Chương
Hơn nữa hiện tại cô không có khả năng tự bảo vệ mình nên cho dù là lo lắng thì cũng phải lo lắng cho mình mới đúng chứ.
“Lấy khăn tay ra đi” Ông cụ Hạ lạnh lùng nói.
Hướng Thu Vân cầm lấy chiếc khăn tay trên miệng ra vo lại thành một cục tròn tròn rồi nắm chặt ở trong lòng bàn tay, vô thức mà lăn qua lăn lại, chùi hết mồ hôi trong lòng bàn tay vào khăn.
“Việc đi đến bệnh viện kiểm tra làm cho cô thấy sợ hãi sao?” Ông cụ Hạ quay đầu lại, ánh mắt tựa như chim ưng bén nhọn nhìn chằm chằm vào con mồi.
Toàn thân Hướng Thu Vân trở nên vô cùng căng thẳng, mồ hôi trong lòng bàn tay vừa mới lau khô lại lần nữa chảy ra: “Đương nhiên sợ hãi”
Ông cụ Hạ lập tức sa sầm mặt tựa như vừa bị một đám mây đen giăng kín lên trên.
“Ông vốn không thích Hạ Vũ Hào, cho nên có phải muốn lợi dụng lần kiểm tra này để làm cho đứa bé trong bụng tôi biến mất sạch sẽ không?” Giọng nói của Hướng Thu Vân run rẩy, mặt cắt không còn chút máu.
Tất cả là do cô đang lo lắng cho đứa trẻ trong bụng mình bị người ta phá bỏ, như vậy cũng có thể giải thích cho việc vì sao cô lại cảm thấy sợ hãi như thế này.
Ông cụ Hạ chăm chú nhìn cô, cười lạnh một tiếng: “À!”.
Hướng Thu Vân không biết ông ta đang có ý tứ gì, chỉ cảm thấy phía sau lưng mình từng đợt lạnh toát.
“Hướng Thu Vân, tốt hơn hết đừng cố giở trò láu cá này trước mặt tôi!” Ông cụ Hạ xùy nhạt nói: “Chờ sau khi đến bệnh viện làm kiểm tra xong sẽ biết ngay có phải cô vì giả vờ mang thai cho nên mới sợ hãi thành ra như vậy hay không?”
Hướng Thu Vân lông mi run rẩy vài cái, lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên: “Tôi có thể lừa gạt ông, nhưng còn cậu Bùi thì sao? Chẳng lẽ anh ta sẽ giúp tôi lừa gạt ông à?”
“Ai biết được” Ánh mắt sắc bén của ông cụ Hạ vẫn khóa chặt ở trên người cô không chịu rời đi.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Hướng Thu Vân vô thức muốn tránh đi, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.
“Dùng khuyên tai chọc thủng thái dương của người ta, dũng khí của cô cũng thật lớn đó!” Ông cụ Hạ cười như không cười nói: “Lúc làm ra chuyện này sao không thấy cô lo sợ đứa trẻ trong bụng mình sẽ xảy ra sơ xuất gì sẽ?”
Hướng Thu Vân liếm liếm đối khô khốc, nửa thật nửa giả trả lời: “Dù sao thì tôi cũng là người đã từng ở khu giam giữ Đông Giao hai năm, hơn ai hết tôi hiểu rất rõ tình huống thực sự đang diễn ra bên trong nhà tù này là như thế nào. Nếu như thật sự bị đưa đến nơi đó một lần nữa, đứa bé trong bụng tôi chắc chắn không thể nào giữ được. Đằng nào mà chẳng phải là chết vậy thì tại sao tôi còn không vì nó mà cố thêm một chút nữa”
Cô đã cố gắng hết sức để đè nén cảm xúc của mình nhưng thần kinh của cô vẫn căng thẳng đến cực điểm, khi nói chuyện rõ ràng còn mang theo run rẩy.
Ông cụ Hạ ý vị không rõ mà hừ một tiếng, cũng không biết có tin hay không.
Một đoạn đường dài không một ai lên tiếng nữa.