Chương
Trong đầu anh bỗng nhiên vang lên câu nói hôm nay của Hướng Thu Vân, đáy mắt Hạ Vũ Hào phủ kín một tầng sương mù, cầm túi hồ sơ da trong tay, sải từng bước chân dài tới chỗ Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi.
Hướng Quân đang ngồi ở xe lăn được Lâm Quỳnh Chi đẩy giúp, mặt mày ỉu xìu đi sát sau lưng Hướng Bách Tùng và Vu Tuệ Doanh, hàn huyên với một vài trưởng bối.
Thấy Hạ Vũ Hào tới đây Hướng Quân trợn trắng mắt, trực tiếp coi như không nhìn thấy. Ngược lại Hướng Bách Tùng đứng bên cạnh lại cười ha hả nói: “Vũ Hào tới đây nào”
Vừa dứt lời ông ta lại nhìn bên cạnh và phía sau Hạ Vũ Hào, hỏi: “Tại sao Vân Vân không cùng đi đến đây?”
Lời này là đang hỏi Hạ Vũ Hào nhưng ánh mắt ông ta luôn liếc xéo qua mấy người đang đứng bên cạnh, hiển nhiên là đang cố ý nói cho bọn họ nghe đấy.
Vu Tuệ Doanh nghe vậy cũng nhìn về phía Hạ Vũ Hào.
Dù trước đây Hạ Vũ Hào chán ghét một người đến mức nào anh vẫn sẽ duy trì dáng vẻ nên có của một quý ông. Nhưng lần này anh không để ý đến hai vợ chồng họ mà trực tiếp đi đến trước mặt Hướng Quân, hỏi thẳng vào vấn đề: “Hướng Thu Vân đầu rồi?”
Lâm Quỳnh Chi sợ Hướng Quân lỡ miệng nói hết nên cướp lời trước: “Lời này của tổng giám đốc Hạ đúng là kỳ quái, Vân Vân vẫn luôn ở cùng một chỗ với anh, nếu có hỏi câu này thì cũng phải là chúng tôi hỏi anh, không phải là anh hỏi chúng tôi đâu.
Hướng Quân nặng nề hừ một tiếng, trong lòng cảm thấy có chút bất mãn với em gái.
Rõ ràng đã nói để anh ta tiễn cô đi rồi, thế mà lại không nói tiếng nào mà chuồn đi mất. Nhưng sau đó anh ta lại cảm thấy không thể trách em gái mình được, tên họ Hạ quái đản kia chắc chắn là đã quản Thu Vân rất chặt cho nên cô mới không có cơ hội mật báo với anh ta! “Tôi hỏi lại một lần nữa, Hướng Thu Vân đang ở đâu?” Khuôn mặt Hạ Vũ Hào phủ kín một tầng sương giá, nỗi bất an trong lòng càng ngày càng lớn.
Sắc mặt của anh càng khó coi thì tâm trạng Hướng Quân lại càng tốt. Một chân anh ta bị bó thạch cao nên chân còn lại cứ đong đưa liên tục, chế nhạo: “Không biết đấy! Dựa vào cái gì mà ông đây phải nói cho cậu biết nhỉ?”
Nghe được câu sau trái tim của Lâm Quỳnh Chi nhảy dựng lên, cô ấy không nhịn được mà nhéo trộm một cái vào lưng anh ta, cảnh cáo anh ta đừng có nói lung tung.
Hướng Quân đau chết đi được nhưng vẫn phải bày ra bộ dạng làm như không có chuyện gì, cảm thấy vô cùng đau khổ.
“Vũ Hào thương yêu Vân Vân, không nhìn thấy Vân Vân một lát là lại cảm thấy hơi lo lắng” Hướng Bách Tùng cười cười giải thích với người bên cạnh một câu, sau đó đi tới trước mặt Hạ Vũ Hào nói: “Vũ Hào à, có lẽ Vân Vân đi WC rồi hoặc là đang nói chuyện với người quen cũng nên?”
“Con bé đã là người trưởng thành rồi, hơn nữa an ninh ở đây rất chắc chắn, cậu cũng đứng quá lo lắng.”
Hạ Vũ Hào nhíu mày, mím chặt môi nhìn Hướng Quân.
Hướng Quân nhìn lại anh bằng ánh mắt khiêu khích, quơ chân nhưởng đuôi mày, thiếu điều đem hai chữ “đắc ý” dán lên mặt, nếu đằng sau cái mông có đuôi thì đã sớm vểnh lên trời từ lâu rồi.