Chương
Chỉ vì một vụ tai nạn xe cộ từ hai năm trước mà Thu Vân đã phải chịu đựng quá nhiều thứ không đáng phải chịu như vậy, bây giờ cũng không biết có thể thuận lợi ra đi hay không? Nếu có thể thuận lợi bỏ đi cũng không biết về sau có gặp lại nhau được không?
“… Bọn họ muốn đưa em đến chỗ nào?” Hướng Quân nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn Hướng Thu Vân, đáy mắt đều là tơ máu.
“Em cũng không biết, họ không nói với em, nhưng không phải là thành phố B.” Hướng Thu Vân mỉm cười, xoay người ôm lấy anh ta: “Anh đừng lo lắng quá, chờ khi em đến đó em sẽ nói với anh và chị dâu, vả lại số di động của em cũng không thay đổi, hai người vẫn có thể gọi điện thoại cho em mà”
Hướng Quân nhíu chặt mày: “Nhưng mà..”
“Ở đâu ra mà nhiều nhưng mà như vậy.” Hướng Thu Vân cụp mắt xuống, thu lại oán hận và sự cay đẳng nơi đáy mắt: “Đối với em, nếu có thể tới nơi khác rời khỏi Hạ Vũ Hào thì chính là kết cục tốt nhất của cuộc đời”
Nếu cứ ở lại bên cạnh Hạ Vũ Hào, cô thật sự không biết mình còn có thể nhẫn nhịn bao lâu nữa.
Có lẽ sẽ có một ngày cô thật sự không nhịn được nữa mà giết chết Hạ Vũ Hào, sau đó cô sẽ tự sát, chấm dứt cuộc sống ngắn ngủi bị mây mù vây quanh này.
Hướng Quân ôm cô thật chặt, gân xanh trên cổ cũng xuất hiện, gắn từng chữ trong cổ họng: “Lúc nào thì em phải rời đi? Chính xác là khi nào? Anh muốn… tiễn em đi” Mấy chữ cuối cùng phải khó khăn lắm anh ta mới nói được.
Hướng Thu Vân đang muốn trả lời, bỗng nhiên bên tại cổ vang lên tiếng của Hạ Vũ Hào.
“Rời đi? Đi đâu?”
Trong lòng Hướng Thu Vân chấn động, đồng tử cô co lại, đáy mắt tràn ngập sự sợ hãi. Cô sợ Hạ Vũ Hào sẽ phát hiện manh mối, cô nằm trên vai Hướng Quân điều chỉnh lại tâm tình rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Vũ Hào. Anh đang đứng ở bên cạnh bọn họ, một tay để trong túi, đôi mắt sâu thẳm.
Hướng Thu Vân không biết rốt cuộc anh đã nghe được bao nhiêu hay là có hoài nghi chuyện gì không, trong lòng cô bất ổn, chân tay bủn rủn nhưng lại phải cố gắng hết sức để giữ được bình tĩnh.
“Anh trai tôi hỏi tối nay khi nào thì tôi phải đi, có muốn cùng về chỗ ở hiện tại của anh ấy không” Hướng Thu Vân nắm chặt mép váy, giọng nói mang theo sự run rẩy không dễ dàng phát giác.
Đuôi lông mày của Hạ Vũ Hào hơi co lại rồi nhếch lên một chút: “Hả?”
“!” Hướng Thu Vân nuốt nước bọt một cách không tự nhiên, tiếng tim đập như tiếng trống, chấn động điếc cả tai. Anh có ý gì đây? “Họ Hạ kia, cậu đừng quá đáng!” Hai mắt Hướng Quân đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ Hào: “Cứ coi như em gái tôi là bạn gái của cậu thì con bé cũng không cần phải kể tất cả mọi chuyện nó nói với tôi cho cậu biết! Con bé là người, không phải là thú cưng của riêng cậu!!!”
Hạ Vũ Hào lạnh nhạt liếc anh ta, đáy mắt tăm tối mù mịt: “Ngoại trừ việc la hét vào mặt người khác thì anh còn biết làm gì không?”
“Tôi biết làm cái gì thì liên quan gì đến cậu!” Hướng Quân nghiến răng nghiến lợi nói.
Hạ Vũ Hào khế xùy một tiếng: “Vô dụng”
“Mày nói ai vô dụng? Có gan thì mày nói lại…” Hướng Quân nhìn Hạ Vũ Hào chỗ nào cũng thấy không vừa mắt, kể cả sợi tóc bé tí rơi trên mặt đất cũng khiến anh ta cảm thấy tâm trạng của mình bị ảnh hưởng.