Chương : Bây giờ không đi sao?
Hướng Bách Tùng đi tới từ sau bà ta, khó được không làm mặt lạnh với Hướng Thu Vân: “Khoảng thời gian này, con hẳn là cũng biết lỗi của mình, cứ ở bên ngoài mãi cũng không được, nghe lời mẹ con mà về nhà đi!” “Đã biết lỗi của mình?” Hai đầu lông mày của Hướng Thu Vân đều là mải mai: “Tôi sai cái gì, tại sao tôi lại không biết?”
Hướng Bách Tùng bị câu nói này của cô sặc đến mức trực tiếp đổi sắc mặt.
Mộng Hàm nghiêng người dựa vào xe, có chút hăng hái mà nhìn một nhà này.
“Thu Vân, trước kia con lái xe đụng người khác thì còn có thể nói là nhỏ tuổi, nhất thời xúc động, tại sao bây giờ cũng không nhận lỗi của mình chứ?” Vu Tuệ Doanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hướng Bách Tùng hừ lạnh một tiếng: “Sinh ra một đứa con gái như thế, thật là một sự sỉ nhục của cuộc đời tôi!” “Hừ!” Hướng Thu Vân cười lạnh một tiếng, cô đã sớm không còn ôm hi vọng gì với ba mẹ mình, cũng lười nói thêm gì khác, trực tiếp quay người lên xe.
Thấy như thế, mắt Vu Tuệ Doanh lập tức đỏ lên, chạy đến đập cửa sổ xe: “Thu Vân ngoan, những chuyện trước kia con không muốn nhắc thì mẹ không nói nữa, sau này con đừng làm những chuyện không tốt kia nữa là được!”
Hướng Bách Tùng thấy Hướng Thu Vân không nói câu nào đã lên xe, tức giận đến mức thần sắc thay đổi, nhưng cũng không nói gì.
Trong tiếng đập cửa sổ xe không ngừng, Hướng Thu Văn hạ cửa sổ xe xuống, lại không để ý đến Vu Tuệ Doanh đã đỏ cả mắt, mà lãnh đạm hỏi Mộng Hàm: “Còn chưa đi à?" “Đi.
Mộng Hàm cưới lên tiếng, bóp tắt điếu thuốc vừa mồi không lâu, leo lên vị trí lái.
Vu Tuệ Doanh gấp đến mức nước mắt chảy ròng ròng: “Thu Vân, mẹ sau này...!sau này không đề cập đến chuyện con đụng...!Hân Yên nữa, con về...!về với mẹ đi!”
Rõ ràng quan hệ của bà ta và Thu Vân rất tốt, ngay cả chuyện Thu Vân theo đuổi Vũ Hào thế nào cũng đều sẽ nói với bà ta, tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này? “Làm phiên bà đứng sang một bên.
Ánh mắt Hướng Thu Vân nhìn Vu Tuệ Doanh như nhìn một người xa lạ.
Vu Tuệ Doanh nghẹn ngào lắc đầu, nắm lấy cửa sổ không thả.
Hướng Bách Tùng cũng đi đến bên cửa sổ, cau mày chỉ trích Hướng Thu Vân: “Đây là mẹ mày, mày làm chuyện sai còn không cho mẹ mày nói vài câu? Thật đúng là chưa thấy qua loại con gái khiến người ta lo lắng như mày!” “Tôi làm chuyện sai?” Giữa lông mày Hướng Thu Vân là sự mỉa mai: “Tổng giám đốc Hướng nói câu này không cảm thấy đuối lý à?"
Ánh mắt Hướng Bách Tùng lập lòe, nhất thời không nói gì.
“Ông có thể bớt nói vài câu không?” Vu Tuệ Doanh đỏ mắt mắng ông ta: “Nếu không phải ông cứ mắng con gái cả ngày, con bé cũng sẽ không xa lạ với tôi như thế này!” Hướng Thu Vân không nhìn hai vợ chồng đang cãi vã nữa, trầm mặt đóng cửa sổ xe lai.
Thấy thế, Vu Tuệ Doanh đặt bàn tay lên cửa sổ, ý đồ khuyên cô trở về.
Nhưng Hướng Thu Vân không nhúc nhích chút nào, tiếp tục đẩy cửa sổ xe lên cao, Vu Tuệ Doanh chỉ có thể đỏ mắt rút tay ra.
“Chị Hàm, bây giờ có thể đi được chưa?” Hướng Thu Vân hỏi.
Khóe mắt Mộng Hàm có chút nhếch lên, dùng cằm chỉ về phía hai vợ chồng ngoài xe, lưu luyến nói: “Còn chưa nói vài câu mà?” “Không có gì đáng nói.
Hướng Thu Vân buông thống hai con ngươi, trả lời một câu, ngón tay nắm chặt quần áo.
Mộng Hàm nhìn thấy hết những động tác nhỏ của cô, chậc một tiếng, khởi động xe.
Sợ làm bị thương hai người đứng bên cạnh nên tốc độ khởi động xe cũng không nhanh lắm “Mẹ cô đuổi theo phía sau kìa.
Mộng Hàm liếc về phía kính chiếu hậu, quay đầu nói với Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân quay đầu nhìn thoáng qua, mẹ cô đang mang cao gót đuổi theo phía sau, có lẽ bởi vì chạy quá nhanh, lảo đảo một chút, té lăn trên đất.
Con ngươi hơi co lại, trên đùi vô thức dùng sức, giữa mông và chỗ ngồi tách ta khoảng hai centimet.
“Muốn dừng xe không?” Mộng Hàm nhíu mày, nhất cử nhất động đều chứa đựng phong tình.
Hướng Thu Vân liếm cánh môi khô khốc, lại ngồi xuống chỗ ngồi: “Không cần.
Cô ép mình thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước.
Nếu như lúc này cô đồng tình mẹ mình, về nhà với mẹ mình, thì chẳng bao lâu sau, người đáng thương sẽ biến thành cô.
Dù sao ba cô đồng ý cho cô trở về, căn bản không phải là do tốt bụng gì, đơn giản bởi vì thái độ của Hạ Vũ Hào với cô thay đổi mà thôi, ba cô cảm thấy cô còn chút giá trị lợi dụng!
Mộng Hàm cũng không nói thêm gì, trực tiếp đạp chân ga, rời đi nhanh như chớp trước ánh mắt của Vu Tuệ Doanh và Hưởng Bách Tùng.
Cảnh tượng như thế này, nhìn quá mệt lòng.
Qua hơn mười phút, Hướng Thu Vân mới hỏi: “Chị Hàm muốn dẫn tôi đi đâu?” “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không hỏi chứ” Ý cười dập dờn trong đáy mắt Mộng Hàm: “Tổng giám đốc Hạ không nói với cô à?”
Hướng Thu Vân khế hừ một tiếng: “Anh ta? Anh ta sẽ chỉ tự cho mình là đúng mà sắp xếp xong xuôi mọi việc, rồi bảo tôi làm theo thôi.
“Nghe oán khí có vẻ rất lớn” Mộng Hàm chuyển động tay lái, quẹo vào con đường bên cạnh: “Tổng giám đốc Hạ mua một căn biệt thự hai tầng ở Trúc Hiền Trang, bảo tôi chở cô đến đó ở.
Hướng Thu Vân nhíu mày, ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Nghiêm túc mà nói, căn biệt thự kia không phải Hạ Vũ Hào mua, mà là quá đính hôn mà bác gái tặng cho cô và Hạ Vũ Hào.
Chỉ là một trận tai nạn xe đã cắt mất chuyện hôn sự của cô và Hạ Vũ Hào.
Chẳng bao lâu sau xe đã đến Trúc Hiền Trang, trước kia Mộng Hàm chưa từng tới nơi này, gác cổng hỏi cô ta vài câu, lại gọi cho bên Hạ Vũ Hào xác nhận, sau đó mới cho hai người vào.
Trúc Hiền Trang là căn cứ quyền thế nổi tiếng ở thành phố Bắc Hải, không nói đến giá nhà cao, phí quản lí cơ sở vật chất hàng tháng cũng đều là con số trên trời với rất nhiều người.
Vốn là rất nhiều người có thân phận ở nơi này, một vài người rời rạc trong xã hội thượng lưu cũng đều chen vỡ đầu để đến ở nơi này, hi vọng nhờ vào đó mà giúp mình quen biết một vài người lợi hại, có tiền đồ.
Thế nhưng trình độ bảo an và quy hoạch môi trường của Trúc Hiền Trang cũng thực sự xứng đáng với giá nhà và chi phí quản lí cơ sở vật chất cao chót vót.
Mộng Hàm một đường lái xe vào trong, đi đến tòa biệt thự thứ hai từ dưới đếm lên, quẹo vài vòng, mới dừng trước một tòa biệt thự hai tầng.
“Là nhà này nhỉ?” Mộng Hàm nhíu mày hỏi.
Hướng Thu Vân ừ một tiếng, xuống xe.
“Tôi cũng không xuống đâu.” Mộng Lan hạ cửa xe xuống, cười với Hướng Thu Vân một nụ cười tỏa sáng: “Bạn trai của Chu Hồng đến club gây sự, tôi còn phải quay về xử lí.”
Hướng Thu Vân mấp máy môi, dừng một chút, sau đó lại nói được, đi về phía biệt thự.
Nhưng đi được hai bước, cô lại quay về, hỏi Mộng Hàm: “Chị Hàm, trước đó nói có người đến gây sự, chậm trễ chút thời gian, là nói bạn trai của Chu Hồng à?" “Đúng, tên là Trình Thành, một ông chủ nhỏ của công ty thức uống.” Mộng Hàm dường như đã đoán trước được cô sẽ trở lại để hỏi, căn bản không nổ máy xe.
Hướng Thu Vân nhíu mày: “Chị Hàm có tiện nói rằng anh ta đến club gây sự gì không?” “Chuyện có hơi phức tạp, khó mà nói.
Nhưng nếu giải quyết không tốt, Trình Thành sẽ phát tán video x của Chu Hồng với người khác lên mạng” Mộng Hàm duỗi người một cái thật dài, nửa híp mắt nhìn Hướng Thu Vân như mèo con.
Hương Thu Vân buông thống con ngươi, không nói tiếp nữa.
“Còn có chuyện gì không? Không có thì tôi đi đây” Mộng Hàm khởi động xe, gương mặt xinh đẹp so với Đường Hổ bá khí hình thành so sánh rõ ràng, có một loại mị lực khác biệt.
“......Có việc” Hướng Thu Vân dừng một chút, mới lên tiếng: “Chị Hàm có thể mang tôi theo cùng không?.