Chương
“Câm miệng!” Lâm Quỳnh Chi bụm miệng của anh ta lại quở trách một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Hạ Vũ Hào: “Trước khi đến đây Hướng Quân đã uống chút rượu, tửu lượng của anh ấy vốn không được tốt.”
Lẽ ra Hướng Quân vẫn còn định giãy giụa nhưng khi thấy Hướng Thu Vân hơi cau mày lại, anh ta hừ một tiếng đẩy tay Lâm Quỳnh Chi ra, sắc mặt trầm xuống không nói thêm gì nữa.
“Tối nay em cũng không biết khi nào thì phải về.” Diễn trò phải diễn cho trọn, Hướng Thu Vân nói: “Hơn nữa trên người anh còn đang bị thương, không thể vận động thoải mái được, để hôm khác rồi hằng đến xem chỗ ở của em cũng được.”
Hướng Quân gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Vũ Hào, mặt sắc anh ta tái mét “ừ” một tiếng.
“Em thấy chủ tịch Hướng và bà Hướng cứ liên tục nhìn sang bên này, hay là anh trai và chị dâu đi với bọn họ trước đi.” Hướng Thu Vân lo anh của cô mà tiếp tục ở lại chỗ này sẽ để lộ ra sơ hở gì.
Hiển nhiên Lâm Quỳnh Chi cũng có suy nghĩ giống cô: “Trước khi đến ba mẹ nói muốn giới thiệu mấy người cho anh chị làm quen, Thu Vân, vậy anh chị đi trước đây” Hướng Thu Vân khẽ gật đầu.
Lâm Quỳnh Chi giúp Hướng Quân đẩy xe đi, có điều Hướng Quân ngồi trên xe lăn thỉnh thoảng lại quay đầu liếc mắt nhìn cô.
“Cũng chỉ tạm thời tách ra trong chốc lát thế mà anh em cứ tỏ ra không nỡ đi, hôm nay hình như anh ta vô cùng quan tâm đến em.” Hạ Vũ Hào nhìn theo bóng lưng Hướng Quân, hai chữ “vô cùng” không biết có phải do Hướng Thu Vẫn gặp ảo giác hay không, cắn chặt răng hơn chút nữa.
Trong lòng Hướng Thu Vân lộp bộp một tiếng, hai tay buông thống ở hai bên người, bủn rủn vô lực: “Anh của tôi luôn đối xử tốt với tôi như thế đấy, không giống một số người lúc lạnh lúc nóng”
Hạ Vũ Hào cúi xuống nhìn cô, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào cổ áo sơ mi của anh, cổ áo dựng đứng phủ bóng lên cổ.
“Thế nào, tôi nói không đúng sao?” Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn anh, trên sống mũi cô đọng lại một lớp mồ hôi mỏng. Ánh mắt của cô khiến Hạ Vũ Hào cảm thấy hơi căng thẳng, anh tự tay vén mở tóc xõa tung của cô ra sau tai, giọng nói hơi khàn khàn: “Sau này sẽ không thể nữa.”
Hướng Thu Vân nhíu mày, cô không quen khi anh có hành động thân mật như vậy, cô lui về phía sau vài bước, đứng ở chỗ cách anh một mét. Bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng, thời gian dường như dừng lại ở khoảnh khắc này.
“Cuối cùng tao cũng tìm được mày rồi!” Một cái cánh tay khoác lên vai Hướng Thu Vân, móng tay dài đâm vào bờ vai của cô: “Con điểm thối!”
Hướng Thu Vân quay đầu lại, trông thấy Lâm Tuyết Nghi mặc đồ cô dâu đứng sau lưng cô, trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo toàn vẻ đắc ý và dữ tợn.
Trên vai cô có chút đau nhức, mặt cô không biến sắc giơ tay lên định đẩy cái tay đang làm loạn của Lâm Tuyết Nghi ra nhưng có người đã nhanh hơn cô một bước, túm lấy Lâm Tuyết Nghi kéo sang một bên.
Lâm Tuyết Nghi đột nhiên bị người ta kéo ra, vốn định há mồm ra mắng chửi thì nhìn thấy người kéo cô ta ra, lời nói đã đến cuống họng rồi nhưng lại nghẹn cứng gượng ép mình nuốt xuống.
“Xin lỗi cô ấy. Hạ Vũ Hào đứng bên cạnh Hướng Thu Vân, đôi mắt anh nhìn xuống bờ vai của cô bị móng tay cào thành mấy vết đỏ, hai mắt tối sầm lại giống như bị mây đen bao phủ.