Chương
Hướng Thu Vân hừ lạnh một tiếng không nói lời nào, cô cầm lấy điện thoại vẫn đang rung chuông đi thẳng về cửa đại sảnh.
Hạ Vũ Hào nhìn theo bóng lưng của cô định đi theo nhưng vừa tiến lên phía trước một bước, giầy còn chưa chạm xuống đất anh đã thu chân lại. Anh trông thấy hình bóng của cô biến mất tại cửa ra vào, đáy mắt hiện lên một tia u tối.
“A lô?” Hướng Thu Vân ra khỏi đại sảnh hoa lệ lập tức đi vào toilet rồi mới nhận điện thoại.
Cuộc gọi này là người mà ông cụ Hạ sắp xếp gọi tới, bọn họ đã đến trước tầng một của khách sạn, bên kia nói rằng họ chỉ có một chiếc xe thương vụ màu đen để cô nhanh chóng tìm được, đỡ tốn thời gian.
Cô hỏi biển số xe của đối phương để đề phòng tìm nhầm người, đối phương lại nói chỉ có bọn họ đi xe thương vụ màu đen thôi, nhìn bảng số xe không thuận tiện bằng nhìn hình dáng xe.
Hướng Thu Vân cũng cảm thấy thế nên không hỏi lại, chỉ nói một câu là cô sẽ lập tức xuống dưới, sau đó cúp điện thoại, trái tim vẫn còn đang đập loạn không ngừng.
Cô có thể rời khỏi Hạ Vũ Hào sớm thôi… Điều này khiến cô có cảm giác mơ mộng không chân thực, như thể đang nằm mơ!
Hướng Thu Vân hít một hơi thật sâu rồi ra khỏi toilet, tới chỗ thang máy đứng chờ. Trong lúc chờ đợi cô luôn cảm thấy hình như có người ở phía sau đang đi theo cô nhưng mỗi lần quay đầu lại cô lại chẳng thấy ai đang theo dõi mình.
Có thể do cô quá khẩn trương nên sinh ra ảo giác.
Thang máy vừa đến cô vội bước vào trong, ngay khi cô định đóng cửa đột nhiên có một đôi tay chặn cánh cửa sắp đóng lại.
Hướng Thu Vân trông thấy đôi bàn tay kia trong lòng hơi hoảng loạn, lẽ nào Hạ Vũ Hào đã phát hiện ra sơ hở gì nên mới đuổi theo?! “Em muốn đi đầu vậy?” Cửa thang máy lại mở ra lần nữa, khuôn mặt anh tuấn mang nét đau thương của Giang Minh Thắng xuất hiện.
Trái tim vọt lên cuống họng của Hướng Thu Vân cuối cùng cũng rơi xuống vị trí cũ, cô châm chọc nói: “Tôi đi đâu bạn trai tôi còn không quản tôi, anh dựa vào cái gì mà đòi quản?”
Người của ông cụ Hạ đang ở phía dưới đợi cô, cô không muốn dây dưa lâu với anh ta nên trực tiếp ẩn nút đóng cửa.
Nhưng trước khi cửa thang máy đóng lại Giang Minh Thắng cũng đi vào trong theo, sắc mặt u ám phiền muộn đứng bên cạnh cô.
Hướng Thu Vân nhíu mày ấn nút mở cửa đi ra ngoài, cô chuẩn bị đợi chuyển thang máy sau. Nếu Giang Minh Thắng xuống tầng dưới mà vẫn cứ dây dưa với cô nói không chừng sẽ làm hỏng chuyện của cô mất.
Có điều cô không ngờ tới Giang Minh Thắng lại định theo cô xuống.
“Giang Minh Thắng, anh đừng quên lần trước đã hứa gì với tôi.” Hướng Thu Vân cau mày nói: “Anh đã nói chỉ cần tôi nói chuyện tử tế với anh một lần thì sau này tôi xuất hiện ở chỗ nào anh cũng sẽ tự giác rời khỏi.” Giang Minh Thắng cười khổ một tiếng, sự phẫn nộ và u tối quấn quýt lấy nhau, luân phiên thế chỗ cảm xúc chủ đạo: “Em cho rằng tôi muốn như vậy lắm sao?”
Chỉ là vừa nhìn thấy cô ở bên Hạ Vũ Hào anh ta đã vô cùng ghen tị!