Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
Chương : Tổng giám đốc Hạ chuẩn bị
Mộng Hàm cười cười, mở cửa ghế phụ ra: “Nếu là cô nói sớm một chút, tôi cũng không cần phải chạy một chuyển đến Trúc Hiền Trang này.
“Lỗi của tôi” Hướng Thu Vân nói chuyện, ngồi vào trong xe.
Mộng Hàm nổ máy xe: “Nể tình gương mặt xinh đẹp của cô, tôi tha cho cô.”
Trên đường đi đến Club Mộng Hương, tốc độ xe nhanh hơn trước đó rất nhiều.
Hướng Thu Vân có hơi say xe, hạ cửa sổ xe xuống một chút, để cho gió thổi vào trong mới cảm thấy thoải mái hơn một chút “Táo gai lát và ô mai.” Mộng Hàm một tay cầm tay lái, tay kia đem ném một túi táo gai lát và ô mai ném lên người Hướng Thu Vân: “Tổng giám đốc Hạ chuẩn bị, nói là ăn vào sẽ khá hơn một chút."
Trước kia khi Hướng Thu Vân ngồi xe cũng sẽ chuẩn bị một chút táo gai lát và ô mai, đương nhiên biết là nhiên biết ăn vào sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nhưng nghe đến những thứ này là do Hạ Vũ Hào chuẩn bị, bàn tay xé giấy gói của cô lại rút trở về: "Cảm ơn chị Hàm.”
Nói xong, cô để táo gai lát và ô mai sang một bên.
câu.
“Vẫn là tính tình trẻ con nhỉ.” Mộng Hàm cảm khái một
Hướng Thu Vân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời tiếp nữa.
“Ăn đi.
Mộng Hàm nói: “Cô ăn một chút đi, còn lại để cho tôi, tôi lại mua hai túi giống y hệt nhau để vào xe, nói với Tổng giám đốc Hạ là cô không ăn.” Bị Mộng Hàm nhìn thấu tâm tư, nhiệt độ trên mặt Hướng Thu Vân tăng lên.
Cô mấp máy môi, cuối cùng vẫn xé ô mai ra, bỏ hai viên vào miệng nhai.
Những lúc say xe, đầu sẽ rất khó chịu, trong dạ dày cũng không ngừng có thứ gì đó tuôn ra khỏi thực quản, cảm giác không thua kém gì những lúc bị bệnh
Mộng Hàm nghe thấy tiếng xé rách của túi thức ăn, cười khẽ một tiếng: “Ăn một mình à?”
Hướng Thu Vân xé mở một túi táo gai lát khác, đút một lát vào trong miệng cô ta, ô mai còn phải nhả hạt, cô ta đang lái xe nên không tiện.
“Hương vị không tệ.” Mộng Hàm ngậm lát táo gai vào trong miệng, phấn chấn tinh thần: “Đãi ngộ mà tôi được hưởng thụ, cuối cùng cũng cao hơn Tổng giám đốc Hạ được một lần, vui quá!
Hướng Thu Vân: “
Sau khi đến Club Mộng Hương, Hướng Thu Vân mới hiểu được tại sao chuyện này lại xử lí không tốt: Ngoại trừ Trình Thành, đằng trước Club Mộng Hương còn bị không ít phóng viên chặn cứng.
Cái nghề phóng viên này, trước kia là tập trung vào sự thật, mà bây giờ thì càng coi trọng lưu lượng hơn, có thể bóp méo sự thật chỉ vì vì để thu hút ánh mắt hoặc là một vài lợi ích khác.
Lúc này thấy được Mộng Hàm, micro của các phóng viên lập tức dời đến, chỉ hận không thể cắm vào trong mũi của cô ta—– “Quản lý, anh Trình nói anh ta đến club tìm bạn gái, bị cô nhiều lần sai bảo vệ ném ra ngoài, chuyện này có phải là sự thật không?” “Anh Trình nói bạn gái của mình là người sống trên núi, lại bị Club Mộng Hương ép buộc x, cô giải thích thế nào? “Club Mộng Hương có phải vẫn luôn dùng cách ép phụ nữ x để kiếm tiền không? Có khách club nói Club Mộng Hương cung cấp gái gọi còn phân các loại khác nhau, người có giá cao nhất một đêm lên đến hơn ba mươi triệu, bản thân cô có tham gia vào không?
Từng câu từng chữ của các phóng viên chỉ trích Club Mộng Hương ép buộc phụ nữ x, tổ chức x quy mô lớn, mà chuyện của Trình Thành và Chu Hồng thì cùng trở thành người bị hại, không còn quan trọng nữa.
Hướng Thu Vân trước kia quả thực là một người ăn chơi, nhưng bởi vì xuất thân của cô, cô cũng không hiếm lạ gì những thủ đoạn dơ bẩn này.
Nói đơn giản một chút, thì chuyện lần này chính là có người lợi dụng Trình Thành để chơi xấu Club Mộng Hương, rất phổ biến trên thương trường.
“Hỏi tôi có tham dự không à?” Mộng Hàm cười cười, vuốt ve gương mặt của phóng viên nam, thở ra một hơi: “Không cần tiền có tính không? Tôi nhìn cậu đẹp trai này, người kiểu như cậu, thường xuyên không tự nhịn được mà tự tiến cử lên giường đấy.
Nhất cử nhất động của cô ta đều là phong tình, chứ đừng nói chỉ là cố ý câu dẫn người khác như thế này, gương mặt của cậu phóng viên nam trẻ tuổi đỏ lên ngay lập tức.
“Phóng viên các người bây giờ quản rộng như vậy à, ngay cả chuyện người ta hẹn ngủ với nhau cũng đòi quản, còn có chủ nghĩa tinh thần nhân đạo không thế?” Mộng Hàm nhìn lướt qua các phóng viên, trêu đùa đói.
Các phóng viên còn phải lại vẫn muốn hỏi, có vài bảo vệ chạy đến, ngăn cản bọn họ, thuận tiện đưa Mộng Hàm và Hướng Thu Vân vào trong.
“Những phóng viên này là cậu Bùi sắp xếp đến, không dễ đối phó.” Mộng Hàm tiến đến bên tại Hướng Thu Vân, thấp giọng giải thích một câu.
Hướng Thu Vân nhíu nhíu mày, lại không cảm thấy ngạc nhiên.
Nhà họ Bùi sản nghiệp rộng lớn, nhưng từ xưa đến nay vẫn luôn bị nhà họ Hạ ép một đầu, hai nhà vẫn luôn không hợp nhau, tranh đấu ngầm.
Bùi Tân ban đầu đùa giỡn cổ trong bữa tiệc là bởi vì gương mặt của cô vẫn rất ổn, nhưng về sau lại đến Club Mộng Hương nhiều lần để quấn lấy cô, lại là vì muốn làm Hạ Vũ Hào buồn nôn.
Hai người đi vào Club Mộng Hương.
Trong đại sảnh, Chu Hồng tức đến xanh mét cả mặt mày: “Trình Thành, anh vì để công ty phát triển mà đã bắt tôi đi tiếp khác, thế mà còn quay video lại để cắn ngược lại tôi! Mẹ kiếp, tôi đúng là mắt bị mù, mới xem trọng loại ăn cháo đá bát như anh! “Tiểu Hồng” Tinh thần của Trình Thành cũng không tốt lắm, dưới đáy mắt đầy quầng thâm: “Có phải là người của club em, em mới đổi giọng, nói chuyện thay cho bọn họ không?”
Hai mắt Chu Hồng trừng lớn, bị anh ta buồn nôn đến mức nửa ngày không nói ra được lời nào.
“Phóng viên ở đây, em cứ nói sự thật là được, không cần sợ Club Mộng Hương uy hiếp em.” Trình Thành lôi kéo, khuyên nhủ Chu Hồng: “Chúng ta thanh mai trúc mã, từ trên núi đi xuống đây rất khó khăn, anh cho là anh kiếm được chút tiền thì chúng có thể nghĩ đến.
Vẻ mặt anh ta đau đớn: “Không ngờ rằng em lại bị người của Club Mộng Hương dẫn dụ đến đây rồi bị thất thân, còn bị bọn họ ép phải tiếp khách! Đều là lỗi của anh, là anh không chăm sóc tốt cho em!”
Hướng Thu Vân thờ ơ lạnh nhạt, nhân phẩm của tên Trình Thành không thua kém Giang Hân Yên là bao.
Chỉ là một chút thủ đoạn này của anh ta, khắp nơi là lỗ hổng, căn bản là không thể nào tin được, không thể nào so sánh được với Giang Hân Yên.
“Trình Thành, mẹ nó, anh đừng có mà nói nhảm!” Chu Hồng bị buồn nôn quá mức: “Những người kia đều là khách của anh, là anh xin tôi ngủ với bọn họ, chẳng liên quan gì đến club!”
Trình Thành đau lòng lấy ra một xấp ảnh chụp: “Những người này đều là phú nhị đại, còn có một số Tổng giám đốc của các công ty lớn, công ty của anh không hề có qua lại gì với bọn họ, em nói gì thế? Tiểu Hồng, em thực sự không cần sợ những kẻ trong club này, xã hội bây giờ dù sao cũng là xã hội pháp trị, tà không bao giờ có thể thắng chính” “Mấy năm này......!anh thế mà lại luôn theo dõi chụp lén tôi?" Chu Hồng nhìn những hình ảnh kia, chỉ cảm thấy sau lưng trở nên lạnh lẽo.
Cô ta cho rằng Trình Thành chỉ quay lén những video kia của cô ta và khách hàng của anh ta, không ngờ rằng những năm này anh ta thế mà vẫn luôn theo dõi chụp lén cô ta......!Anh ta là muốn làm cái gì?! “Chụp lén gì?” Trình Thành trưng ra vẻ mặt vô tội: “Những chứng cớ này đều là em đưa cho anh mà, nói là muốn báo cáo Club Mộng Hương em buộc em!” Hai người đấu võ mồm, cãi vã không ngừng “Cô cảm thấy nên làm gì bây giờ?” Mộng Hàm cũng không vội, có chút hăng hái hỏi Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân mấp máy môi: “Con người của tôi này, không nghĩ ra được cách nào tốt”
Cô chỉ ước gì Hạ Vũ Hào nhiều gặp phải nhiều chuyện bực mình một chút, sao lại nghĩ cách giải quyết thay anh cơ chứ? Cô tới đây, cũng chỉ là bởi vì việc này liên quan đến Chu Hồng mà thôi.
“Chậc, thật là vô tình.
Khóe mắt Mộng Hàm hơi hất lên, không nói gì nữa, nhìn cảnh tưởng ở đại sảnh như đang xem kịch.
Các phóng viên chụp ảnh quay phim tách tách tách, những câu hỏi thì câu sau lại sắc bén hơn câu trước.
Hướng Thu Vân lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, châm chọc cười cười.
Hóa ra cho dù là ai, vì lợi ích cũng đều có thể bày ra vẻ mặt buồn nôn xấu xí như thế.
Khoảng nửa tiếng sau, Mộng Hàm mới đứng lên, vỗ vỗ tay: “ Làm phiền các vị yên lặng một chút”.