Chương
Cả cơ thể lẫn thần kinh của Hương Thu Vân đều căng cứng, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng giơ điện thoại lên kiểm tra thời gian. Cô luôn cảm thấy thời gian đã trôi qua một lúc lâu, nhưng lần nào xem điện thoại cũng hiển thị chưa đến mười phút.
Cô khó chịu cử động thân thể vài cái, bám vào cửa kính xe, chỉ cảm thấy mỗi giây mỗi phút đều trôi qua một cách khó khăn khi phải ngồi bên cạnh ông cụ Hạ như thế này.
Nhưng rồi cô lại hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm lại một chút, như vậy cô cũng có thể trì hoãn lâu hơn một chút, đồng thời suy ngẫm lại biện pháp có thể ứng phó với ông cụ Hạ.
Nhưng cái gì nên tới vẫn sẽ tới, chiếc Land Rover cuối cùng cũng dừng ở trước của bệnh viện.
“Xuống xe đi!” Ông cụ Hạ xuống xe trước, sau đó lạnh lùng nói với Hướng Thu Vân.
Mỗi khi thấy ông ta nhìn sang phía mình, mỗi một tế bào trong cơ thể Hướng Thu Vân đều căng tới cực hạn, chỉ cần thêm một chút áp lực bên ngoài nữa thì tất cả đều sẽ vỡ tung ra.
Cô cố gắng hết sức mím khóe môi, lau lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi trên quần áo, tay chân mềm nhũn bước ra khỏi xe.
“Nếu như ông không thích đứa trẻ này, sợ nó lớn lên sẽ tranh giành tài sản của nhà họ Hạ, vậy thì một xu tôi cũng không cần” Hướng Thu Vân nói: “Nhưng tôi cầu xin ông ngàn vạn lần đừng làm tổn thương nó.”
Ông cụ Hạ mắt lạnh liếc xéo cô một cái, tức giận mà hừ một tiếng: “Vẫn là trước tiên cứ nhìn xem thử cô có thai thật hay không đã, sau đó mới nói tiếp được!”
Nói xong ông ta nhấc chân đi về phía bệnh viện.
Hai người đàn ông đứng hai bên trái phải Hướng Thu Vân vẫn yên lặng chờ cô.
Hướng Thu Vân hít sâu một hơi, mím chặt đôi môi rồi từ từ thong thả mà đi theo phía sau ông cụ Hạ, trong khi hai người đàn ông luôn kiềm chặt bên cạnh cô.
Trời đã về đêm nhưng vẫn có rất nhiều người ra vào bệnh viện.
Sau khi Hướng Thu Vân đi theo ông cụ Họ tiến vào bên trong mới phát hiện ra các lãnh đạo cấp cao của bệnh viện do mẹ Lục dẫn đầu đang ở một bên chờ đợi, có rất nhiều người đều tò mò nhìn ngó về phía bên này.
“Ngài Hạ, mọi thứ đã sẵn sàng rồi” Mẹ Lục tiến lên đón tiếp, cũng không thèm liếc mắt nhìn về phía cô một cái, tựa hồ giống như chưa từng quen biết.
Hướng Thu Vân vốn dĩ muốn tiến lên chào hỏi, nhưng thấy vậy khóe miệng cô vừa kéo ra lại thu trở về, chỉ tiếp tục im lặng cúi đầu đứng sau lưng ông cụ Hạ.
Bày ra thế trận phô trương như vậy, xem ra sự tình lần này chắc là không thể giấu diếm ông cụ Hạ được nữa rồi!
Nếu ông cụ Hạ phát hiện ra cô không hề có thai, tất cả chỉ là dối trá …
Cố nuốt khan một ngụm nước bọt, hơi thở đột nhiên dồn dập hơn bình thường.
“Vất vả cho Viện trưởng rồi” Ông cụ Hạ nói.
Mẹ Lục cười cười nói: “Ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy! Tập đoàn Hạ Thiên đã tài trợ thiết bị y tế cho bệnh viện của chúng tôi cũng như hỗ trợ công việc nghiên cứu khoa học của chúng tôi rất nhiều. Tôi cũng không biết phải cảm ơn ngài như thế nào cho phải
Ông cụ Họ không có tâm tình để hàn huyên với bà ta, trực tiếp hỏi luôn: “Ai là người phụ trách kiểm tra lần này?”.
“Là bác sĩ Trần và bác sĩ Lưu ạ, một người là bác sĩ cấp cao công tác lâu năm trong bệnh viện của chúng tôi và người kia là bác sĩ thực tập mới tới. Bọn họ đều đang đợi ở tầng bảy” Mẹ Lục nói.