhân đời trước của Thập Tam vì sao lại phải lấy đi nội đan của Thập Tam, nhưng hành động của người đó đã tạo thành một hậu quả vô cùng nghiêm trọng: khiến cho Thập Tam mất đi liên lạc với độc vật do nó diễn hoá. Nếu không, độc vật do Thập Tam diễn hoá ra đã sớm cứu nó ra ngoài rồi.

Độc vật kia sở dĩ không có cứu Thập Tam cũng có hai khả năng, một là do mất đi liên lạc nên không cách nào tìm kiếm, hai là do Thập Tam mất đi nội đan nên nó cũng mất luôn quyền khống chế độc vật đó.

Lọc bở những chi tiết thừa thãi lần cuối, trong đầu của Tả Đăng Phong hiện lên chiến trường rộng lớn mênh mông, địa chi và Thập Tam năm đó cũng không trực tiếp tham dự chiến đấu, nhưng rất có khả năng chúng khống chế độc vật do chính mình diễn hoá ra tham gia vào trường sát phạt này.

-Thập Tam, bạn của ngươi trước kia có phải là một con rồng không?

Tả Đăng Phong không suy nghĩ nữa mà nhìn thẳng vào Thập Tam. Suy luận của hắn có chính xác hay không còn phải chờ Thập Tam khẳng định.

Thập Tam nghe xong cũng không gật đầu nhưng cũng chẳng lắc đầu. Nó chỉ nhìn chằm chằm Tả Đăng Phong,sau đó nhảy khỏi bờ vai của Thiết Hài rồi trèo lên giường nằm xuống, thần sắc có vẻ vừa đau thương vừa ủ rũ.

Thập Tam tuy không đáp lại,nhưng cũng chẳng khác việc đưa ra câu trả lời bao nhiêu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio