Đánh giá sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Bà ta quay đầu, hét lên với đám người giúp việc: “Mấy người còn ở đó thất thần cái gì? Tôi trả tiền thuê mấy người là để xem trò vui à?”
Đám người giúp việc sững sờ đáp lời, luống cuống tay chân bước tới.
“Nếu không muốn gã chết, thì đừng nhúc nhích!” Hạ Vũ Hào lạnh lẽo nhìn những người kia, mảnh sứ trong tay đã cắt vào cổ họng Thôi Quân.
Máu đỏ thuận theo chảy xuống từ cổ Thôi Quân, nhanh chóng khiến áo sơ mi của anh ta nhuộm thành màu đỏ.
“Hạ Vũ Hào, cậu bình tĩnh lại đã.” cảm giác lạnh lẽo trên cổ làm da đầu Thôi Quân tê dại, anh ta cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng giọng nói lại đang run rẩy.
Hạ Vũ Hào không muốn thừa lời với anh ta, tay dùng thêm chút sức.
Mảnh sứ đã cắt vào máu thịt Thôi Quân, chỉ lộ ra nửa mảnh ở bên ngoài, anh ta không kiềm chế được, hét lên một tiếng đau đớn. Đứng trước lằn ranh giữa sống và chết, chân anh ta nhũn ra, nếu không phải Hạ Vũ Hào còn đang túm lấy, anh ta đã ngồi bệt xuống đất.
“Dừng, dừng, dừng lại!” Hã Vũ Hào không hề nói đùa, Diêu Thục Phân không dám đặt cược tính mạng của Thôi Quân, vội kêu dừng, đồng thời nháy mắt với người giúp việc, ý bảo bọn họ ra người gọi người tới.
Mối quan hệ giữa Hạ Vũ Hào và nhóm người kia vẫn chưa rõ ràng, có khoảng hai mươi quân nhân đang giám sát anh, mà họ đều biết Diêu Thục Phân.
Hạ Vũ Hào nhìn thấy hành động nhỏ Diêu Thục Phân, cũng không ngăn cản, chỉ là tăng thêm lực trên tay, vạch trên cổ Thôi Quân một vết thương dài hơn nửa tấc.
Máu đỏ trào ra, nhuộm đỏ hơn nửa người Thôi Quân.
Cảm giác máu và sinh lực bị rút cạn khỏi cơ thể khiến anh ta cảm thấy sợ hãi, muốn nói gì, nhưng vừa mở miệng, cổ liền đau đớn, máu chảy ra càng nhanh hơn.
Chỉ một cử động nhỏ anh ta cũng không dám, thậm chí không dám nói, sợ kích động đến Hạ Vũ Hào, anh ta thật sự sẽ phải chết.
Diêu Thục Phân hơi nhìn về phía cửa, nửa phút đã trôi qua, sao mấy quân nhân giám sát Hạ Vũ Hào vẫn chưa tới?
Bà ta liếc nhìn vết máu trên cổ Thôi Quân, chuyện đã như vậy, hiện tại không thể tiếp tục giả ngu được nữa.
“Cậu thả anh ấy ra, tôi sẽ nói cho cậu biết về chuyện của Hướng Thu Vân!” Diêu Thục Phân cắn răng nói.
Ánh mắt Hạ Vũ Hào càng trở nên lạnh lẽo, buông Thôi Quân ra, chưa kịp để anh ta thở phào nhẹ nhõm, anh bất chợt dùng mảnh sứ rạch một nhát lên cánh tay Thôi Quân.
“A!”
Thôi Quân ôm lấy cánh tay hét lên một tiếng, ngã lăn ra đất, cơ thể giống như được vớt ra từ trong bể máu.
“Anh yêu!” Sắc mặt Diêu Thục Phân chợt biến, bước lên mấy bước, muốn đỡ anh ta lên.
Nhưng còn chưa kịp tới gần, khuôn mặt Hạ Vũ Hào thản nhiên, đạp một chân lên người anh ta.
Một cú trực tiếp đá vào cánh tay bị thương của Thôi Quân, khiến anh ta đau đến suýt ngất đi, cộng thêm vết thương trên cổ, anh ta như bị mất nửa cái mạng, không gượng dậy nổi.
“Vũ Hào, cậu làm như thế, có phải hơi quá quắt rồi không?” Diêu Thục Phân tức giận hỏi.
Hạ Vũ Hào châm chọc nói: “Như vậy đã là quá quắt rồi sao? Nếu không phải là không có dao, bây giờ tôi sẽ lập tức chặt đứt cánh tay phải của gã, coi như tiền lời cho Thu Vân.”
Bọn họ ngấm ngầm động tay vào người phụ nữ của anh lẽ nào không quá quắt ư?
Hay là bọn họ chặt đứt cánh tay của Lâm Quỳnh Chi là không quá quắt?
“Gì mà tiền lời chứ, tôi không biết cậu đang nói gì.” Diêu Thục Phân nói: “Vũ Hào, nếu cậu không dừng tay, cũng đừng trách tôi không khách. . .”
Còn chưa kịp nói ra chữ cuối cùng, lúc nhìn thấy Hạ Vũ Hào lôi Thôi Quân từ dưới đất lên, bà ta liền im bặt.
Diêu Thục Phân thấy anh mất kiên nhẫn, nếu bà ta không nói ra chuyện của Hướng Thu Vân, sợ rằng anh thật sự sẽ khiến Thôi Quân phải chết!
“Cậu dừng tay, tôi sẽ cho cậu biết Hướng Thu Vân đang ở đâu!”
Hạ Vũ Hào không buông tay, cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn bà ta, màu đỏ sậm và sự giá lạnh đan xen ẩn hiện trong đôi mắt, hơi thở cuồng bạo bao trùm quanh cơ thể.
Rõ ràng ánh đèn phòng khách rất sáng, nhưng anh như một ác ma đứng trong đêm tối, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác không rét mà run.
“Sau khi tang lễ kết thúc, tôi hẹn Hướng Thu Vân tới nhà một lát, muốn tìm hiểu chút chuyện của cậu. Nhưng con bé đã rời đi gần một tiếng trước, tất cả người giúp việc ở đây đều có thể làm chứng cho tôi” Diêu Thục Phân nén giận nói.
Bà ta quay đầu nhìn đám người giúp việc bên cạnh, bọn họ liên tục gật đầu.
“Bà Diêu không hề gạt anh, bà ấy chỉ hẹn cô Hướng tới ngồi chơi chốc lát, rồi để cô ấy rời đi.”
“Tôi đã tận mắt nhìn thấy cô Hướng đi khỏi đây.”
Bọn họ không biết giữa Diêu Thục Phân và Hướng Thu Vân đã có thỏa thuận gì, cũng không biết Diêu Thục Phân đã làm gì. Bọn họ bị cảnh tượng đẫm máu trước mắt làm cho sợ hãi, liền nói cho Hạ Vũ Hào những gì đã nhìn thấy.
“Bây giờ tôi có thể đưa Thôi Quân đến bệnh viện được chưa?” Nhiều năm qua, Diêu Thục Phân chưa từng chật vật như vậy, từng câu từng chữ của bà ta đều như được gằn ra từ trong cổ họng.
Hạ Vũ Hào cũng không thèm liếc nhìn Thôi Quân đang dần suy yếu, giọng nói không một chút độ ấm, “Nếu không giao Hướng Thu Vân ra, gã cũng đừng mong sống sót.”
“Cậu…” Mặt mày Diêu Thục Phân xanh mét chỉ vào anh.
Hạ Vũ Hào cắt ngang lời bà ta, đã mất hết kiên nhẫn, “Cô ấy, đang, ở, đâu?”
“Tôi cũng không giám sát con bé, nó đi đâu, tôi làm sao biết được?” Diêu Thục Phân sợ anh làm loạn, không dám nói ra mấy lời chết người, “Điện thoại và túi xách của con bé đều rơi ở chỗ của tôi, chắc là không có tiền bắt xe, cậu có thể tìm dọc theo còn đường này xem sao.”
Bà ta liếc mắt nhìn Thôi Quân, có chút vội vã.
Anh ta đã đổ nhiều máu như vậy, nếu còn không đưa đến bệnh viện, tính mạng sợ rằng chẳng thể giữ được!
“Chỉ hẹn cô ấy ngồi chơi một lát, túi xách và điện thoại của cô ấy sao lại có thể rơi ở đây được? Bà nói láo cũng nên làm tốt hơn mới phải?” Hạ Vũ Hào cười lạnh.
Hướng Thu Vân sống chết chưa rõ, cũng không biết đang ở đâu.
Anh không có tinh lực ở đây tính toán với bà ta, lập tức gọi điện thoại cho người kiểm tra gần đó, còn anh thì cùng tài xế và vài quân nhân tìm kiếm trên con đường bên ngoài.
Lúc đến quá gấp, Hạ Vũ Hào không kịp nhìn tình hình trên đường, bây giờ anh để tài xế lái chậm lại, quan sát trên đường thật kỹ.
Tài xế lái xe với tốc độ rùa bò, sau vài lần do dự, cẩn thận nói: “Hạ tổng, lúc chúng ta đến, trên đường có một vụ tai nạn xe, anh nói, có khi nào là cô Hướng không?”
Cơ thể Hạ Vũ hào cứng đờ, không nói gì, nhưng sắc mặt cự kỳ khó coi.
Thấy thế, tài xế không dám nói gì nữa, chuyên tâm lái xe.
“Vụ tai nạn xảy ra ở đâu?” Hạ Vũ Hào siết chặt nắm tay, lúc lâu sau, giọng nói khẽ run.
Tài xế hiếm khi thấy anh thất thố đến vậy, hơi sững lại, mới lên tiếng: “Ở ngay phía trước, hai ba phút là tới rồi.”
Anh ta lái xe đến nơi xảy ra tai nạn.
Xe còn chưa dừng hẳn, Hạ Vũ Hào đã mở cửa bước xuống.
Hiện trường tai nạn đã được quây lại, một số cảnh sát đang khám nghiệm hiện trường. lấy sợi dây thừng làm ngăn cách, xe đã bị đốt thành một đống đen sì, máu loang đầy đất, trông rất chói mắt.
Mùi xăng quyện với mùi máu, còn có mùi gay mũi của nhựa sau khi bị đốt, khiến người ta khó chịu, buồn nôn.
Nếu quả thật xảy ra tai nạn trên chiếc xe này, cơ hội sống sót là cực kỳ mong manh.