Chương
Ông cụ Hạ gật đầu: “Tốt, vậy dẫn đường đi!”.
“Mời ngài đi bên này” Mẹ Lục làm một động tác xin mời, đôi mắt của bà ta. dường như vô tình quét qua người Hướng Thu Vân rồi nhanh chóng rời đi.
Ông cụ Hạ quay người đi trước, Mẹ Lục đứng ở bên tay phải ông ta bước chân hơi lùi về phía sau một chút.
Hướng Thu Vân lại lần nữa liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, hai chân nặng nề tựa như đang bị cắm trên mặt đất, làm như thế nào cũng không động đậy nổi.
“Cô Hướng xin mời đi trước” Người đàn ông đứng bên tay trái cô lên tiếng thúc dục.
Hướng Thu Vân tay nắm chặt thành quyền, mồ hôi theo khe hở ngón tay chảy xuống, cô hít sâu một hơi lấy hết dũng khí đi theo.
Đành chịu thôi, đi một bước tính một bước vậy, nếu như sự tình thật sự bại lộ, cùng lắm thì chính là cái chết mà thôi. Cô tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến anh trai và chị dâu, cũng như không bao giờ chấp nhận quay trở lại nhà tù Đông Giao thêm một lần nào nữa!
Đoàn người khí thế hừng hực bước vào thang máy đi lên tầng bảy.
Bác sĩ Trần và bác sĩ Lưu đã đợi ở đó rất lâu rồi, có vẻ như vì tên tuổi của ông
cụ Hạ quá lớn nên bọn họ có chút căng thẳng khẩn trương.
“Làm phiền cô Hướng cùng với hai vị bác sĩ đi vào để làm kiểm tra” Trên mặt mẹ Lục trên mặt vẫn nở nụ cười tươi tắn, nhưng ánh mắt của bà ta lúc nhìn Hướng Thu Vân có chút kỳ lạ.
Hướng Thu Vân cố hết sức nâng khóe môi nói: “Được, cảm ơn”.
Sau đó cô lệ đôi chân mềm nhũn mà đi theo hai vị bác sĩ vào trong.
Khi hai bác sĩ chuẩn bị đóng cửa, ông cụ Hạ đột nhiên lên tiếng: “Chờ đã, tôi cũng muốn đi vào!”
Hướng Thu Vân cúi đầu, không nhìn thấy được thần sắc bất thường của hai vị bác sĩ, chỉ thấy người bác sĩ trẻ tuổi vô tình đụng chạm và làm rơi thứ gì đó, sau đó liền lập tức nhặt lên.
“Ngài Hạ đây là không yên tâm đối với trình độ chuyên môn của các bác sĩ trong bệnh viện chúng tôi sao?”
Mẹ Lục nói: “Thật ra kiểm tra thế này là loại đơn giản nhất, bình thường ở nhà chỉ cần mua que thử về dùng là có thể kiểm tra được rồi. Hiện tại có hai vị bác sĩ này giúp cô Hướng làm kiểm tra, kết quả tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.”
Ông cụ Hạ nhất quyết kiên trì nói: “Tôi chỉ muốn xem thử việc kiểm tra hiện nay tiến bộ như thế nào, có gì khác so với trước đây không?
Mẹ Lục liền im lặng không nói thêm gì nữa.
Trong phòng mang theo mùi nước sát trùng nhàn nhạt, thần kinh Hướng Thu Vân căng chặt như dây đàn, cố gắng ép buộc bản thân phải phối hợp với bác sĩ để làm kiểm tra cho tốt, mà phía sau lưng cô lúc này đã sớm bị mồ hôi lạnh chảy ra thấm ướt đẫm.
Nếu như sau khi kiểm tra xong ông cụ Hạ phát hiện ra cô đang lừa gạt mọi người thì liệu ông ta có lập tức bắt hai người đàn ông kia đưa cô đến nhà tù Đông Giao không? Hoặc là sẽ nghĩ biện pháp khác để mà trừng phạt cô?
Đến lúc đó cô nên làm như thế nào đây?
Hướng Thu Vân đưa tay sờ soạng lỗ tai, trên đó hoàn toàn trống rỗng, bây giờ chỉ có một mặt dây chuyền ở trên cổ, cũng không hành động được gì. Cô cố gắng liếc nhìn mọi thứ xung quanh một cách tự nhiên nhất, trên bàn có cái ly, cùng một số thiết bị y tế cần dùng.