Một ngày sau.
Xe bảy chỗ thong thả chạy trên đường, trên mặt đường dần dần xuất hiện tang thi rải rác, xe bảy chỗ dừng lại cách tang thi khoảng mấy trăm thước.
Lộ Khả vẻ mặt mỏi mệt ngồi ở vị trí điều khiển, nàng quay đầu nói với lão dân công: "Phía trước chính là thôn Tiểu Khang, đi qua thôn này chính là tỉnh S, càng tiếp cận nội thành tang thi sẽ ngày càng nhiều, các ngươi đi xuống thu thập đồ ăn cùng xăng, xe đã sắp hết xăng, bọn nhỏ cũng đói bụng!"
"Đứa nhỏ đói bụng liên quan gì đến chúng ta đánh rắm! Muốn thu thập đồ vật thì tự ngươi đi!" Tên dân công hung hãn nhất hô.
"Các ngươi chẳng lẽ sẽ không ăn gì sao?"
Tên dân công hung hãn hừ một tiếng.
Lộ Khả quay đầu nhìn Lí Tuấn Nghĩa bị thương ngồi sau xe cùng hai đứa nhỏ choai choai, ngồi phía sau Lí Tuấn Nghĩa là lão Vương đã hơn sáu mươi tuổi cùng đứa con gái tinh thần có chút không bình thường của hắn, Lộ Khả bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, ta đi, bất quá các ngươi phải có một người đi theo ta, một mình ta ứng phó không nổi." Mấy ngày hôm trước thu thập vật tư đều do nàng đi cùng Tiêu Dương, Tiêu Dương chạy nhanh, phụ trách dẫn quái lấy đồ vật, nàng phụ trách đánh quái cùng yểm trợ, sau khi Tiêu Dương đào tẩu, trong lòng nàng thật nhẹ nhàng, nhưng vẫn có chút khó chịu, nàng hai ngày nay luôn luôn suy nghĩ Tiêu Dương hiện tại thế nào, có phải sẽ thật sự trở về cứu nàng hay không, nàng hi vọng Tiêu Dương trở về, lại có chút sợ nàng trở về cứu không được người ngược lại lâm vào nguy hiểm.
Trên cổ tay lão dân công cột băng vải trắng, tuy rằng chảy một chút máu, nhưng cũng không làm giảm thấp sức chiến đấu của hắn, hắn nói với tên dân công gọi là Tiểu Lưu kia: "Ngươi đi với nàng đi."
Tiểu Lưu gật gật đầu.
Theo lão dân công quan sát được thì Lộ Khả là một người trọng tình nghĩa, hắn cảm thấy trên xe này có đứa nhỏ với lão nhân ràng buộc, Lộ Khả sẽ không một mình tự chạy trốn, bất quá phòng hoạn từ khi chưa xảy ra, hắn vẫn dặn dò Tiểu Lưu phải coi chừng nàng.
Lộ Khả cầm thanh thép dài đi xuống xe, hai ngày nay nhóm dân công chỉ cho nàng ăn một chút đồ ăn, khiến cho thể lực nàng ngày càng kém.
Đi ra mấy chục thước, mấy con tang thi rải rác phía trước vọt tới."Ngươi tới dẫn quái hay là ta?" Lộ Khả hỏi Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu đương nhiên không đồng ý làm chuyện nguy hiểm, hắn nói: "Ngươi dẫn quái!"
"Được!" Lộ Khả gật gật đầu, nàng mang theo thanh thép chạy lên trước đánh về phía mấy con tang thi rải rác trên mặt đường, sau đó liền chạy tới thôn làng phía trước, Tiểu Lưu sợ nàng chạy trốn, cách ba bước đi theo nàng.
Trên xe, lão dân công thấy Lộ Khả đã chạy xa, bỗng nhiên cười nhạo nói: "Nữ nhân này thật ngu ngốc..."
Dân công hung hãn tiến đến bên cạnh hắn, nói: "Thúc, ngày hôm qua ta cùng Tiểu Lưu muốn cường nàng, ngươi ngăn lại làm chi... Kháo, từ khi nữ nhân trong công trường kia chết đi, ta liền mỗi ngày đều muốn ôm nữ nhân, nằm mơ cũng muốn."
"Tiểu Lưu ngốc, ngươi cũng ngốc, ngươi không thấy tính tình nàng cứng rắn ra sao ư, vạn nhất cường nàng, nàng không lái xe cho ta thì làm sao bây giờ? Nếu ngươi thực thích nữ nhân, trong xe này không phải là còn có sao?" Lão dân công nói xong dùng ánh mắt ngắm nghía con gái của lão Vương ngồi sau xe, con gái lão Vương thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, gầy ngăm đen, mũi thấp môi dày, nhìn vài lần, lão dân công liền cảm thấy chán ngán. Hắn lại đem tầm mắt chuyển tới lui trên người Tinh Tinh ngồi trong góc, thân thể mềm mại của Tinh Tinh đã bước đầu trưởng thành, tuy rằng thoạt nhìn còn thật non nớt, nhưng lại trong veo như nước, càng hấp dẫn người. Lão dân công đánh một ánh mắt với Cường Tử bên cạnh, Cường Tử ngầm hiểu, đi lên phía trước muốn kéo cánh tay Tinh Tinh.
"Các ngươi muốn làm gì! !" Nam hài ngồi bên cạnh Tinh Tinh thật tức giận che trước mặt nàng, hắn dùng sức đẩy cánh tay của Cường Tử ra.
"Mau tránh ra!" Cường Tử không kiên nhẫn hất nam hài sang một bên, nam hài rống giận xông vào Cường Tử, lão dân công từ đằng sau xông lên hung hăng đánh lên đầu nam hài, đầu nam hài đập vào cửa kính xe, chảy ra máu tươi, thân thể cũng ngã xuống bên cạnh. Lí Tuấn Nghĩa ngày hôm qua phải chịu rất nhiều đòn hiểm, hiện thời thần chí vẫn còn có chút mơ hồ, lão Vương bản thân là một nhân viên kỹ thuật, lá gan cũng không lớn, hắn ôm con gái trơ mắt ở bên cạnh xem, Cường Tử kéo cánh tay hắn kêu: "Các ngươi trước đi ra ngoài! Đều cút đi!"
Lão Vương bất động, Cường Tử đạp một cước lên lưng hắn, lão Vương đành phải đỡ con gái quay đầu từng bước một đi xuống xe, con gái hắn biểu cảm chết lặng, tựa hồ đã không còn linh hồn, Lí Tuấn Nghĩa và nam hài đầu bị đả thương bị lão dân công cùng Cường Tử nâng lên ném khỏi xe.
Trong xe chỉ còn lại Tinh Tinh, nữ hài năm nay mười hai tuổi này run rẩy lui về đuôi xe, nàng dự cảm sắp có tai nạn phát sinh trên người mình, nàng dùng thanh âm run run nói: "Các ngươi buông tha ta đi, cha của ta có rất nhiều tiền... Về sau ta sẽ bảo cha ta cho các ngươi tiền, cho các ngươi rất nhiều tiền..."
Cường Tử cười hắc hắc: "Chúng ta không cần tiền, đến đây để ca ca yêu thương ngươi..." Hắn nói xong lời này liền dùng bàn tay dơ bẩn tối đen sờ soạng trên ngực Tinh Tinh, Tinh Tinh thét chói tai giãy dụa, lão dân công tiến lên đè đùi nàng lại, hai tay cởi quần nàng, Cường Tử đỏ hồng mắt quay đầu lại: "Thúc! Ngươi đến trước!"
Lão dân công khuôn mặt vặn vẹo cởi quần, được Cường Tử phối hợp ép xuống trên người Tinh Tinh...
Bên ngoài bầu trời ảm đạm, gió tây bắc gào thét thổi tới mấy người ngoài xe, bọn họ nghe được tiếng thét chói tai tuyệt vọng cùng âm thanh cầu xin tha thứ của Tinh Tinh từ trong toa xe vọng lại, chỉ chốc lát sau tiếng thét chói tai lại biến thành nỉ non, cuối cùng ngay cả tiếng khóc cũng dần dần biến mất...
Lộ Khả ở xa cũng không biết chuyện phát sinh trên xe, toàn bộ tinh thần của nàng đều đề phòng chạy đến thôn Tiểu Khang, thôn nhỏ chỉ có một chấm trên bản đồ này cuộc sống kỳ thực cũng không tiểu khang, ngược lại, nó rất nghèo, dân cư cũng không nhiều, Lộ Khả có chút kinh ngạc phát hiện trừ bỏ cửa thôn còn lưu lại vài con tang thi thì trong thôn trống rỗng, một con tang thi cũng không có.
Nàng có chút buồn bực đi về phía trước, hộ nhà dân đầu tiên ở phía trước cửa lớn rộng mở, trong sân trống trơn, Tiểu Lưu bỗng nhiên nói: "Ngươi xem, đó có phải là thịt khô hay không?"
Lộ Khả theo ngón tay của Tiểu Lưu nhìn qua, thấy trên mái hiên của một nhà dân bên trái có treo hai miếng thịt, thật là thịt khô, nàng bước nhanh chạy tới, đá văng cửa lớn bên ngoài, trong sân của hộ gia đình này cũng trống rỗng.
"Kháo! Vận khí thật tốt, ngay cả một con quái vật cũng không có!" Tiểu Lưu hưng phấn chạy lên phía trước chuyển qua một cái ghế tròn trên cạnh, đem thịt khô lấy xuống.
Lộ Khả lại cảm thấy có một chút không thích hợp, theo lý thuyết thôn này tuy rằng không lớn, nhưng ít nhất cũng phải có năm trăm dân cư, làm sao có thể ngay cả một con tang thi cũng không gặp... Hơn nữa thịt khô này thoạt nhìn cũng rất sạch sẽ...
"Di? Nơi này còn có thịt! Kháo! Bẩn quá !" Tiểu Lưu đi vào buồng trong lại phát hiện hai khối thịt bẩn, Lộ Khả vừa xem xét chung quanh vừa nói: "Đi tìm chung quanh xem, xem có cái gì ăn được đều cầm về."
Tìm hơn mười phút, Tiểu Lưu cùng Lộ Khả lại tìm được nửa túi gạo, một hộp củ cải khô, còn có một ít thực phẩm mốc meo, Tiểu Lưu vác lương thực trên lưng đi ra khỏi sân.
"Lại đi những nhà khác tìm xem, còn cần nhiên liệu, tìm xem nhà ai có xe máy hoặc xe nông dùng xăng." Lộ Khả nói.
"Được." Tiểu Lưu lên tiếng, Lộ Khả đề nghị phân công nhau tìm, Tiểu Lưu lại không chịu, hắn đi theo bên cạnh Lộ Khả, hai người lại tìm nửa giờ, chậm rãi góp nhặt được một túi gạo, mấy chục cân lương thực phụ, một ít rau khô. Phía trước rốt cục cũng xuất hiện tang thi, mấy chục con tang thi tụ tập cùng nhau, giống như đã từng có người tận lực hấp dẫn qua, chúng nó thấy Lộ Khả cùng Tiểu Lưu liền khàn giọng gào thét xông lên, Tiểu Lưu hô to: "Thế quái nào tang thi đều chạy đến nơi này! Chạy mau!" Kêu xong hắn liền mang theo lương thực chạy trở về
.
Lộ Khả có chút do dự, nhiên liệu còn chưa có tìm được, nếu Tiêu Dương ở đây, nhất định sẽ dụ đám tang thi này rời đi, tiếp tục tiến về phía trước tìm tòi... Nhưng Tiểu Lưu đã chạy, thể lực bản thân lại không được, nàng khẽ cắn môi, cũng chạy theo Tiểu Lưu ra ngoài thôn.
"Các ngươi làm sao vậy? Tại sao đều ở ngoài?"
Lộ Khả thở hổn hển trở lại xe bảy chỗ, lại nhìn thấy lão Vương ủ rũ ngồi xổm bên ngoài xe, con gái hắn tựa vào trên người hắn, bên cạnh là Lí Tuấn Nghĩa cùng nam hài Lí Lượng nằm trên mặt đất, trên đầu Lí Lượng đều là máu, hai mắt nhắm nghiền.
Lão Vương tràn đầy tuyệt vọng chỉ vào xe: "Tinh Tinh... Tinh Tinh..."
Lộ Khả lập tức minh bạch chuyện gì phát sinh, nàng ném túi lương thực xuống đất, đỏ hồng mắt xông lên trước đạp cửa xe: "Khốn khiếp! ! Súc sinh! ! Mở cửa! ! Mau mở cửa ra! !"
Cửa xe bị người từ bên trong mở ra, Cường Tử mở miệng vẻ mặt thích ý nhìn Lộ Khả: "Chuyện gì! Kêu la cái gì chứ! Cứ như quỷ rống quỷ kêu !"
Lộ Khả đẩy hắn ra xông lên xe, nhìn thấy Tinh Tinh cúi đầu nằm trên ghế sau xe, nàng xông lên trước, Tinh Tinh lõa hạ. Trên thân, trên đùi cùng trên chỗ ngồi đều có chất lỏng trắng hồng xen lẫn, mặt nàng trắng bệch, môi tái nhợt, trên người có thật nhiều vết bầm xanh. Lộ Khả chỉ cảm thấy đầu óc giống như muốn nổ mạnh, nàng quay đầu hô to: "Nàng mới mười hai tuổi, các ngươi vẫn còn là con người sao?"
Lão dân công ngồi trên chỗ ngồi phía trước bĩu môi nói: "Có người mười hai tuổi cũng đã cưới vợ rồi, hơn nữa cũng không phải là cường ngươi, ngươi kêu cái gì!"
Lộ Khả trong ánh mắt đều là tơ máu, nàng hung tợn trừng mắt nhìn lão dân công, mắt thấy sắp liều mạng.
Lão dân công nguyên bản tưởng trước khi Lộ Khả trở về liền xong việc, nhưng sắc đảm che trời, hắn nhịn không được tiểu cô nương dụ hoặc, hơn nữa tâm lý may mắn, hắn cảm thấy cường bạo một tiểu cô nương cũng không tính là đại sự gì, Lộ Khả hẳn là sẽ không thế nào, hiện tại xem ra Lộ Khả thật sự rất tức giận, hắn sợ Lộ Khả không chịu lái xe, nhỏ giọng cả giận nói: "Hiện tại thế đạo đều như vậy, theo ta thấy cùng cổ đại cũng không sai biệt lắm, được làm vua thua làm giặc, ta vừa ngủ với nàng, cùng lắm thì về sau ta cưới nàng, chiếu cố nàng, ngươi xem ngươi một nữ nhân chiếu cố nhiều người già yếu tốn nhiều sức lực như vậy, về sau có nhóm chúng ta giúp ngươi, đánh quái vật tìm lương thực nhóm chúng ta đều đi, ngươi đừng nóng giận, về sau ta cũng chiếu cố ngươi."
"Phi!" Lộ Khả phun một ngụm nước miếng với lão dân công, mang theo vũ khí hướng về phía trước.
Cường Tử vừa vặn ở đằng sau bỗng nhiên hai tay ôm lấy vai nàng, đem nàng áp xuống chỗ ngồi trước, Lộ Khả lúc này cơ hồ không còn lý trí, nàng liều mạng giãy dụa, cuối cùng vẫn bị lão dân công cùng Cường Tử hợp lực chế phục. Cường Tử sau khi cưỡng gian tiểu cô nương trong lòng thật thoải mái, hắn chỉ vào Lộ Khả nói: "Ngươi đừng ngang ngược, về sau hảo hảo lái xe, bằng không chúng ta liền cùng nhau cường ngươi !"
Lộ Khả kêu: "Một lát ta liền lái xe chạy vào trong bầy tang thi! Các ngươi cứ chờ xem! !"
Lão dân công nói: "Ngươi sẽ không làm như vậy, trong xe nhiều người như thế, ngươi nhẫn tâm để bọn họ cùng chết với ngươi sao, vừa rồi cho dù nhóm chúng ta không chạm vào tiểu cô nương kia, sau này nàng sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, có lẽ còn chưa đợi được lập gia đình đã chết, hiện tại thế đạo thay đổi... Có nam nhân chiếu cố các ngươi không phải là rất tốt sao? Cứ như vậy đi, về sau nhóm chúng ta cam đoan không chạm vào ngươi, ngươi hảo hảo lái xe, đưa chúng ta đến địa phương an toàn, đến lúc đó ta cưới cô nương kia, còn phụ trách chiếu cố các ngươi, nếu ngươi lái xe chạy vào bầy tang thi, ngươi phải chết, cô nương kia cũng phải chết, chết tử tế dù sao cũng không bằng còn sống... Ngươi tội tình gì phải làm vậy?"
Lộ Khả như cũ hung tợn trừng mắt nhìn lão dân công.
Lão dân công thấy Lộ Khả tạm thời không thể kéo lên chút gợn sóng gì, trong lòng cân nhắc nghĩ chỉ chốc lát nữa nàng liền hết cáu kỉnh, hắn quay đầu hỏi Tiểu Lưu xem có tìm được đồ ăn gì không, Tiểu Lưu luôn đứng ở sau xe mê đắm nhìn Tinh Tinh, hắn nghe được lời của lão dân công, đáp: "Tìm được, có gạo có thịt."
"Tốt, ăn cơm trước, chuyện khác sau lại nói." Lão dân công tiếp nhận thịt khô Tiểu Lưu đưa qua, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, hắn lại quay đầu nhìn Lộ Khả: "Kỳ thực chúng ta cũng không sợ ngươi lái xe chạy vào trong thi đàn, ba người đàn ông chúng ta cùng lắm thì không ngồi xe của ngươi, đi bộ cùng nhau cũng an toàn, đến lúc đó thừa lại các ngươi một đám người già yếu, vậy liền thảm rồi, ngươi nếu có chút thông minh thì đừng náo loạn...Chọc tức nhóm chúng ta, các ngươi cũng không có gì tốt."
Lộ Khả nghe nói như thế trong lòng càng thêm tuyệt vọng, nàng bị trói trên chỗ ngồi trước, nhìn mấy tên dân công đi đến con sông gần đó lấy nước, nhóm lửa, nấu cơm, lão Vương đi lên xe cởi quần áo đắp lên người Tinh Tinh, Tinh Tinh hai mắt dại ra, vẫn không nhúc nhích.
"Thịt chúng ta ăn, cho bọn hắn chút củ cải khô đi." Lão dân công ra vẻ hiền lành nói.
Sau khi nấu chín cơm, vài tên dân công đun nước nấu thịt khô, chia làm mấy khối, to mồm ăn.
Thời gian thong thả trôi đi, Tinh Tinh thủy chung vẫn nằm trên ghế sau xe, nếu không phải trước ngực vẫn còn đang phập phồng, mọi người nhất định sẽ cho rằng nàng đã chết, Lí Tuấn Nghĩa cùng Lí Lượng nằm ngoài xe, lão Vương đem cho bọn hắn chút đồ ăn, Lộ Khả kiên trì không chịu ăn cái gì.
Ngay lúc Lộ Khả lòng tràn đầy tuyệt vọng nhắm mắt lại, nàng bỗng nhiên nghe được tiếng kêu thống khổ của một tên dân công phát ra, hắn ôm bụng lăn lộn trên mặt đất: "Ai da... Đau quá... Đau bụng quá..."
Lão dân công có cấp bậc kháng thể cao nhất lúc này cũng cảm giác bụng rất đau, hắn ôm bụng kêu: "Tiểu Lưu, thịt này ngươi lấy ở đâu về? Hình như không còn tươi!"