Chương
“Người kia cũng đã nói hết với em rồi, anh Vũ Hào cần gì phải gạt em nữa.” Giang Hân Yên cười khổ một tiếng, thoạt nhìn bộ dạng rất đáng thương.
Hạ Vũ Hào cũng không vì những lời này của cô ta mà thay đổi sắc mặt, anh chỉ hỏi: “Cô đã biết rồi thì cần gì phải hỏi tôi?”
“Thái độ của anh Vũ Hào như vậy đúng là khiến cho người ta đau lòng.” Giang Hân Yên khẽ thở dài một tiếng, vẫn về ngón tay: “Xem ra chỉ cần có Hướng Thu Vân ở đây anh liền tỏ thái độ như vậy với em.”
Hạ Vũ Hào giật giật khóe môi: “Giang Hân Yên, cô hiểu lầm rồi, kể cả Hướng Thu Vân không có ở đây thì thái độ của tôi đối với cô không thay đổi, vẫn là thái độ đó thôi”
Chỉ là nếu cô ta tính kế Hướng Thu Vân thì anh lại càng chán ghét cô ta hơn thôi! “Ít ra nếu không có cô ấy thì anh Vũ Hào sẽ không để cho người ta đăng loại video này trong hôn lễ của cô Lâm, không phải sao?” Giang Hàn Yên ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt là một mảnh yên tĩnh.
Thần sắc Hạ Vũ Hào lạnh nhạt: “Vậy thì sao?”
“Lần này anh Vũ Hào sai khiến vị hôn phu của cô Lâm phát tán video này trong hôn lễ em có thể không nói cho những người khác biết, cũng không truy cứu chuyện này. Giang Hàn Yên nói.
“Nhưng hôn sự của em và anh Vũ Hào đã được quyết định, chúng ta sẽ đỉnh hôn sớm thôi. Em muốn anh Vũ Hào và Hướng Thu Vân giữ chút khoảng cách trước mặt người khác. Như vậy đối với anh và em, đối với nhà họ Giang và nhà họ Hạ cũng đều tốt hơn. Anh cảm thấy thế nào?”
Khóe miệng Hạ Vũ Hào nhếch lên tạo thành một đường cong đầy ý mỉa mai: “Không được tốt cho lắm”
Nói xong anh quay người bước vào trong phòng khách sang trọng.
“Anh Vũ Hào một lòng si mê, bảo vệ cô ấy như vậy, không biết là đối với Hướng Thu Vân có phải là chuyện tốt hay không.” Giọng nói của Giang Hân Yên dịu dàng như nước nhưng đáy mắt cô ta ẩn chứa sự ghen ghét và hận ý khó có thể che giấu.
Bước chân của Hạ Vũ Hào cũng chỉ dừng lại một chút, anh còn không thèm liếc nhìn cô ta một cái, cũng không nói thêm câu nào với cô ta mà quay người nhanh chóng rời đi. Giang Hân Yên trông thấy bóng lưng anh vội rời đi không chút đắn đo, đường cong ở khóe miệng dần dần biến mất, đáy mắt nhiễm thêm vài phần u tối.
Phòng khách sang trọng này tuy rất rộng nhưng liếc mắt cũng có thể tìm thấy người ngay. Đặc biệt là Hướng Thu Vân mặc bộ lễ phục dự tiệc màu tím nhạt, không có ai đụng màu với cô, chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng có thể thấy cô rồi.
Vậy mà Hạ Vũ Hào nhìn tới nhìn lui mấy lần cũng không thấy hình bóng Hướng Thu Vân.
Anh khẽ nhíu mày, lực ở tay càng tăng lên, nắm chặt túi da, sau đó anh lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại của Hướng Thu Vân rồi gọi đi.
“Xin lỗi, cuộc gọi của bạn đã bị tắt.”
Hạ Vũ Hào mím chặt môi, liên tục ấn số gọi lại mấy lần nhưng mỗi lần gọi đầu bên kia lại chỉ vang lên âm báo điện tử lạnh như băng: “Xin lỗi, cuộc gọi của bạn đã bị tắt.”
Anh cúp điện thoại, đột nhiên mí mắt phải nhảy lên vài cái, đáy lòng của anh có cảm giác bất an.
“Đi rồi? Đi đâu?”
“Anh trai tôi hỏi tối nay khi nào thì tôi phải đi, có muốn cùng về chỗ ở hiện tại của anh ấy không?”