Đánh giá sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Hạ Vũ Hào kinh ngạc nhìn vết máu trên mặt đất đen nhẻm và chiếc xe bị đốt cháy khét, trong nháy máy, đầu óc đều trống rỗng.
Nếu Hướng Thu Vân thật sự xảy ra chuyện. . .
“Hạ tổng, anh cũng đừng quá lo lắng. Vừa rồi không phải bà Diêu đã nói sao? Cô Hướng không có tiền ngồi xe, người trong vụ tai nạn hẳn không phải cô ấy.” Tài xế nhỏ giọng nói.
Hạ Vũ Hào hơi siết tay lại, không biết mình đã đến trước mặt cảnh sát như thế nào.
“Hạ tổng, anh có chuyện gì sao?” Có cảnh sát nhận ra Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào mở miệng, khó khăn hỏi, “Nạn nhân… là ai vậy? Hiện tại thế nào rồi?”
“Nạn nhân toàn thân đã bị đốt đen thui, khả năng cứu sống cực kỳ thấp. Mặt đã bị thiêu hủy hoàn toàn, không nhìn ra hình dạng ban đầu, hơn nữa trên người không có bất kỳ vật gì có thể chứng minh thân phận, đương nhiên, cũng có thể là đã bị ngọn lửa đốt thành tro.”
“Trước mắt chúng tôi đã lấy mẫu ADN của nạn nhân, nếu có người báo mất tích với cảnh sát, chúng tôi sẽ tiến hành đối chiếu ADN của nạn nhân và người mất tích.” Cảnh sát nói.
Hạ Vũ Hào rũ cánh tay bên phải đang run rẩy xuống, vô thức gõ vài cái, “Là nam hay… nữ?”
Sẽ không phải là Hướng Thu Vân đâu!
Nếu bà nội muốn hại cô ấy, sẽ không lòng vòng như vậy, đây chỉ là một tai nạn ngẫu nhiên…
Nhưng dù anh an ủi mình thế nào, lòng vẫn thấy bất an.
Cảnh sát hơi sửng sốt, mới phản ứng được anh hỏi nạn nhân là nam hay là nữ, “Là nữ, trừ cái đó ra cũng không biết thêm gì khác. Trước mắt nạn nhân được đưa đến bệnh viện Trọng điểm để cứu chữa, Hạ tổng còn muốn tìm hiểu gì thêm, có thể đến bệnh viện xem xét.”
Anh ta còn có việc phải làm, sau khi nói xong, liền nói với đồng nghiệp: “Đáng tiếc xung quanh không có camera giám sát, nếu không có thể kiểm tra thiết bị an ninh. Không có biển số, trên xe còn có bom, hẳn là giết người có chủ đích!”
“Vẫn nên làm rõ nạn nhân là ai, như vậy mới có thể khoanh vùng nghi phạm. . .”
Sau đó những người cảnh sát nói gì, Hạ Vũ Hào không nghe rõ, cũng không có tâm trạng nghe. Anh siết chặt đôi tay, không gọi tài xế, sau khi ngồi vào xe, liền giẫm ga tăng tốc.
Cảnh vật ngoài cửa sổ xe nhanh chóng lùi dần, gần như không nhìn rõ, nhưng anh lại chưa bao giờ cảm thấy xe chạy chậm như vậy.
.
Đặt bom, cố ý giết người, không có bất kỳ vật gì có thể chứng minh thân phận. . . Từ góc độ nào cũng có thể liên tưởng đến Hướng Thu Vân.
Cô không cầm theo túi xách, tất cả tài liệu gồm cả điện thoại đều không mang theo, hơn nữa cô đúng lúc cũng mất tích gần đó, đồng thời thật sự là có người muốn hại cô…
Nghĩ đến Hướng Thu Vân có khả năng bị nhốt trong xe không thể kêu cứu, chỉ có thể tuyệt vọng nghe quả bom đếm ngược, trái tim Hạ Vũ Hào giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, kiềm hãm, khó chịu tới cực điểm.
Tút…
Tút…
Tút…
Điện thoại rung lên dữ dội trên ghế phụ.
Hướng Quân gọi.
Hạ Vũ Hào dùng tay kết nối điện thoại, ngón tay khẽ run, không chờ nổi, hỏi: “Có phải đã tìm được Thu Vân rồi không? Mọi người đang ở đâu?”
Biết rõ là hy vọng mong manh, nhưng không thể ngăn được sự kỳ vọng, người gặp tai nạn không phải là Hướng Thu Vân.
“Không tìm được Thu Vân!” Hướng Quân sốt ruột nói: “Hạ Vũ Hào, không phải cậu đã sắp xếp vài vệ sĩ đi theo Thu Vân sao? Gọi điện thoại cho bọn họ, hỏi xem Thu Vân ở đâu!”
Vệ sĩ. . . Biết rõ mấy vệ sĩ kia do người khác phái tới, mình còn đồng ý với Hướng Thu Vân, tiếp tục để bọn họ bên cạnh cô, muốn bắt kẻ đứng sau. . .
Hạ Vũ Hào nện một quyền trên vô lăng, hai mắt đỏ ngầu, tại sao lúc đó anh lại đồng ý chứ?!
“Hạ Vũ Hào? Họ Hạ? Sao cậu không nói chuyện? Mấy tên vệ sĩ kia là do cậu tìm, đừng nói với tôi, bây giờ cũng không thấy bọn họ.” Hướng Quân hơi lạc giọng đi.
Đôi mắt Hạ Vũ Hào vằn lên tơ máu, cẳng tay nổi đầy gân xanh, “Bệnh viện Trong điểm, Thu Vân. . . có thể đang ở đó.”
Anh khó khăn nói xong nửa câu sau, liền cúp máy.
“Sao Thu Vân lại ở bệnh viện? Xảy ra chuyện gì rồi? Alo? Alo! Chết tiệt!” Hướng Quân lo lắng hét lên, nhưng không nhận được phản hồi, bên kia đã ngắt máy.
Anh chửi thề hai câu, gọi lại, không ai nhấc máy.
Lâm Quỳnh Chi chờ đợi ở bên cạnh cũng lo lắng, “Thế nào, Hạ tổng nói thế nào? Ý của anh là, Thu Vân đang ở bệnh viện sao? Sao lại ở bệnh viện?”
“Họ Hạ cũng không nói rõ, chỉ nói có khả năng Thu Vân đang ở bệnh viện, để anh đến đó!” Sau khi xác định Hướng Thu Vân không sao, anh nhất định phải đến chùa cầu mấy lá bùa bình an, gần đây trong nhà thật sự vận rủi kéo tới không ngừng!
Lâm Quỳnh Chi, “Đừng nói nhiều nữa, nhanh đi bắt xe, chúng ta cùng tới bệnh viện.”
Xe Ferrari mà họ lái bị chọc thủng lốp, không đi được, bây giờ về nhà lấy xe khác thì rất phiền phức.
Hướng Quân thấy xe taxi không tiện, trực tiếp gọi điện cho một người bạn gần đây, nhờ anh ta đưa đến bệnh viện.
“A Quân, có chuyện gì mà phải sốt ruột như vậy? Ai đang ở bệnh viện thế ?” Anh bạn sau khi đưa họ đến bệnh viện thì tò mò hỏi.
Hướng Quân mở cửa xe, sau khi Lâm Quỳnh Chi xuống xe, anh cũng xuống theo.
“Đừng hỏi, chờ ở cửa! Không phải cậu thích ngọc tỳ hưu trong phòng làm việc của tôi sao? Lúc về đưa cậu!” Anh rầm một tiếng đóng cửa xe, không quay đầu, bước vào bệnh viện.
Họ vừa đi vào, liền có một vị bác sĩ ra đón, “Cho hỏi là anh Hướng và chị Hướng sao?”
Lâm Quỳnh Chi gật đầu, trong lòng gấp gáp, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Sao vậy?”
“Hạ tổng bảo tôi lấy mẫu máu của anh Hướng đi xét nghiệm ADN.” Thấy hai người sốt ruột, bác sĩ cũng không nhiều lời.
Hướng Quân nghĩ nát óc, cũng không biết xét nghiệm ADN có liên quan gì đến việc tìm em gái mình, “Không xét nghiệm gì hết! Bây giờ cậu ta đang ở đâu? Đưa tôi tới tìm đi!”
Không biết Hạ Vũ Hào hiện đang làm cái quái gì, lúc này đây, anh chỉ muốn tìm Thu Vân, muốn biết Thu Vân ra sao!
Anh vừa nói vừa kéo Lâm Quỳnh Chi đi tới chỗ thang máy.
Bác sĩ nhanh chóng cản họ lại, giải thích nói: “Có người gặp tai nạn xe, bị bỏng toàn bộ khuôn mặt, trên người cũng không có vật gì có thể chứng minh thân phận, Hạ tổng nghi ngờ nạn nhân đang được cấp cứu, chính là cô Hướng.”
“Xe, tai nạn xe… nạn nhân? Cấp cứu?” Hướng Quân kinh ngạc hỏi ngược lại, chỉ cảm thấy ong một tiếng, đầu óc trống rỗng.
Sao lại…
Vài giờ trước họ còn gặp cô ở tang lễ của Hạ lão gia tử, Thu Vân vẫn còn tốt, sao đột nhiên lại trở thành nạn nhân trong vụ tai nạn xe được?!
Chắc chắn là họ Hạ và bác sĩ đã lầm!
“Không xét nghiệm! Chắc chắn mấy người nhầm rồi! Em gái tôi luôn mang theo túi xách đựng giấy tờ tùy thân, sao có chuyện không có vật gì có thể chứng minh thân phận!”
“Con bé, con bé còn mang theo vài vệ sĩ, những người đó chịu trách nhiệm cho an toàn của con bé, sẽ không để con bé xảy ra chuyện đâu! Đúng vậy, mấy người lầm rồi! Tôi không xét nghiệm!”
Hướng Quân biết, có khả năng mấy tên vệ sĩ đó có vấn đề, hơn nữa lại là vấn đề rất lớn.
Nhưng anh không muốn thừa nhận điều đó!